Beta: TH
So với phiên bản từ chính miệng người trong cuộc, người ngoài cuộc kể lại càng có vẻ ghê gớm và sâu sắc hơn.
Sau khi kết thúc cuộc điện thoại, Trình Như Ca thuận miệng kể lại cho cô nghe, khuôn mặt anh ẩn hiện trong ánh sáng mờ ảo của xe.
"Lần đầu tiên anh gặp Thẩm Ngu là trong một buổi tiệc rượu ở Hồng Kông. Hôm đó trời mưa to, cô ta chạy đến trước đầu xe của anh rồi ngất xỉu ngay đó."
"Bọn anh đã mang cô ta đến bệnh viện rồi sau đó để thể hiện lòng cảm kích, cô ta đã năm lần bảy lượt chạy đến cửa nhà tìm anh để cảm ơn. Anh cũng không biết làm thế nào mà cô ta có thể tìm thấy địa chỉ nhà anh. Tóm lại, cô ta liên tục hỏi an ninh của tiểu khu nhưng vẫn không thu được kết quả gì sau khi anh chuyển nhà."
"Không lâu sau, cô ta muốn tự sát, yêu cầu anh đến bệnh viện gặp cô ta lần cuối." Trình Như Ca dừng lại, nhìn cô.
"Anh đã không đi."
"Sau đó, cô ta vẫn không từ bỏ chờ anh ở cửa, đúng lúc ba anh đến nhà thăm anh. Có lẽ vẻ đáng thương hiền dịu của cô ta đã đánh vào lòng thương cảm người đàn ông trung niên. Ông ấy ôn tồn hỏi thăm cô ta rồi còn đưa cô ta về nhà. "
"Từ đó hai người họ bắt đầu quan hệ qua lại."
"Anh chỉ không nghĩ rằng Thẩm Ngu lại có năng lực khiến cho ba anh kết hôn với cô ta." Anh cười giễu cợt.
"Có lẽ người già cũng không muốn nghĩ đến chuyện đổi tái đổi hồi."
"Vậy cô ta..." Thẩm Ý Nùng nghe một lúc, có chút không hiểu cau mày, chần chừ hỏi.
"Tại sao anh phải làm như vậy khi biết nó chỉ khiến anh thêm chán ghét."
"Bởi vì kết quả sẽ không thay đổi, có thể so với việc lặng lẽ rút lui, cô ta càng muốn trở thành một cái bóng để không bao giờ thoát khỏi cuộc sống của anh."
"Dù sao ngay cả tính mạng mình cô ta còn không màng đến, thì còn điều gì khác đáng quan tâm hơn nữa."
Rốt cuộc ngay cả mạng sống của mình còn không quan tâm.
Thì còn quan tâm điều gì khác nữa?
Thẩm Ý Nùng suy ngẫm câu này một lúc, rơi vào trạng thái ngơ ngác, trong đầu không ngừng xuất hiện một khuôn mặt, vừa nhìn đã thấy khiếp đảm.
"Nhưng lúc đó Tiểu Hi trông có vẻ rất đáng thương."
"Nó không hề đáng thương một chút nào." Trình Như Ca nhìn cô, bình tĩnh nói: "Lớn lên trong nhung lụa, giáo dục tiêu chuẩn cao, gia đình hạnh phúc."
"Hơn nữa còn sỡ hữu một khối tài sản lớn trong tương lai."
"Nó còn hạnh phúc hơn nhiều người trên thế giới này, huống chi Thẩm Ngu cũng rất yêu thương bảo bọc cậu ta." Thậm chí còn có thể thấy rõ sự nâng niu thương yêu, chính vì lí do này mà Trình Như Ca đã bỏ ý định đào sâu thêm.
"Nhưng dáng vẻ như vậy, đối với một người mẹ mà nói thì sẽ luôn cảm thấy không yên tâm." Thẩm Ý Nùng thầm nhắc lại, như vừa nghĩ về điều gì đó.
"À đúng rồi, cô ta không gây ra chuyện gì sai trong những năm đó à? Với tính cách đó của cô ta thì..." Bề ngoài trông cô ta có vẻ là một người bình thường, nhưng nếu biết trước tất cả những điều này, Thẩm Ý Nùng sợ mình có thể không dám gặp mặt cô ta.
Vụ bắt cóc lần đó vẫn còn y như mới trong ký ức của cô.
Có lẽ những lo lắng của cô đã bộc lộ trong lời nói, Trình Như Ca không thể không giải thích rõ ràng.
"Bây giờ cô ta đang bị Trình Quân Hạo nắm trong tay một điểm yếu nên không dám có những hành động thiếu suy nghĩ."
"Là... Tiểu Hi sao?"
"Ừ."
"Cô ta không dám đặt cược vào chính đứa con của mình, vì vậy cô ta đang rơi vào thế được ăn cả ngã về không."
Hai người ở Hồng Kông gần mười ngày sau đó lại lên đường về Bắc Kinh.
Trình Như Ca tạm thời phải dời công việc lại sau hôm gặp mặt ba, thế là sau đó họ hầu như có rất ít thời gian để ra ngoài.
Thẩm Ý Nùng thì ở nhà tập trung đọc thuộc kịch bản, thỉnh thoảng theo Trình Như Ca ra ngoài chơi bóng đá hoặc ăn cơm xã giao.
Có thể thấy được hình như họ đều là người lớn tuổi hơn anh, giám đốc điều hành cấp cao hoặc đối tác của công ty. Mọi người ít nhiều cũng sẽ mang theo bạn gái, đều có chút thân phận vợ giám đốc, tập hợp lại một chỗ nói chuyện về trang sức nổi tiếng hoặc những tin đồn trong giới.
Họ thường sẽ đặt chú ý trên người Thẩm Ý Nùng, thì thầm bàn tán một lúc, một trong số đó còn chủ động tìm cô trò chuyện, hỏi thăm về xuất thân hay tài sản của cô.
Thẩm Ý Nùng cuối cùng cũng hiểu tại sao buổi sáng trước khi Trình Như Ca lại đưa cho cô mấy hộp trang sức đắt tiền, đồng thời dặn cô nhất định phải đeo lên.
Thành phố Bắc Kinh vẫn còn bị bao trùm bởi không khí lạnh lẽo. Trước khi lên máy bay, vẫn là một chiếc váy satin dài nhưng khi hạ cánh, ngay lập tức phải khoác thêm chiếc áo dài rồi nhanh chóng bước ra ngoài, chỉ muốn trốn vào trong xe ấm áp ngay lập tức.
Điều đầu tiên khi quay trở lại, Thẩm Ý Nùng chỉ muốn ăn một món lẩu nóng hổi.
Mọi thứ ở Hồng Kông đều ngon, nhưng thức ăn chủ yếu thiên về vị ngọt, ít cay. Khi mới bắt đầu còn có cảm giác tươi ngon nhưng sau một lúc miệng lại trở nên nhạt hơn, nhớ tới sự khó chịu ở đầu lưỡi.
Hai người về đến nhà đã là buổi chiều, nghỉ ngơi một chút thì hoàng hôn đã bắt đầu buông xuống ngoài khung cửa sổ. Thẩm Ý Nùng tìm nhà hàng lẩu gần đó, tìm thấy tiệm nổi tiếng mà ngày xưa cô thường ghé ăn, đặt trước một phòng.
Chuẩn bị qua rồi khởi hành, Thẩm Ý Nùng lái xe, Trình Như Ca nhìn chằm chằm đường đi hướng dẫn. Lúc đến ngã tư lại chú ý đến các phương tiện xung quanh.
"Chậm một chút, xe phía trước đang muốn rẽ phải."
"Em biết rồi." Thẩm Ý Nùng vừa vặn dừng lại, vịn vô lăng bất đắc dĩ nói, "Nhìn kìa."
Tiếp tục đi về phía trước qua cột đèn giao thông, lái được vài trăm mét thì xe bắt đầu tăng tốc. Khung cảnh ngoài cửa sổ trong nháy mắt bỗng trôi qua nhanh hơn. Trình Như Ca đột nhiên nói: "Quá nhanh, Thanh Thanh, lái chậm lại một chút."
Thẩm Ý Nùng liếc nhìn đồng hồ cây số, hoàn toàn trong phạm vi bình thường, nhưng cô vẫn chỉnh tốc độ chậm lại, tiếp tục chậm rãi lái xe. Tiếng còi thúc giục inh ỏi của những chiếc xe khác vang lên đằng sau cô.
Cô liếc nhìn sang Trình Như Ca, người đang ngồi yên bất động như tượng.
"Kệ người ta, cứ để người ta hối."
"... Được thôi ạ."
Vốn chỉ có mười mấy phút lái xe nhưng Thẩm Ý Nùng phải mất đến nửa giờ mới lái đến nơi. Đến lúc xuống xe cô mới cảm thấy nhẹ nhõm. Lần sau ra ngoài cùng với Trình Như Ca, cô nhất định sẽ không xung phong lái xe nữa.
Đây chính là một loại tra tấn.
Đến tiệm lẩu, Thẩm Ý Nùng thành thạo gọi một loạt các món ăn, không hề do dự gọi một nồi lẩu uyên ương nhưng cuối cùng lại bị phục vụ báo rằng có nhiều khách nên lầu uyên ương đã bán hết chỉ còn lại lầu ma lạt.
Thẩm Ý Nùng ngập ngừng nhìn về phía Trình Như Ca.
"Anh có thể không?"
Anh chậm rãi nhíu mày, nghĩ một chút rồi gật đầu.
"Không sao đâu." Chẳng qua chỉ là thức ăn thôi mà, anh tự thừa nhận rằng khoảng thời gian này đi theo Thẩm Ý Nùng nên cũng đã có nhiều tiến bộ trong việc ăn cay.
"Được rồi." Thẩm Ỳ Nùng khép thực đơn lại, nói với người phục vụ, "Vậy phiền cô mang cho chúng tôi một bát nước đun sôi, cảm ơn."
Ngay khi nồi vừa được mang lên, đốt lửa nấu sôi nước, hơi nóng bốc lên, mùi thơm xông ngau vào mũi.
Trình Như Ca chưa bao giờ ăn loại thức ăn có mùi thơm ngào ngạt hương vị nồng đậm như vậy trước đây. Đối với nồi lẩu đỏ cay này anh cũng hơi có chút tránh xa. Anh nhìn Thẩm Ý Nùng khéo léo nhúng một miếng bao tử vào đó thật nhanh rồi vớt lên thả vào đĩa dầu trước mặt anh.
"Anh thử chút đi."
Anh ngập ngừng cầm đũa lên, gắp lên nhìn hai giây rồi bỏ vào miệng.
Vị cay lôi cuốn không thể tả, cảm giác đặc biệt giòn non, rau thơm, tỏi cùng các loại gia vị khác nhau hòa quyện chung để tạo thành một món ăn vô cùng kích thích vị giác.
Trình Như Ca không khỏi gật gù, sau đó cầm li trà bên cạnh uống một ngụm.
"Hơi cay một chút, nhưng ăn vẫn rất ngon." Anh đặt ly xuống rồi nghiêm túc đánh giá. Thẩm Ý Nùng nghi ngờ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đỏ bừng của anh, vẫn hoài nghi hỏi.
"Thực sự chỉ cay một chút thôi sao? Nếu anh không ăn được có thể nói cho em biết mà, em lại kêu phục vụ châm thêm nước."
"Ừ." Anh gật đầu, không biết nên nói với cô hay tự cổ vũ mình, "Anh ăn được."
Thẩm Ý Nùng vốn dĩ gọi hai đĩa thịt vì nghĩ rằng Trình Như Ca có thể không ăn được nhiều rồi lại bỏ mứa. Nhưng kết quả lại hai người ăn qua ăn lại để lại hai cái đĩa trống không.
Cô nhìn người đối diện đã xắn tay áo lên, mồ hôi toát đầy đầu, điên cuồng uống nước, có chút nghi ngờ về cuộc sống.
"Thịt đã ăn hết." Cô ngập ngừng hỏi, "Anh có muốn thêm nhiều hơn không?"
"Thêm." Trình Như Ca vừa lau mồ hôi vừa nói không chút nghĩ ngợi, nhìn thực đơn hỏi cô: "Thịt chúng ta vừa ăn là gì, gọi thêm hai đĩa nữa."
"... Bò thả trên núi ạ."
"Món thịt cừu cuộn này thì thế nào? Có ngon không?" Mắt anh vẫn dán vào thực đơn, cẩn thận xem từ trên xuống dưới, Thẩm Ý Nùng im lặng.
"Nếu anh muốn thì có thể kêu thử."
"Thêm cái kia vào nữa." Anh tự mình thì thầm, mắt lại hướng đến "Bò hảo hạng", "Bò bít tết" và "Óc bò"...
Thẩm Ý Nùng thấy anh vẫn tiếp tục kêu thêm, nhanh chóng đứng dậy kịp thời cản lại.
"Đủ rồi đủ rồi, chúng ta ăn hai đĩa kia cũng không hết được."
"Được rồi." Cuối cùng anh cũng dừng lại, thậm chí trên mặt còn chút chưa thỏa mãn ngẩng lên.
"Vậy trước mắt cứ thế đã."
Tiếp theo Thẩm Ý Nùng đại khái cảm nhận ra được cái gọi là đau đớn cùng hạnh phúc.
Trình Như Ca một bên cay đến mức phải hít hà, một bên cầm đũa gắp thịt lia lịa bỏ vào nồi. Chưa ăn đến hai miếng đã phải bưng ly nước lên uống, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, áo khoác sớm đã vắt trên lưng ghế, áo sơ mi cởi bỏ ba nút.
Xương quai xanh cùng phần cổ vì cay mà đỏ lên lộ cả ra ngoài.
Anh vẫn quơ đũa khí thế, sau khi giải quyết hơn nửa bàn. Cuối cùng vẫn không nhịn được nhúng vào bát nước sôi bên cạnh, lọc bớt phần dầu đỏ trước khi cho vào miệng, còn ra vẻ tiếc nuối lắc đầu.
"Không ngon như bản gốc."
"..."
Thẩm Ý Nùng lần trước khuyên nhủ thất bại nên cũng không nói gì thêm nữa, chỉ là lúc quay về cố tình đến hiệu thuốc ở tầng dưới mua cho anh hai hộp thuốc dạ dày.
Lo trước để tránh rước họa.
Buổi tối trước khi đi ngủ, Trình Như Ca tắm rửa sạch sẽ cả người, uống sữa chua mà Thẩm Ý Nùng đưa cho, lại đánh răng cẩn thận rồi lên giường ngủ.
Cô đang lướt Weibo, thấy bên cạnh chăn bị vén lên, anh nằm xuống, không có quá nhiều động tĩnh.
Thẩm Ý Nùng ngay lập tức đặt điện thoại xuống, ngước mặt lên hỏi: "Dạ dày anh có thoải mái không?"
Trình Như Ca lắc đầu, còn cẩn thận đưa tay sờ sờ vị trí dạ dày một chút.
"Không có, vẫn như trước đây."
"Vậy tốt rồi." Thẩm Ý Nùng thở phào nhẹ nhõm, đang muốn khuyên anh sau này đừng ăn quá nhiều đồ ăn cay, bèn nghe thấy người bên cạnh tràn đầy mong chờ hỏi cô.
"Thanh Thanh, khi nào chúng ta lại ăn lẩu tiếp?"
"..."
Vì để thoát khỏi cảnh phải đi ăn lẩu cùng Trình Như Ca một lần nữa. Thẩm Ý Nùng cứ dứt khoát mỗi ngày đi sớm về trễ, đến tham gia lớp học diễn xuất của thầy giáo ngày xưa, đến phòng gym để rèn luyện cơ thể hoặc đi dạo phố xem phim với bạn bè.
Khi gần đến giờ tan làm Trình Như Ca muốn hẹn cô ra ngoài, nhưng không hiểu sao anh luôn nhận được câu trả lời rằng Thẩm Ý Nùng không có ở nhà. Cứ vậy sau mấy lần, anh cũng không hỏi thêm nữa, chỉ là buổi tối sẽ nhìn cô trách móc mấy câu, "Em dạo này sao lại bận rộn thế?"
Thẩm Ý Nùng thuận miệng trả lời qua loa: "Đoàn phim sắp khai máy, em chỉ muốn rèn luyện nâng cao năng lực nghiệp vụ của mình thật tốt."
"Anh đào tạo cho em chưa đủ tốt à?" Trình Như Ca ngay lập tức mở to mắt, không hài lòng lắm, cảm thấy sự chuyên nghiệp bị xúc phạm.
"Có người sẽ hướng dẫn em tốt hơn anh sao?" Anh tăng âm lượng để nhấn mạnh.
"Không ai cả!"
Thẩm Ý Nùng: "..."
Chẳng qua là cô lo lắng rằng anh sẽ chịu không nổi khi đột nhiên ăn quá cay mà thôi.
Do đó, trước câu chất vấn như vậy, cô chỉ có thể nói.
"Nhưng anh mỗi ngày đều rất bận rộn, em không muốn lúc nào cũng quấn lấy anh."
"Không sao cả." Trình Như Ca trịnh trọng nói.
"Anh thích em làm phiền anh mỗi ngày."
"..."
Ngày thứ hai, anh không đến công ty. Buổi sáng, sau khi mở một cuộc họp video trong thư phòng, anh lấy kịch bản Thẩm Ý Nùng cất trong tủ ra, cố ý cầm trong tay chạy đi tìm cô.
"Thanh Thanh, đến đây, anh đào tạo em một chút kỹ năng nghiệp vụ."
"... Đào tạo thế nào ạ?" Cô khẽ rùng mình, ngập ngừng dò xét.
"Chọn một cảnh mà em cảm thấy không chắc chắn nhất, chúng ta diễn một lần." Trình Như Ca cố tình bày mưu tính kế, Thẩm Ý Nùng đành phải xem qua kịch bản. Cuối cùng tìm thấy cảnh mà cô luôn nghĩ là khó khăn nhất với mình, sau đó đưa tay chỉ.
Trình Như Ca nhìn theo ngón tay của cô, trên đó chình ình hai chữ.
[Cưỡng hôn]
"..." Anh mở to mắt, cẩn thận đọc phần mô tả bên trên dưới, vẻ mặt không thể tin được.
"Có những đoạn như vậy trong kịch bản của em sao?!"
"... Có một đoạn." Thẩm Ý Nùng dè dặt giơ một ngón tay lên, lấy lòng nói.
"Chỉ một đoạn ngắn này, phía sau không còn nữa."
"Những cảnh khác có thể mượn thế thân."
"..."
"Vậy tới đây đi." Trình Như Ca vừa nói vừa nhấc tay nới lỏng cà vạt, động tác dứt khoát cởi nút áo sơ mi.
Bối cảnh trong kịch bản là trên ghế sofa trong phòng khách, vừa vặn, ngay bên cạnh chính là nó. Trình Như Ca nhanh chóng quét qua kịch bản, đã xác định được.
Thẩm Ý Nùng lật qua lật lại xem kịch bản rất nhiều lần. Vì vậy khi Trình Như Ca đọc một câu thoại rồi đẩy cô xuống sofa, cô cũng không hoảng sợ thay vào đó, cô ngay lập tức điều chỉnh tư thế, hai tay chống người lên cắn môi, đỏ mắt nhìn.
"... Đúng, tất cả những điều này là tôi đã lừa dối anh, chính tôi đã che giấu tất cả khi về nước, chính tôi đã cố tình tiếp cận lần nữa, là tôi–"
"A." Tiếng nói bỗng nhiên im bặt.
Trình Như Ca diễn y như trong kịch bản, nghiêng đầu nặng nề hôn cô, khác hoàn toàn với những nụ hôn trước đó của hai người, mãnh liệt thô bạo hơn bao giờ hết.
Nữ chính phải kích động mà phản kháng lại lúc này, sau một hồi giãy giụa trong vô vọng thì mới rơi nước mắt thỏa hiệp. Tuy nhiên, Thẩm Ý Nùng mới đẩy có hai cái lập tức nộp vũ khí đầu hàng, nắm lấy cánh tay anh vì mất đi sức chống cự, thậm chí còn vô thức ngẩng mặt lên đáp lại.
Trình Như Ca hôn xong, ngẩng đầu lên, khàn giọng cười trêu ghẹo.
"Thanh Thanh, sai rồi, ở chỗ này em phải giãy giụa mới đúng." Anh cúi đầu thì thầm vào tai cô, từ từ kéo dài giọng điệu.
"Chứ không phải... hùa theo anh."
Vành tai Thẩm Ý Nùng nóng lên, thoáng cái đứng dậy khỏi người anh, chỉnh trang lại tóc, nhanh chóng hồi phục dáng vẻ bình tĩnh.
"Em lúc nãy vẫn chưa chuẩn bị sẵn sang, làm lại lần nữa đi."
Trình Như Ca nghe vậy thì hết sức hợp tác, lần nữa điều chỉnh lại tư thế. Hai người đã hôn nhau rất nhiều lần, mỗi lần đều là Thẩm Ý Nùng thua ở chỗ đó, cuối cùng cô cũng thỏa hiệp, mặt mếu máo.
"Được rồi, chỉ cần canh thời điểm chính xác, em nhất định sẽ chống cự quyết liệt." Tròng mắt đen của cô ướt đẫm, thiết tha nhìn anh cam đoan.
"Qua hôm nay em đã học được rất nhiều."
"Ừ? Chẳng hạn?" Trình Như Ca lơ đãng hỏi, hơi nóng, vô thức cởi cúc áo sơ mi.
"Em tìm thấy được cảm giác của kịch bản rất nhiều, cũng cảm nhận sâu sắc tâm trạng của nữ chính, để em có thể hiểu được cảm xúc của cô ấy lúc này." Thẩm Ý Nùng nghiêm túc diễn thuyết, không đề phòng trước mắt đột nhiên trở nên trắng toát. Cô ngẩng mặt lên, không thể tin được.
Người trước mặt quần áo đã mở rộng đến mức phạm quy, phong cảnh bên trong bị nhìn thấy không bị sót chút gì. Trình Như Ca nắm lấy tay cô đặt lên ngực, nghiêm nghị nói.
"Thanh Thanh, anh bị em hôn có chút nóng, em phải chịu trách nhiệm."