Trong vòng một ngày tới hai lần, thật sự là quá mức quỷ dị, thế cho nên khi Tiêu Dục Hành vừa đặt chân vào phòng, đi đến trước mặt nàng, Cố Linh Quân còn không biết nên biểu hiện ra sao.
Ánh mắt khắp liếc nhìn khắp nới trong phòng, tay nắm chặt vạt áo, toàn thân đều cảm thấy không thích hợp, tay chân cũng không biết đặt ở đâu.
“Bệ... Bệ hạ.” Cố Linh Quân lắp bắp mà nói lớn.
Tiêu Dục Hành nhỏ giọng trả lời lại, giang hai tay tùy ý cung nhân cởi áo ngoài.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cố Linh Quân ngơ ngác nhìn, đợi cung nhân đều lui ra ngoài, Tiêu Dục Hành ngồi vào bên cạnh nàng, đầu còn có chút trống rỗng.
Cố Linh Quân ngửi được mùi Long Tiên Hương dễ ngửi, hơi liếc nhìn, thấy ngọn tóc của hắn còn có chút ướt át.
Trong lòng không khỏi nhẹ nhàng thở ra, là tắm gội qua.
Lại đi nhìn tóc của hắn, đen nhánh mềm mại, hơi hơi lóe sáng, chất tóc thoạt nhìn còn tốt hơn của nàng.
“Đang nhìn cái gì?” Trầm thấp tiếng nói vang ở bên tai.
“Hoàng Thượng, tóc của người không bị chẻ ngọn, chất tóc thật tốt nha.” Trong đầu nghĩ cái gì, miệng nói ra luôn.
Cố Linh Quân: “...”
“Chẻ ngọn?”
Cố Linh Quân căng da đầu, cuốn lên một sợi tóc dài của mình: “Giống như vậy nè, đuôi tóc bị tách là hai nửa, chính là ‘ chẻ ngọn ’, chứng minh tóc bị tổn thương.”
Tiêu Dục Hành khẽ cười cười: “Thì ra là thế, cảm ơn Quý Phi chỉ dạy thêm kiến thức.”
“Không cần khách sáo.” Cố Linh Quân khiêm tốn trả lời.
Tiêu Dục Hành gỡ xuống ngọc quan, chuẩn bị đi ngủ.
Cố Linh Quân hoảng loạn lên, ngắm khắp nơi, ánh mắt lại dừng ở mái tóc của hắn, như là tìm được rơm rạ cứu mạng, đôi mắt đột nhiên sáng ngời: “Hoàng Thượng, tóc của ngài còn chưa lau khô kìa, cứ để như vậy ngủ sẽ bị đau đầu nha, hơn nữa cũng dễ dàng rụng tóc nữa.”
Nói xong lại giơ tay sờ sờ đầu tóc của mình: “Thần thiếp cũng chưa có lau khô tóc nữa.”
Tiêu Dục Hành ánh mắt nặng nề, trong mắt quay cuồng cảm xúc phức tạp, không nói gì.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tạm thời kéo dài thành công, Cố Linh Quân nhẹ nhàng thở ra, cong cong khóe miệng, có chút may mắn.
Vì thế, hai người cứ như vậy, phân biệt ngồi ở hai bên giường, ngẩng đầu lên lau khô tóc.
***
Không biết qua bao lâu, tóc của Cố Linh Quân đã hoàn toàn khô, nhưng vì ngồi lâu nên chân có chút tê dại.
Đã kéo lâu như vậy, Cố Linh Quân cũng tìm không ra cái cớ gì. Dẫn đầu bò lên trên giường trước, sau đó nói: “Hoàng Thượng, đi ngủ đi?”
Tiêu Dục Hành liếc nhìn nàng, đứng dậy tắt đèn đuốc trong phòng, lại lên giường.
Cảm giác bên cạnh nhiều thêm một hơi thở ấm áp, trái tim Cố Linh Quân căng thẳng. Âm thanh phát tra từ trong lồng ngực như sấm, áp lực không nổi, trong không gian đen nhánh trên giường, cái cảm giác có một người nam nhân nằm chung, hơi thở ấm áp dán sát vành tai, làm nàng vô cùng căng thẳng.
Đôi mắt dần dần thích ứng với bóng đêm, mơ hồ có thể nhìn thấy chút hình dáng, Cố Linh Quân lặng im nửa phút, vẫn là hỏi ra vấn đề nghĩ hồi trưa: “Hoàng Thượng, tại sao ban ngày lại đột nhiên tới đây…”
Buổi tối lại tới nữa là sao? Nhưng nàng không dám hỏi vế sau.
Nhắc tới chuyện ban ngày, Cố Linh Quân vừa chờ đợi hắn trả lời, trong đầu lại nghĩ.
Từ “Sinh hài tử” nghĩ đến “Muốn chủ động”.
Trong đêm tố,i vang lên âm thanh chăn gấm cùng vật liệu may mặc cọ xát, Tiêu Dục Hành lật người, chống đầu, tóc dài chảy xuống, hơi khép hờ mắt nhìn nàng.
Biết rõ là không có khả năng, nhưng theo bản năng, Cố Linh Quân vẫn là ngừng thở, thu hẹp bụng.
“Quý Phi có biết bên ngoài đều đang truyền cái gì?”
Thấy không rõ biểu tình, giọng nói trầm thấp dễ nghe càng thêm rõ ràng. Cố Linh Quân cẩn thận suy đoán: “Là hài... Hài tử sao?”
Đáp lại nàng là một tiếng cười khẽ.
“Trẫm cũng nghĩ đã đến thời điểm nên có một đứa con.” Tiêu Dục Hành nói.
Cố Linh Quân yên tĩnh chờ, lại chậm chạp không thấy người kế bên có động tĩnh, tự động bổ não tiếp…
--- “Kiếp sau ngươi cũng không có khả năng có mang trong người dòng máu của trẫm.”
--- “Ngươi không xứng sinh hạ hoàng tử.”
--- “Không cần si tâm vọng tưởng, bỏ ý nghĩ kỳ lạ đó đi.”
Nhưng mà Tiêu Dục Hành chỉ là xoay người, nói: “Ngủ đi.”
Cố Linh Quân: “???”
Chuyện đến nước này còn kêu ta ngủ như thế nào?!
Mau mở mắt ra nói tiếp đi chứ!
Cố Linh Quân không có chút nào buồn ngủ, mở to đôi mắt suy nghĩ nửa ngày mới nghĩ thông đôi chút, chắc là làm dáng cho người khác xem rồi.
Nói không nên lời là thất vọng hay là may mắn, Cố Linh Quân không tiếng động thở dài.
Tuy nằm ở cùng cái giường, cùng cái chăn, nhưng khoảng cách giữa hai người có thể nằm thêm một người nữa.
Cảm giác được tất cả không khí xung quanh đều là hơi thở của người nằm kế bên, cũng không phải là lần đầu tiên như thế, nhưng đây lại là lần Cố Linh Quân khẩn trương nhất, tim đập nhanh nhất.
Màn đêm che lấp tất cả màu sắc, bao gồm màu đỏ không bình thường trên mặt nàng.
--- “Sắc tức là không, không tức là sắc...”
--- “Tiên đế gây dựng sự nghiệp chưa thành thì nửa đường lăn ra chết, vừa vào đông, Ích Châu đã xảy ra chuyện, còn thành... Thành gì tuyết rơi không ngừng?”
Cố Linh Quân ở trong lòng nhớ lại mấy phân đoạn tấu chuông, muốn phân tán lực chú ý, nhưng trong đầu vẫn là nhịn không được suy nghĩ miên man.
Nếu nàng và Tiêu Dục Hành thực sự có hài tử, thì sẽ ra sao?!
Cẩn thận nhìn sang người nằm bên cạnh, không dấu vết đánh giá, Cố Linh Quân lết lại gần người Tiêu Dục Hành một chút.
***
Cứ nghĩ rằng việc đêm qua đã đủ huyền huyễn, đủ ly kỳ. Nhưng khi Cố Linh Quân phát hiện lúc bản thân thức dậy trong lòng ngực Tiêu Dục Hành, mới biết được đó căn bản không xem là cái gì.
Nàng cách mặt hắn đến cực gần, hô hấp như có thể giao triền, tay đang ôm vòng eo thon chắc của hắn, chân cũng đang gác lên chân hắn.
Cùng giường ngủ, tay chân đan xen sưởi ấm cho nhau, giống như một đôi vợ chồng yêu thương lẫn nhau.
Nhất thời phân biệt không rõ đây là mơ hay là hiện thực, nên không đành lòng đánh thức người trước mắt, chỉ là nhìn chằm chằm xem.
Chắc là mơ rôi.
Người nam nhân kia dùng một loại ánh mắt có thể xem như dịu dàng nhìn nàng, cũng xứng với động tác, duỗi tay xoa mặt nàng.
Lòng bàn tay ấm áp, truyền đến độ ấm. Tầm mắt Cố Linh Quân dừng ở trên môi hắn, môi mỏng hơi nhấp, giống như bản tính của hắn, nhìn luôn có vẻ xa cách.
Giống như chỉ cần nàng hơi hơi ngửa đầu, là có thể chạm tới.
Cố Linh Quân nghiêng đầu, giống như loài động vật nhỏ bé làm nũng, dán mặt cọ cọ vào lòng bàn tay hắn.
Dù sao ở trong mơ mà, không hôn một cái thì thiệt lắm.
Ở trong mộng của mình, đương nhiên là muốn làm gì thì làm.
Cố Linh Quân cong cong khóe miệng, hơi hơi ngửa đầu, chu đôi môi đẩy lên trên.
Bàn tay vẫn còn treo ở giữa không trung, vẫn còn giữ nguyên trạng thái như lúc nàng cọ vào, không hề có phản ứng nào khác.
Chỉ dừng lại mấy giây, Cố Linh Quân đã trở lại vị trí cũ.
Như không hài lòng, lại ngẩng đầu, dán môi thêm lần nữa.
Dù là ở trong mộng, Cố Linh Quân cũng không dám hành động quá mức lỗ mãng. Chỉ là dán nhẹ như vậy, cũng cảm nhận không ra mùi vị gì.
Thì ra hôn môi là loại cảm giác này, cũng chẳng ra gì.
Cố Linh Quân buông người ra, cũng là lúc nên tỉnh.
Nhắm mắt lại mở ra, vẫn là gương mặt đẹp trai phóng to của Tiêu Dục Hành.
Cố Linh Quân đầu óc trống rỗng, trái tim bắt đầu gia tốc nhảy lên, gắt gao khép lại mí mắt.
Một bàn tay nhéo cằm nàng, sức lực không hề nhỏ, giọng nam hơi mang khàn khàn vang lên: “Sợ hãi?”
Nửa ngày Cố Linh Quân cũng không dám mở mắt ra, một hồi lâu, bàn tay đang nắm cằm nàng bỗng buông ra. Một vài âm thanh xột xạc, chăn bị xốc lên, gió lạnh lùa vào.
Cố Linh Quân hơi hí mắt, thấy Tiêu Dục Hành muốn xuống giường. Nhưng mà giây tiếp theo, động tác của hắn lại ngừng giữa đường, nửa chống cơ thể ở trên giường, tư thế rất kỳ lạ.
Cố Linh Quân cũng bất chấp tất cả, tiếp tục “Giả chết”, theo tầm mắt của hắn, phát hiện nàng đang đè lên tóc của hắn, vội vội vàng vàng di chuyển cơ thể.
Tiêu Dục Hành bước xuống giường, xoay người săn sóc giúp nàng đắp chăn kín mít, tươi cười không rõ nguyên do.
Hiện tại, Cố Linh Quân đã không có tâm tư cảm khái “nam nữ cổ đại đều để tóc dài, quả nhiên khi ngủ sẽ đè tóc lẫn nhau”.
Mà tràn ngập trong lòng đều là: Xong rồi xong rồi! Trời muốn ta chết, ta xong đời rồi!
Dám làm ra hành động này với đóa hoa cao ngạo lạnh lùng, băng thanh ngọc khiết, thần thánh không thể xâm phạm, chỉ được nhìn từ xa không thể dâm loạn!
A a a, Cố Linh Quân, ngươi thật là mê nam nhân hết thuốc chữa rồi!!!
Cố Linh Quân không ngừng ở trên giường quay cuồng, hối hận thiếu chút dùng đâm đầu vào tường.
***
Cố Linh Quân mãn đầu óc đều là nhớ tới chuyện vừa mới làm khi nãy, máy móc mà tùy ý Lục Trúc trang điểm chải chuốt, đợi tới lúc bị đẩy ra ngoài mới tỉnh lại.
“Nương nương cẩn thận dưới chân.” Lục Trúc thấy nàng ngẩn người, nhỏ giọng nhắc nhở.
Cố Linh Quân lấy lại tinh thần, thấy nơi xa lạ, mê mang hỏi: “Đây là nơi nào?”
“Nương nương đi vào sẽ biết.” Lục Trúc thần thần bí bí nói.
Cố Linh Quân mang theo chút tò mò đi vào, thấy rõ người ngồi bên trong, theo bản năng co giò muốn chạy, cơ thể đã xoay hơn phân nửa. Nhưng lại bị một giọng nói to lớn vang dội kêu dừng chân…
“Kiều Kiều, con đi đâu? Còn không mau đi vào!”
Kêu xong mới phát hiện bản thân mình thất lễ, khụ hai tiếng, lại nói: “Nương nương còn muốn đi nơi nào?”
Một giọng nam khác đầy ý cười nói: “Nhạc phụ cần gì khách sáo, hôm nay là bữa tiệc gia đình, có thể tự nhiên như ngày thường.”
Cố Tông Võ là bị tiếng “Nhạc phụ” của Tiêu Dục Hành làm hoảng sợ, miệng nửa mở, sắc mặt mất tự nhiên, nhưng lại mang theo một chút đắc ý.
Cố Linh Quân căng da đầu, đi vào trong, cung nhân dẫn dắt ngồi xuống vị trí bên cạnh Tiêu Dục Hành.
Cố Linh Quân cố gắng khống chế tầm mắt của mình, tuyệt đối không thể lệch khỏi quỹ đạo, cực kỳ nghiêm túc nhìn mấy người ngồi phía dưới.
Bên trái là phụ thân của nàng, bên cạnh ngồi một nam tử quần áo lụa màu xanh ngọc, tuổi không lớn, ước chừng tương đương với Tiêu Dục Hành. Nhưng khí chất xuất chúng, khóe miệng tuy hàm chứa ý cười, nhưng mặt mày lại mơ hồ toát ra sát khí.
Phía sau ngồi hai người, dù không mặc quân phục, nhưng nhìn từ bộ dáng đến hình thể cũng không thể đoán ra, đây là quân lính.
Phía bên phải là một nhà Trung Viễn Hầu, còn mấy người nửa ngồi gần nhà bọn họ, tuy có chút quen mặt nhưng không nhớ nổi tên. Cố Linh Quân nhận ra được Trạng Nguyên năm nay, cũng là vị hôn phu của Khang Nghi, đang ngồi ở vị trí phía cuối.
Từ lúc nàng tỉnh lại đến nay chỉ có một canh giờ, nhưng Cố Linh Quân lại phát hiện có chỗ nào đó không ổn.
Tiêu Dục Hành không dùng lâm triều sao!?
Tự nhiên tổ chức bữa tiệc gia đình là sao?!Cũng không ai báo trước cho nàng hết?! Nàng lại là người đến cuối cùng?!
Người nam nhân ngồi bên cạnh đột nhiên giải thích giúp nàng: “Ngày gần đây thân thể Quý Phi không khoẻ, trẫm cố ý để nàng ấy nghỉ ngơi nhiều một chút, mong rằng các vị thứ lỗi.”
Những người ngồi phía dưới cười cười, một biểu tình “hiểu, hiểu”, ánh mắt lơ đãng dừng ở trên bụng Cố Linh Quân.
Cố Linh Quân: “???”
Làm như còn ngại không đủ đô, Tiêu Dục Hành lại sai người đổi rượu trên bàn của nàng thành nước ấm.
Cố Tông Võ nhìn vào trong mắt, sắc mặt phức tạp, nhịn không được nhìn lại thêm lần nữa, ông thật sự phải làm gia gia sao?!!!
Cố Linh Quân trộm di chuyển tầm mắt, mới vừa nhìn đến cằm của hắn, đã bị bắt gặp tại trận.
Tiêu Dục Hành mang theo cười, động đũa gắp miếng điểm tâm cho nàng: “Quý Phi mới thức dậy nên chắc còn chưa dùng bữa sáng?”
Mới thức dậy...
Bữa sáng...
Cố Linh Quân nhịn không được nhìn ra ngoài trời, mặt dần dần đỏ lên.
“Hôm nay Cố tiểu tướng quân chiến thắng trở về, lại thay Đại Chu ta lập công lớn, tới, chúng ta kính ngài ấy một ly.” Trung Viễn Hầu cười ha hả giơ lên chén rượu, nói.
Cố Linh Quân theo ánh mắt mọi người, rơi xuống người nam tử ngồi bên cạnh Cố Trung Võ.
Cố Tranh nâng mắt, vừa lúc đối diện với ánh mắt tò mò của nàng.
Tác giả có lời muốn nói:
Bí mật chuyên khuê phòng của Hoàng Thượng và Quý Phi: Bàn về cách chăm sóc tóc.
Hết chương 35
Danh Sách Chương: