Vương Dương cầm micro, tiến hành hướng dẫn lần lượt từng đứa trẻ đang trượt băng tới.
“Thân thể của em cần phải thấp một chút.”
“Em, mu bàn tay đặt sau lưng.”
“Hai chân lại tách ra một chút.”
Buổi học ròng rọc hôm nay về cơ bản là anh ta làm chủ lực, anh ta liếc nhìn một cái cựu "Chủ lực" từ lúc bắt đầu khóa học đã uể oải không vui, ngượng ngùng mà nhẹ nhàng lướt qua.
“Cậu đến nỗi sao? Nhiều đứa nhỏ lại đây cười với cậu như thế, kết quả cậu liền có lệ như vậy.” Vương Dương vặn mở nắp chai, rót mấy ngụm nước, tầm mắt vẫn đặt trên những tiểu tướng trượt băng đang nối đuôi nhau tiến lên: “Có phải bởi vì không cho cậu nghỉ phép, cho nên không cao hứng hay không? Không phải tôi nói, hai ngày nay cậu xin nghỉ thật không phúc hậu, lập tức liền nghỉ, này cuối cùng hai ngày cậu làm cho bọn họ đi đâu tìm người?”
* tiểu tướng (thời xưa chỉ tướng trẻ, ngày nay thường dùng để ví von).
Ngô Lạc mặt vô biểu tình, anh không giống như đang lên lớp, mà là giống như ở trong thân thể lắp đặt một cái máy, nói chuyện làm việc đều chỉ là đi theo quy trình: "Tôi biết.
”
"Biết là tốt rồi.", Vương Dương vỗ vỗ vai anh: "Giống như loại công việc này mỗi ngày chỉ làm hai tiếng, tiền lương còn cùng người khác làm việc một ngày không sai biệt lắm, hiện tại thật khó tìm.
”
Ngô Lạc lấy điện thoại ra nhìn nhìn, hai mươi ba tháng chạp, mấy chữ này giống như mấy ngọn núi lớn, đè ở trong lòng anh, làm cho không khí quanh mình đều trở nên loãng đi.
Tám năm qua, mỗi năm vào ngày này, anh đều sẽ lặng lẽ cắm hai nén nhang ở trong lòng, hướng về ô cửa sổ nhỏ trong phòng giam, đối với ánh trăng yếu ớt kia, hư hư mà bái vài lạy, nói vài lời với mẹ mình.
Trong đó, nói được nhiều nhất đó là: “Mẹ, mẹ chờ con một chút, chờ con ra ngoài con nhất định sẽ đến thăm mẹ, thắp cho mẹ nén nhang thật.”
Ngô Lạc trong lòng toan đến muốn mệnh, cuối cùng cũng chịu đựng đến 8 giờ rưỡi, anh vẫn không nhúc nhích mà ngồi ở bậc thang, đờ đẫn nhìn đám người quanh mình tản đi, nếu có người chào tạm biệt anh, anh liền miễn cưỡng kéo ra nụ cười, giống như một cái động cơ vĩnh cửu không ngừng phất tay.
Trên tai anh kẹp điếu thuốc Vương Dương vừa rồi đưa cho anh, người nhảy múa quảng trường trong công viên cũng tốp năm tốp ba rời đi, nhìn thấy một người đàn ông trung niên, anh nâng cái mông mình ngồi đến có chút đau lên, đột nhiên gọi lại anh ta: "Huynh đệ, mượn cái bật lửa.
”
Người đàn ông rất sảng khoái lấy bật lửa ra châm lửa cho anh, Ngô Lạc ở trước ngọn lửa le lói hít sâu một hơi, hút đến quai hàm đều hãm xuống, sau đó lấy tay chạm chạm nhẹ vào mu bàn tay người đàn ông, ý bảo đã châm lửa.
Trên tay kẹp điếu thuốc, anh một mình băng qua đường phố tịch liêu, đi đến một cửa hàng nhỏ bán lẻ mà anh đã sớm xem trọng: “ Lấy cho tôi hai gói tiền giấy.”
Đại tỷ của cửa hàng nhỏ lấy đồ ra, xếp thành một hàng: “Minh tệ* các loại tiền đều có, còn có biệt thự , đồ trang điểm , điện thoại , máy tính, người ở âm phủ cũng phải dùng những thứ này, cậu có muốn một ít không? ”
*Minh tệ 冥币 míng bì:Tiền chôn theo người chết.
Ngô Lạc không nghĩ tới tiền giấy cũng đã xảy ra biến hóa thay đổi từng ngày, anh trái phải nhìn nhìn: "Vậy thì mỗi thứ đều lấy một ít đi.
”
Nhân tiện, anh mua một cái bật lửa, rồi đi ra ngoài với một chiếc túi màu đen.
Khi sắp băng qua đường, anh nhớ tới cái gì lại vòng trở về: “Lại lấy cho tôi một cái chậu sứ, lớn một chút.”
Sau chín giờ công viên yên tĩnh đến đáng sợ, anh trở lại nơi nửa giờ trước đây vẫn còn phi thường náo nhiệt, tìm một bãi đất trống ẩn nấp, rút ra mấy tờ tiền giấy bỏ vào trong chậu châm lửa.
Ngô Lạc hướng về phía quê nhà mình, rút ra từng tờ từng tờ tiền giấy, vẻ mặt anh thành kính cùng cô đơn, tiền giấy trong tay dần dần ít đi, cho đến khi chỉ còn lại một tờ cuối cùng, anh trước sau không nói một lời.
……
"Này! Ai làm gì ở đó! "Một tiếng hét to trong đêm tối có vẻ đặc biệt chói tai, theo sau là một chùm sáng chiếu tới, cùng với một trận tiếng bước chân vội vàng, trong đó còn có tự nói: "Nhận được người cử báo, không nghĩ tới thật đúng là có.
”
“Mẹ nó, tiểu vương bát dê con, môi trường chính là bị những người này ô nhiễm.”
Ngô Lạc bị ánh sáng chói mắt kia hoảng đến lóa mắt, anh vươn tay che đi, sau khi thấy rõ quần áo người tới đang mặc, còn chưa kịp suy nghĩ cái gì, anh đã bắt đầu chạy theo hướng ngược lại.
“Đừng chạy! Mày đứng lại đó cho tao!”
Người phía sau hiển nhiên không ngờ anh dám chạy, bắt đầu rồi cuộc truy đuổi kịch liệt.
Gió bên tai vù vù vang lên, tiếng bước chân cùng tiếng chửi rủa phía sau cũng theo chạy trốn bị bỏ lại phía sau đầu, càng ngày càng nhỏ, giống như chỉ cần anh chạy đủ nhanh, là có thể mượn gió để thổi bay những âm thanh kia.
Ngô Lạc chạy như điên, phía sau sớm đã không còn người, nhưng anh chính là không dừng lại được.
Nước mắt trong mắt còn chưa kịp chảy ra, đã bị gió làm khô.
Xung quanh sớm đã là một nơi không quen thuộc, anh dừng lại ở một cửa tiểu khu hoàn toàn xa lạ, tay chống đầu gối, từng ngụm từng ngụm mà hô hấp, từng ngụm từng ngụm mà thở dốc.
Ngô Lạc xoa xoa đôi mắt, lấy điện thoại ra gọi điện.
Tống Huy Dực đầu kia ăn uống linh đình, bầu không khí nhiệt liệt, lúc nhận điện thoại, ý cười của cô còn chưa kịp thu liễm: "Alô, sao vậy? Hôm nay công ty của ba em có tiệc tất niên, em vẫn còn ở bên ngoài ăn cơm.
”
Ngô Lạc đứng ở trong thiên địa rộng lớn hiu quạnh, thân thể hơi hơi đong đưa: "Em đang ở đâu? ”
Tống Huy Dực cho rằng anh muốn đến tìm mình qua đêm, cô đi đến bên rìa náo nhiệt, thấp giọng nói: "Hôm nay em đến kinh nguyệt.
”
Lời vừa nói ra, đầu kia liền chỉ còn lại tiếng gió vù vù.
Tống Huy Dực đem điện thoại từ bên tai lấy xuống nhìn một chút, xác thật là vẫn còn đang trò chuyện, cô lại đặt lại bên tai: "Này, anh có nghe thấy em nói không? ”
Giọng nói của Ngô Lạc khi lại truyền đến có chút thê lương: “Em cảm thấy anh tới tìm em cũng chỉ vì là làm chuyện kia sao?”
Tống Huy Dực quay đầu nhìn nhìn mọi người đang vui cười chúc mừng trong ghế lô khách sạn, cô một lần nữa hướng tầm mắt ra ngoài cửa sổ sát đất, không nói chuyện.
Đầu dây bên kia từng câu từng chữ nói: “Em đang ở đâu?”
“Ngô Lạc!” Tống Huy Dực vội vàng ngăn cản anh, lần đầu tiên cô dùng giọng điệu nghiêm túc như vậy, trầm giọng mở miệng: “Anh không thể tới tìm em.”
Trong ống nghe rất nhanh truyền đến tiếng "tút tút" có tiết tấu, Tống Huy Dực nhìn màn hình đã bị cúp máy,
sau một lúc lâu không phục hồi lại tinh thần.
Cô tâm thần không yên mà trở lại bàn ăn, Giang Lệ Thành đang đọc diễn văn: “Người một nhà vốn là không nên nói hai lời*, Vĩ Vĩ từ nhỏ thành tích đã tốt, sau khi tốt nghiệp cũng luôn thành công trong sự nghiệp, ở trong các bạn cùng trang lứa được coi là người nổi bật.” Nói tới đây, cô ta cố ý vô tình mà liếc nhìn Tống Huy Dực một cái, tiếp tục nói: “Hai người làm cha mẹ cũng nên thấy đủ rồi, hiện tại một mình cô ấy mang theo đứa nhỏ, công việc ít nhiều sẽ bị ảnh hưởng, tôi cũng là người từng trải, trẻ con thật sự không thể buông tay giao cho bảo mẫu mang, có bảo mẫu tâm nhưng hỏng rồi.
Hiện tại hai người cuối cùng nghĩ thông suốt, quyết định giúp cô ấy chăm đứa trẻ, chính là chuyện tốt, người một nhà hòa hòa khí khí thật tốt.”
* Nguyên văn: 一家人本來就不該說兩家話: tra google thì ra: chúng ta không nói hai lời, là tục ngữ trung quốc ý đại khái là chỉ người một một nhà thì không nói lời khách sáo.
Giang Lệ Thành ôm Tề Tề đang ê ê a a đạp loạn, ôm đến trước mặt Tống Huy Dực: "Dực Dực, con xem, đứa nhỏ thật đáng yêu làm sao.
”
Giang Lệ Thành không nhận được phản hồi tiếp tục cầm bàn tay nhỏ bé của Tề Tề, lay quần áo Tống Huy Dực, cười nói: "Con nói đúng không? ”
Tống Huy Dực bỗng nhiên gỡ Giang Lệ Thành ra, cô không nói một lời mà vọt ra ngoài, vừa đi vừa gọi điện thoại cho Ngô Lạc.
Âm thanh báo bận kéo dài giống như bị hạ chú, Tống Huy Dực hung hăng đá một cái lên vách tường: "Nghe điện thoại nha! ”
Cô đi đi lại lại nhiều lần trên lối đi trải thảm, một tay chống hông, nôn nóng chờ nối máy.
Nhưng vẫn luôn không có người nghe máy, cô cầm điện thoại, chán nản tựa vào tường, bỗng nhiên có chút ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Tống Huy Dực một mạch chạy trở về, cầm túi xách của mình lên, vội vàng đi xuống tầng ngầm gara.
Cô quyết định đến tiệm đồ nướng của Thất tử trước để thử vận may, khi lái xe, cô tiếp tục dùng Bluetooth trên xe gọi điện thoại cho Ngô Lạc.
Khoảnh khắc kết nối được cô đều sắp mừng đến phát khóc, sợ lại bị cúp máy, cô vội vàng mở miệng: "Anh đang ở đâu? Bây giờ em đang ở ngoài, em tới tìm anh! ”
Ngô Lạc sau này nhìn nhìn: “Anh đang ở ven đường.”
Tống Huy Dực gấp đến độ tim mau nhảy ra ngoài: “Anh ở ven đường ở đâu? Nếu anh không biết thì mở WeChat gửi định vị cho em.”
Cô tấp xe vào bên đường dừng lại, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào khung thoại, khi tin nhắn vị trí gửi tới, một lòng đều rơi trở lại trong bụng.
Tống Huy Dực vô cùng lo lắng đuổi tới điểm đến, Ngô Lạc cứ như thế thất thần ngồi ở ven đường, trên mặt đen tối không rõ, đáy mắt sung huyết, khuôn mặt khô héo.
Tống Huy Dực không chút suy nghĩ liền nhào vào trong ngực anh, ôm chặt lấy người đã lạnh đến lạnh cóng.
Ngô Lạc bị đâm cho hơi hơi ngửa ra sau, độ ấm từ một thân thể khác rất nhanh truyền tới làm anh dần dần có chút sống lại.
Ngô Lạc chậm rãi giơ tay lên nhốt chặt Tống Huy Dực, tựa cằm lên đầu cô, giọng nói rất khàn: "Hôm nay là ngày giỗ của mẹ anh.
”
Tống Huy Dực ngẩng đầu lên, vọng đến trong lòng anh: “Em biết, thực xin lỗi.”
Ngô Lạc bỗng dưng cúi đầu, ngậm lấy môi cô, vội vàng hôn lấy cô như là tìm được một cọng rơm cứu mạng, tất cả hương vị và hơi thở đến từ trên người cô đều chân thật như vậy, lại ấm áp như vậy.
Ngô Lạc hoàn toàn cùng cô quấn hôn, bọn họ ôm chặt đến không thể tách rời, hôn đến si ngốc quấn quýt, giống như là muốn xoa tiến vào trong thân thể đối phương vậy.
Tống Huy Dực đắm chìm trong nụ hôn bất thình lình này, đầu lưỡi của cô cùng anh quấn quanh cùng một chỗ, nước bọt trơn trượt trao đổi trong sự vuốt ve, Ngô Lạc ôm lấy cô vừa hút vừa mút, hung hăng nghiền nát cánh môi mềm mại của cô.
Bọn họ thở hồng hộc tách ra, nhưng chỉ là vừa mới tách ra, anh lại bắt đầu hoài niệm hương vị ngọt ngào ẩm ướt kia, nghe theo trái tim anh lại lần nữa phủ lên môi cô, lại là một trận môi lưỡi giao triền liếm láp hôn mút.
* Nguyên văn: 心之所向_Tâm chi sở hướng( tâm hướng tới, tâm hướng theo).
Tống Huy Dực sau khi tiếp nhận nụ hôn xong, miệng nhỏ thở hổn hển, cô cười tránh đi khuôn mặt còn muốn tiến lại gần: "Chúng ta về nhà lại chậm rãi hôn được không? “
Cô kéo tay Ngô Lạc, hai người vừa đi đến giao lộ thì Tống Huy Dực bỗng chốc dừng lại.
Bàn tay Ngô Lạc hơi hơi dùng sức, nhéo nhéo tay cô: “Đèn xanh rồi.”
Hai bên đã dừng không ít xe đang chờ đèn đỏ, Tống Huy Dực bỗng nhiên thay đổi phương hướng, kéo Ngô Lạc, hùng hổ đi sang bên cạnh, đi về hướng con đường lúc bọn họ đến.
Cuối cùng cô dừng lại bên cạnh một chiếc xe sang, cực kỳ không khách khí gõ vài cái cửa sổ phía sau, vẻ mặt không kiên nhẫn: "Đi ra! ”
Qua mấy giây, cửa sổ xe từ từ hạ xuống, lộ ra khuôn mặt trêu chọc của Giang Lệ Thành, ánh mắt của cô ta ức chế không được liếc nhìn gương mặt Ngô Lạc: "Dực Dực, sao con lại ở đây? Thật trùng hợp.
”
“Dì xem đủ chưa?” Tống Huy Dực trừng mắt nhìn cô ta, châm chọc nói: “Dì không đi làm cậu tử thì thật đáng tiếc.”
“Như thế nào cùng trưởng bối nói chuyện đâu?” Giang Lệ Thành không dám ở trước mặt Tống Huy Dực thật làm càn, chỉ là hơi nhắc một chút, lại rất nhanh cười nói: “ Trạng thái vừa rồi của con không đúng lắm, dì có chút lo lắng thôi.”
Tống Huy Dực căn bản không có ý muốn nói lời xã giao, cô đẩy đẩy Ngô Lạc về phía trước: "Gọi dì."
Ngô Lạc đối mặt với người phụ nữ diễm lệ thoạt nhìn so với mình không lớn hơn bao nhiêu này, có chút gọi không ra miệng.
“Anh gọi đi.” Tống Huy Dực nói.
Ngô Lạc vặn vẹo cổ, nhỏ giọng kêu một tiếng: “Dì.”
"Đi thôi, về nhà." Trước khi đi, Tống Huy Dực cúi người nhìn thẳng vào Giang Lệ Thành, cô hung tợn nói: "Trong lòng dì nghĩ cái gì đừng tưởng rằng tôi không biết, đừng nghĩ lấy chuyện này uy hiếp tôi, nếu dì muốn nói cho ba tôi thì cứ đi nói, tùy dì muốn nói như thế nào cũng được.
”.
Danh Sách Chương: