Hiếu ngồi trên ban công nhìn lên bầu trời ban đêm có sao và trăng chìm đắm trong suy nghĩ và tiếng nhạc ballat nhẹ nhàng. Từng đợt gió mát nhẹ nhàng thổi vào người cậu. Bảo Nhi đã trở về và dường như biến thành con người khác 1 con người xa lạ. Hoàng Linh cũng dần thay đổi, k còn 1 cô gái đáng yêu và ngây thơ nữa. Hai người con gái ấy đều đã thay... Hiếu mệt mỏi chìm trong suy nghĩ... Hoàng Linh có lẽ nên dừng ở đây thôi...
-Em trai đang nghĩ gì vậy?
Bóng dáng Phương đứng ở cửa khiến Hiếu dật mình thoát ra khỏi dòng suy nghĩ.
-Đâu! Em chẳng nghĩ gì cả.
Phương bước đến chỗ Hiếu đang ngồi, tựa người vào chiếc lan can.
-Con bé k thay đổi đâu_Phương nhìn Hiếu cười.
-????_Hiếu quay sang nhìn Phương khó hiểu, con bé nào?
-Con bé bị mất trí nhớ do cục máu đông trong não. Chị nghĩ em phải điều này. Hãy thử cảm nhận xem trong 2 người đó...ai quan trọng hơn. Và đừng để cơ hội tuột mất_Nói rồi Phương đi vào trong nhà. Hiếu đứng ngây người..."con bé bị mất trí nhớ" "hãy cảm nhận xem ai quan trọng hơn" "đừng để cơ hội tuột mất" từng lời nói của Phương ùa về. Tại sao lại như vậy? Hiếu mệt mỏi leo lên giường đi ngủ.
.................
-Hôm nay hẹn mình ra đây làm gì vậy?_Hoàng Linh mỉm cười rạng rỡ vs Hiếu. Hiếu nhìn nụ cười ấy ánh mắt buồn.
-Mình.... Chia tay đi!
..............
-Ơ thế hoá ra ngày xưa em làm hội trưởng ạ?_Nó ăn miếng bánh kem hỏi Huyền.
-Đúng rồi hồi đấy zui lém í. À em còn nhớ Hiếu k?_Lấy giấy lau miệng cho nó.
-Hiếu? Đấy là ai ạ?_Nó ngây thơ hỏi. Huyền nhăn mặt lại "ôi khôi phục trí nhớ thật là khổ...
-Nam con pé k nhớ đc gì làm thế nào bh?_ Phương lo lắng nhìn nó đang "cố gắng hồi lại" kí ức.
-Nam cx~ k biết. Ôi trời ơi..._xa xa bỗng có tiếng ns của Quỳnh và Hiếu cãi nhau chí chóe
-Yaaaa! Chị kéo em đây làm jì?? Dũnggg cứu taooooo.
-Im lặng chút đi. Mày hét thủng màng nhĩ của t roài_Dũng ngoáy ngoáy lỗ tai của mình.
-Gr`...
Cứ thế đến khi mỗi đứa ăn 1 cái dép.
--Hết chapter 34--
Danh Sách Chương: