• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Thu hoạch vụ thu đảo mắt bắt đầu, những người khác đi thu hoạch lương thực, vẫn là Hà Hiểu Vân và Phùng Thu Nguyệt ở nhà.

Hà Hiểu Vân phụ trách nấu cơm cho cả nhà, Phùng Thu Nguyệt mặc dù chưa ra tháng nhưng thân thể đã khôi phục hơn rất nhiều, có thể tự chăm sóc cho đứa bé.

Trên cơ bản Hà Hiểu Vân chỉ cần hỗ trợ giặt tã, bưng cơm là được, có khi cô đi đưa cơm thì đối phương còn có thể hỗ trợ trông Ngụy Viễn Hàng.

Buổi chiều đó Hà Hiểu Vân làm xong việc nhà thì đến phòng Phùng Thu Nguyệt xem xem.

Lúc cô làm việc thì bảo Ngụy Viễn Hàng ngủ trưa với bác.

Vốn là người lớn nằm giữa, đứa bé nằm bên trong, Ngụy Viễn Hàng nằm ở ngoài, kết quả lúc cô đi vào thì lại thấy Tiểu Bàn Tử không biết tỉnh từ lúc nào, còn chạy vào trong, mà Phùng Thu Nguyệt có lẽ là quá mệt mỏi nên còn chưa tỉnh.

Hà Hiểu Vân vội nói: "Hàng Hàng con đang làm gì vậy, đừng động vào em."
"Xuỵt...!Mẹ đừng ồn, em muốn ngủ." Đứa nhỏ chẳng những không sợ mà còn nhỏ giọng nói với cô.


Cô đến gần mấy bước mới thấy đứa bé sơ sinh buồn ngủ mắt nửa hé nửa mở, mà Ngụy Viễn Hàng thì rất ra dáng, dùng tay nhỏ vỗ nhè nhẹ nhè nhẹ, vậy mà lại dỗ con bé ngủ.

Hà Hiểu Vân vừa kinh ngạc vừa buồn cười lại không dám nói chuyện lớn tiếng, cho đến khi tiểu bảo bảo ngủ say cô mới rón rén mang theo Ngụy Viễn Hàng ra ngoài.

Vừa ra ngoài Ngụy Viễn Hàng liền đắc ý nói: "Con dậy em cũng dậy, nhưng mà bác còn chưa dậy, thế là con dỗ em ngủ tiếp!"
Đứa bé ba tuổi dỗ đứa bé một tháng ngủ, mấu chốt là thật sự dỗ ngủ, Hà Hiểu Vân quả thực có chút dở khóc dở cười.

Sau khi thu hoạch lúa xong thì việc trong nhà tạm thời coi như làm xong, vấn đề theo quân một lần nữa được nhấc lên.

Hà Hiểu Vân ngẫm lại lúc này đã không còn chuyện gì cản trở, mà đi sớm cũng đi, đi muộn cũng đi thì chi bằng định ra rõ ràng.

Sau khi ra quyết định thì cô về nhà mẹ đẻ một chuyến, nói việc này với Lý Nguyệt Quế.

Lúc mới nghe xong mẹ cô còn rất vui: "Thật hay giả vậy? Con cũng đừng lừa mẹ."
"Thật, con khi không lấy cái này lừa mẹ làm gì?"
"Vậy thì tốt rồi, mẹ cũng có thể an tâm." Lý Nguyệt Quế cảm khái nói: "Trước đó mẹ vẫn luôn lo con với Kiến Vĩ cứ mỗi người một nơi thì tình cảm vợ chồng chắc chắn sẽ lạnh nhạt, nếu như nó bên ngoài có gì đó thì chúng ta vẫn cứ không biết gì, ngay cả tiếng gió cũng không nghe được."
Hà Hiểu Vân bất đắc dĩ nói: "Càng nói càng xa, anh ấy có thể có cái gì?"
"Vậy nhưng khó mà nói, không nói Kiến Vĩ bề ngoài tốt, người cao, huống hồ còn là cán bộ, có bao nhiêu cô gái trẻ để ý đâu.

Mợ con có người chị, hai ba mươi năm trước chính là gả cho một người làm lính, người đó đi đánh trận, cổ ở nhà chăm một nhà giả trẻ lớn bé, kết quả thì sao? Người ta đánh thắng, làm quan trở về, quay đầu liền cưới vợ mới!"
"Người không có lương tâm như vậy dù sao cũng ít."
"Còn không phải không có lương tâm sao? Cũng may chị của mợ con sau này tái giá, bây giờ sống cũng được.

Đúng rồi, con với Tiểu Hàng khi nào thì đi tới chỗ Kiến Vĩ?"
"Hẳn là khoảng thời gian này, chuyện trong nhà đều xong rồi, chị dâu con cũng sắp ra tháng."
Lý Nguyệt Quế nghe xong thì trợn tròn mắt: "Không đợi sang năm sao? Sắp tới tết rồi sao còn ra ngoài?"
Hà Hiểu Vân biết ngay là mẹ cô miệng thì nói hi vọng cô theo quân nhưng thật sự đến trước mắt thì nhất định sẽ không nỡ.

"Mới hơn tháng chín, tết còn xa đâu.


Bây giờ đi, qua nửa năm nữa, sáng tư năm sau lại cùng Kiến Vĩ về."
Lý Nguyệt Quế vẫn trách quá gấp gáp, không khỏi oán giận: "Nha đầu con cũng không nói sớm cho mẹ, hại mẹ một chút chuẩn bị cũng không có."
Hà Hiểu Vân chỉ đành phải nói: "Tháng trước Kiến Vĩ mới gửi thư về định ra chuyện này, khoảng thời gian này không phải vẫn luôn bận sao."
"Mẹ vừa nghĩ tới con với Tiểu Hàng phải đi xa như vậy thì trong lòng liền khó chịu.

Mẹ chồng con nỡ bỏ được cháu trai sao?"
"Không nỡ chắc chắn là không nỡ, nhưng mà trong nhà giờ có thêm một đứa bé nên bà ấy có lẽ sẽ thấy nguôi ngoai hơn."
Lý Nguyệt Quế thở dài, "Cho nên nói nuôi con gái chính là bị thiệt, con gái nuôi lớn xong đi theo người khác, đứa nhỏ sinh ra cũng của nhà khác.

Mẹ tổng cộng có ba đứa cháu ngoại vẫn không sánh bằng một đứa cháu nội của mẹ chồng con, chí ít có thể ở cạnh cả ngày."
Hà Hiểu Vân liền cười nói: "Nếu không thì con không đi nữa, con với Hàng Hàng chuyển về nhà ở?"
Lý Nguyệt Quế vội khoát tay: "Cũng đừng có suy nghĩ kiểu này, con không muốn yên tĩnh nhưng mẹ còn muốn, nếu mà về ở thật thì nước bọt người ta nói nhảm có thể dìm chết chúng ta."
"Mẹ xem, lúc thì nói nuôi con gái thiệt, con muốn về nhà ở thì mẹ lại không chịu, làm con gái mẹ cũng thật khó." Hà Hiểu Vân không thể làm gì khác hơn là nhún vai.

"Có con miệng lưỡi lợi hại." Lý Nguyệt Quế cười mắng.

Mấy ngày sau đó Hà Hiểu Vân lần lượt nói chuyện này với chị gái, em trai và một vài người thân thiết.

Trong lúc đó còn nhận được một bưu kiện Ngụy Kiến Vĩ gửi về, đối phương lúc này mua cho cô kem dưỡng da, đương nhiên, vẫn là ba hộp.

Vương Xuân Hoa vừa thấy liền nói: "Đây là đồ cho người trẻ mấy đứa dùng, mẹ không cần, già rồi bôi ra cho người ta cười chết."
Hà Hiểu Vân giải thích nói: "Đây là kem dưỡng ẩm, mùa đông mặt khô thì bôi một chút sẽ nhìn không ra."
"Mặt mũi mẹ giờ như vỏ cây già, có bôi cũng là lãng phí, hai đứa con cầm chia đi." Vương Xuân Hoa kiên quyết cự tuyệt.

Lần trước khăn lụa thì cũng thôi, màu khá trầm, đi làm khách uống rượu còn có thể mang.

Lần này thì xem mua cái gì? Loại kem thơm phưng phức kia bà bôi ra ngoài người khác ngửi thấy sẽ nói bà già còn nhiều chuyện, vậy không làm bà thẹn chết sao?
Càng nghĩ Vương Xuân Hoa càng cảm thấy con trai thứ hai không đáng tin, trước kia người chững chạc bao nhiêu sao bây giờ lại thành thế này không biết?

Đã quyết định theo quân thì phải viết thư nói rõ với Ngụy Kiến Vĩ thời gian xuất phát, chờ anh hồi âm lại thì quá lâu nên Hà Hiểu Vân lại chạy tới huyện một chuyến gửi điện báo.

Mấy ngày kế tiếp phải sửa soạn hành lý, đồ đạc của cô thì dễ nói, mấy bộ quần áo, một chút đồ dùng hằng ngày, mấy cuốn sách, ngoài ra cũng không có gì nữa.

Nhưng Ngụy Viễn Hàng thì cứ lề mà lề mề, lúc nói chăn nhỏ phải mang theo, lúc thì muốn đem theo xếp gỗ, lúc lại muốn mang theo gối nhỏ, hận không thể dọn cả căn phòng đi.

Hà Hiểu Vân dọn xong quần áo thằng bé, sau đó dứt khoát bày hết những món khác ra trước mặt cho nó chọn: "Chỉ cho phép mang thêm hai món nữa, tự con chọn đi, nhiều nữa chứa không hết."
Cái này làm cho đứa nhỏ khó xử gì đâu, mày nhíu chặt lại, ngón tay giơ ra chỉ vào cái này lại vòng sang cái kia, thế nào cũng không quyết tâm được.

Hà Hiểu Vân liền hỏi: "Chăn nhỏ phải mang đúng không?"
"Ưm ưm." Ngụy Viễn Hàng gật đầu lia lịa.

Cô đặt cái chăn qua một bên, ánh mắt dạo qua đống đồ một lượt, cầm lấy hộp gỗ, bỏ đống xếp gỗ vào, hỏi: "Cái này thì sao?"
Ngụy Viễn Hàng nhìn hộp gỗ rồi lại nhìn đồ chơi còn lại trên giường, thực khó khăn gật đầu, "...!Muốn."
"Vậy là được rồi, mang hai thứ này đi, thừa dịp bây giờ còn ở nhà con tranh thủ chơi nhiều với mấy thứ còn lại đi." Hà Hiểu Vân cười nói.

Đứa nhỏ bẹp miệng, vô cùng đáng thương, "Mẹ thật xấu."
Hà Hiểu Vân nhéo nhéo mặt thằng bé: "Không có cách nào, ai bảo số con khổ là con của mẹ chứ."
Càng tới gần lúc chia tay thì thời gian giống như trôi qua càng nhanh.

Mấy ngày nay lúc ra ngoài giặt quần áo hay tản bộ Hà Hiểu Vân đều cố ý ngắm nhìn cảnh sắc xung quanh, mặc dù tới nơi này không bao lâu nhưng cô đã thích nơi không hề phồn hoa nhưng lại thuần phác mỹ lệ này.

Qua hai ngày sau thì nhận được điện báo hồi âm của Ngụy Kiến Vĩ, xác định thời gian đón người bên kia xong cô liền dẫn đứa nhỏ rời Thanh Thủy Hà..


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK