Mục lục
Phương Thức Nghịch Tập Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Sáng hôm sau cảnh sát liền đến bệnh viện, cùng lúc đó Tần Trạch cũng đến, hắn liền đi theo sau cảnh sát mà tiến vào.
Bởi vì chuyện này rất quan trọng, vì thế nên có rất nhiều người đến xem, ai nấy đều tụ tập để xem náo nhiệt.
Trần Hữu lo sợ, hắn ta cố gắng tỏ ra bình tĩnh sau đó cũng tiến vào phòng bệnh.

Hi vọng Nhạc Dao Dao đừng nói những câu ngu ngốc, chuyện đã đến nước này chỉ còn cách tùy cơ ứng biến mà thôi.
Nguyệt Ninh ngồi xe lăn đi đến phòng bệnh, vết thương của nàng chưa lành, mất thận và mất tử cung nên cần một khoảng thời gian rất lâu mới có thể khôi phục.
Nàng nhìn xung quanh, có rất nhiều người vây xem ở cửa ra vào, mặc dù là bị đóng cửa nhưng bọn họ vẫn vây quanh đông đúc.
Cảnh sát cùng Nhạc phu nhân, còn có cả Tần Trạch đang đứng tại phòng.


Nàng có cảm giác mọi thứ sắp viên mãn, nhưng đó chỉ là cảm giác mà thôi.
Cảnh sát không muốn tốn thời gian với đám người bọn họ, vì thế nói: "Chúng ta bắy đầu thôi, bắt đầu từ Nhạc phu nhân"
Nhạc phu nhân vốn dĩ không muốn bản thân bị liên lụy, vì thế bà ta liền đẩy cho Nhạc Dao Dao: "Dao Dao, con có gì thì cứ nói đi"
Nhạc Dao Dao căm tức mà nhìn bà ta, vốn dĩ nàng ta định nhờ Tần Trạch giúp đỡ, thế nhưng cảnh sát đến quá nhanh, nàng ta không kịp trở tay, vì thế có vài phần luống cuống.
Hiện tại chạy khỏi nơi này không được nữa rồi, nhờ giúp đỡ từ Tần Trạch cũng không thể, hiện tại chỉ còn một cách duy nhất mà thôi, đó chính là tìm người gánh thay!
Trần Hữu là đồng bọn, nếu nàng khai hắn thì hắn rất có thể sẽ cùng nàng đồng quy vu tận, vì thế mục tiêu lần này không phải là hắn.
Nhạc mẫu ngu ngốc, thành sự thì ít bại sự có thừa kia thì có lẽ là hợp lý nhất, quyết định rồi, bà ta sẽ là vật chết thay nàng.
Nhạc Dao Dao nhìn Nhạc phu nhân, nàng ta khóc lóc nói: "Mẹ, chuyện đã đến nước này, mẹ hãy nói ra sự thật đi, cảnh sát sẽ khoan hồng cho mẹ mà, hãy tin con"
Nhạc phu nhân: "???" Chuyện gì thế này? Nàng ta đang nói bà hay sao?
Nhạc Dao Dao khóc lóc: "Mẹ, con làm chuyện này đều là do kế hoạch của người, đáng lẽ mẹ là người phải nói cơ chứ?"
Nhạc phu nhân nghẹn họng, ánh mắt bà ta khó hiểu: "Con đang nói cái gì thế?Mẹ xúi giục con cái gì a? Có phải con nhầm lẫn gì rồi hay không?"
Nhạc phu nhân nghi hoặc, bà ta nghĩ rằng Nhạc Dao Dao nhầm lẫn gì đó nên ms nói như thế, đúng, nàng ta là đứa con gái mà bà yêu thương nhất! Nàng không thể đối xử như vậy với mẹ ruột của mình!
Nhạc Dao Dao gương mặt vô cùng đáng thương, đau khổ: "Mẹ, người vốn dĩ vô cùng ghét Nhạc Linh Nhi, vì thế đã đem thận và tử cung của nàng ta cho ta.Ta biết người là yêu thương ta, nhưng chúng ta làm như vậy là sai, ta hối hận"
Nhạc phu nhân nghẹn họng mà nhìn Nhạc Dao Dao: "Dao Dao, ngươi đang nói cái gì? Mẹ từ bao giờ muốn đem thận của Nhạc Linh Nhi cho ngươi?"
Nhạc phu nhân vẻ mặt như đã chịu đã kích rất lớn, bà ta không thể tin nổi rằng đứa con mà bà ta yêu thương nhất lại đem bà ta ra làm bia đỡ đạn.

Bà ta cảm giác tim rất đau, không thể tin nổi hình huống này.

Bị phản bội nên bà ta rất phẫn nộ, nhìn chằm chằm Nhạc Dao Dao.
Nhạc Dao Dao đáng thương hề hề mà nói: "Mẹ ngươi nói là nàng ta xứng đáng được nhận, vốn dĩ là xứng đáng"
Mọi người chỉ cảm thấy lượng tin tức quá lớn, não bộ của bọn họ không thể tiêu hóa hết cùng một lúc.
Cố Thừa Tuần nét mặt ngơ ngác, thanh âm hắn trở nên mê mang hỏi: "Dao Dao, ngươi đang nói cái gì? Có ý gì vậy?"
Không đầu không đuôi nói những lời này là có ý tứ gì? Nàng ấy là bị oan, hay bị ép buộc?
Thực ra, Tần Trạch có thể hiểu được một chút, có thể nghe hiểu vài lời, nhưng hắn vẫn không muốn chấp nhận sự thật này.
Nguyệt Ninh vốn đang xem phim trực tiếp, nàng khẽ cảm thán vài câu: Kịch hay bắt đầu rồi nha, hai mẹ con tình thâm bắt đầu cắn xé lẫn nhau, sự kiện ngàn năm có một!
Quá thú vị, thực sự quá thú vị! Xem phim nhưng không có cái gì ăn, thật đáng tiếc.
Hệ thống cảm thấy nàng quá nhàm chán, nó liền đưa cho nàng một túi đồ ăn vặt, sau đó nói: [Kí chủ a, ăn chút đồ ăn vặt, nhìn xem bọn họ"

Nguyệt Ninh giật giật khóe miệng: "Cám ơn a" Đồ ăn vặt nó lấy từ đâu ra? Vì sao còn biết nàng muốn ăn a?
Nếu có thể lấy đồ ăn vặt, vì sao lại đợi nàng ra viện sau đó mua cá khô cho nó ăn?
Nguyệt Ninh nghi hoặc, thế nhưng nàng không hỏi.

Tiếp tục gặm đồ ăn vặt mà xem bọn họ.
Nhạc Dao Dao lau nước mắt mà nói, nàng ta ủy khuất vô cùng: "A Trạch, mẹ ta bởi vì muốn ta thay thế em gái của mình, ngồi trên vị trí Tần phu nhân, nên mới đem thận và tử cung ra ngoài.

Ta, ta thật sự xin lỗi"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK