Tần Thận ôn nhu đem côn thịt đẩy vào trong cơ thể của Tần Diệp Tân, tiếng cười khe khẽ của anh quẩn quanh tai cô.
Anh nói, chỉ cần cô yêu cầu, anh đều sẽ đáp ứng.
Côn thịt ồ ạt chiếm đóng mảnh đất màu mỡ phía dưới, sự mạnh mẽ của anh khiến cô chỉ trong chốc lát đã chịu không nổi, miệng nhỏ xinh buông lời ngâm nga.
Theo lời Thiệu Tuyết nói với cô, người đàn ông tên Tần Thận này tốc độ nhanh như máy đóng cọc, huống chi lần này hai người đã chia xa một khoảng thời gian, lửa tình khô cạn, để rồi ngày gặp lại hai người như rơi vào ngọn lửa dục vọng có thể thiêu đốt cơ thể.
Ham muốn tình dục của người đàn ông này rất cao, sự mệt mỏi và buồn ngủ do thiếu ngủ dường như tan biến ngay trong giây phút tiến quân thần tốc này.
“Ư… ưm… thật sảng khoái.” Tần Thận hừ nhẹ vài tiếng, lấy tiếng ngâm nga của người con gái làm nền, giọng khàn khàn của anh vào lúc này đặc biệt rõ ràng, “Nhớ hương vị em đã lâu rồi.”
Tần Diệp Tân cắn vào khóe môi anh, bàn tay nhỏ nhẹ nhàng xoa xoa nơi hai người giao nhau nhằm ngăn cản tiến công của anh. Nhưng trong mắt người đàn ông, tất cả giống như một lời trêu chọc gợi tình táo bạo và rõ ràng của người con gái.
Đôi môi mềm mại liên tục bị mân mê, hai người hôn nhau say đắm rồi tách ra, sau khi lấy lại nhip thở, lại đan môi vào nhau, Tần Thần mút mạnh mấy lần khiến cho cánh môi đỏ mọng của cô gái nhỏ đã hơi sưng lên.
Tần Diệp Tân hờn dỗn hừ hừ, anh thấy cô vươn tay sờ lên khóe môi bị đau, phía dưới nhân cơ hội đẩy mạnh vào trong, cười nói: “Đừng đụng vào, không sao đâu em, chỉ sưng lên một chút thôi, anh không hôn chỗ đó nữa.”
Nói xong, anh cũng không nhắm mục tiêu vào miệng cô nữa, mà vùi đầu vào trước ngực cô, tiện thể bổ sung thêm một câu.
Anh nói: “Hôn nơi này sẽ không bị phát hiện.”
Người con gái buồn bực đẩy đẩy anh, ấy vậy mà người nào đó vẫn cười toe toét, đầu anh chăm chú vào ngực cô, vừa liếm vừa cắn, nhũ hoa trắng mềm bị anh làm cho ửng đỏ, ngay cả gương mặt cô cũng động tình mà nhiễm đỏ.
Dưới sự điên cuồng yêu thương của anh, cô dần dần không còn muốn kháng cự lại nữa, tùy ý mặc anh đùa nghịch.
Biết cô đã thuận theo, sức tiến công của anh càng được đà lấn tới, anh nắm chặt eo cô, tiết tấu va chạm làm cả người cô đong đưa theo trên sofa, giống như cây cỏ lau gầy yếu mà duyên dáng trước gió.
Vẻ đẹp của người con gái lúc này đẹp đến kinh động lòng người, Tần Thận giống như gốc rễ cuối cùng mà cô níu giữ được khi cô bơ vơ, cô bám vào anh, e lệ vươn lên đón ánh nắng mặt trời, được cưng chiều để dần trưởng thành.
“Anh sai rồi, không nên tắt camera,” Tần Thận đụng sâu vào tiểu huyệt chặt chẽ của cô, không cam lòng nói, “Bảo bối có biết hiện tại em đẹp và mê hoặc lòng người đến mức nào không?”
Cơ thể cô tiếp nhận từng đợt sóng tình đánh tới, lời nói của anh như lông tơ cọ vào lòng cô, cô gãi vai anh, nhỏ giọng thỏ thẻ: “Chậm, chậm một chút.”
“Cục cưng ngoan, anh chậm lại.” Tần Thận ôm eo cô, để người con gái nhỏ bé yếu ớt dựa vào người anh, bàn tay to nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô.
Đợi cô đã lấy lại nhịp thở, anh ôm cô đứng dậy đi tới bàn làm việc, nhìn đống giấy tờ tài liệu trên mặt bàn, thản nhiên gạt sang một bên. Anh đặt người con gái trên tay xuống, để chân cô chạm xuống đất, dỗ dành: “Nào, bé ngoan đứng thẳng người lên.”
Dựa vào mặt bàn, màn hình máy tính vẫn chưa tắt, trên đó vẫn còn công việc chưa hoàn thành của cô. Chân cô đã mềm nhũn, nhờ có cái bàn mà có thể dần đứng dậy.
Cặp mông đầy đặn trắng như tuyết nhếch lên cao, người đàn ông thuận thế trực tiếp đâm vào. Thân thể cô run lên, hai tay trượt xuống, suýt chút nữa ngã xuống đất, cũng may Tần Thận đã kịp thời vươn tay giữ lấy cô.
Sau khi cô đã thích ứng, Tần Thận bắt đầu đẩy nhanh tốc độ ra vào, dương vật dung mãnh rong ruổi không ngừng trong âm đạo. Người con gái run lên từng nhịp theo tốc độ công phá, trong mắt chỉ có thể nhìn thấy chiếc thảm màu xám, không thấy được sự va chạm của anh dạt dào như sóng biển.
Cánh tay anh vòng qua lưng cô, nhịp nhàng sờ nắn cặp bồng đào đang đong đưa của người con gái, giảm tốc độ đâm vào, hỏi cô có thoải mái khi được anh xoa nắn như vậy không.
“Thoải mái ~” Tần Diệp Tân lắc lư mông đáp lại, trong miệng tràn ra tiếng rên rỉ khát khao.
Nhìn thấy dáng vẻ của cô, bên dưới anh đâm mạnh một cái, bên trên càng tăng sức âu yếm hai cục bông trắng, trên dưới kết hợp khiến cả người cô cũng đung đưa theo.
“Diệp Tân, anh vẫn luôn muốn nói,” Tần Thận cười, “Bộ dáng động dục của em thực sự thiếu thao* đến tột cùng.”
Danh Sách Chương: