Với sự gợi ý của mẹ chàng, chàng đã chuyển tới nhà Clayton, và bà chuyển vào nhà chàng, nơi mà bà có kế hoạch ở cùng với Sherry trong suốt ba ngày trước lễ cưới - " để hoàn toàn loại trừ mọi lí do có thể phát sinh các tin đồn, vì Sherry đang ở ngay trước mũi của một đống người ở đây tại London."
Stephen hòa nhã đồng ý với sự gợi ý của bà chỉ vì chàng có mọi lý do để mong chờ Whitticomb vẫn giữ nhận xét lúc trước của ông rằng Sherry sẽ cần được đảm bảo bằng sự có mặt của chàng để làm nàng yên lòng, và rằng Charity Thornton là người đi kèm xứng đáng.
Thay vì đó, vị bác sĩ không đáng tin này lại đồng ý với mẹ của Stephen là danh tiếng của Sherry sẽ bị sụp đổ lúc này khi mà giới thượng lưu biết được Stephen đang trực tiếp quan tâm đến nàng .
Tối nay anh trai và chị dâu chàng đang đóng vai người đi kèm, cùng chàng và Sherry tới nhà hát, trong khi mẹ chàng lại tham gia những buổi họp mặt của bà, nhưng bà sẽ ở đó khi họ trở về, bà đã hứa.
"Chú có thể chuyển Sherry tới chỗ chúng tôi," Clayton chỉ ra, thích thú với sự thất bại của Stephen và sự háo hức rất bình thường mong ở một mình với vị hôn thê của chàng, "và như thế chú có thể ở đây."
"Như thế cũng lố bịch chả khác gì với sự sắp xếp này. Vấn đề ở đây là em sẽ không được quyền ưu tiên trước cái đám cưới chết tiệt và đưa cô ấy lên giường khi mà chỉ còn có ba ngày nữa -"
Chàng đột nhiên ngừng lại bởi tiếng phụ nữ trên cầu thang, và cả hai người họ đứng dậy. Stephen nhặt lấy cái áo khoác đen và nhún vai mặc nó vào trong khi bước lên phía trước, rồi gần như đụng phải anh trai mình đã dừng lại ngắm nhìn hai phụ nữ vội vã trong hành lang cười đùa với nhau. "Nhìn kìa," anh nói khẽ, nhưng Stephen cũng đang nhìn, và chàng biết là Clayton nói tới điều gì thậm chí trước khi anh thêm vào, " Họ quả là đã vẽ nên một bức tranh."
Tiếng cười êm tai của họ khiến cả hai người đàn ông toét miệng cười khi họ nhìn thấy Nữ công tước Claymore và Nữ thừa kế tương lai của Langford thử mặc áo dài và mũ của nhau trước gương trong khi Colfax và Hodgkin đứng nắm chặt tay đằng sau lưng họ, nhìn chằm chằm thẳng ra phía trước như thể không thấy những trò đùa của các cô gái. Hodgkin không giấu được những suy nghĩ của mình giỏi như Colfax, và cái nhìn của ông lướt sang Sherry và một nụ cười giật giật trên má ông.
Whitney đang mặc một cái váy màu xanh da trời sáng khi họ tới. Sherry đã nói mặc dù nàng dự định mặc một cái váy màu xanh lá cây sáng , nàng đã nhẹ nhàng thêm vào, khi nàng nhìn thấy viên đá saphia lớn mà Stephen đã tặng nàng vào buổi chiều hôm đó để dành cho chiếc nhẫn đính hôn, "màu xanh saphia là màu ưa thích nhất của em."
Rõ ràng là họ trao đổi suy nghĩ và cả váy với nhau ở trên gác bởi vì Whitney lúc này đang mặc cái váy màu xanh lá cây của Sherry và Sherry đang mặc cái váy màu xanh da trời đậm của cô.
Khi hai người đang ông bắt đầu tiến lên, họ nghe thấy Whitney vui vẻ dự đoán "Clayton sẽ không bao giờ chú ý đến sự thay đổi này đâu, nhớ lấy lời chị."
"Và em không tin là ngài Westmoreland có chú ý chút xíu nào đến lời nhận xét của em về cái váy nào sẽ trông hợp với cái nhẫn của em nhất," Sherry nói, cười lớn. "Chàng còn bận tâm với –" Sherry nuốt lại từ "nụ hôn", và Stephen bước tới với một nụ cười.
"Chúng ta có nên không?" chàng nói với anh trai mình.
"Chắc chắn rồi," Clayton đồng ý, và không nói thêm tiếp, Stephen bước lên phía Whitney trong khi Clayton giơ tay anh cho Sherry, giật mình bởi một tràng cười từ nàng khi chàng đùa bằng một giọng khẽ, "Ta đã nói với nàng từ trước là nàng trông thật đáng yêu khi mặc màu xanh lá cây chưa nhỉ, em yêu?"
Whitney đang kéo đôi găng tay của cô ra, khi một bàn tay cơ bắp chạm vào vai cô và giọng Stephen thì thầm mong manh trên tay cô bên cạnh chiếc mũ. "Sherry," chàng thì thầm, và bên dưới tay chàng hai vai cô rung lên với những tiếng cười khi cô cẩn thận che mặt lại, "Ta vừa mới sắp xếp với anh trai mình để chúng ta ở riêng với nhau một lúc khi chúng ta trở về từ nhà hát, như thế chúng ta sẽ có sự riêng tư. Anh ấy sẽ làm cho Whitney sao nhãng- " Cô xoay người lại và bắt đầu lời quở trách đầy tức giận của mình trước khi cô nhìn thấy nụ cười ranh mãnh của chàng . "Stephen Westmoreland, nếu cậu dám thậm chí –"
Bên ngoài số 14 đường Upper Brook những chiếc xe ngựa đi qua lại trong vẻ phù hoa xứng đáng, đèn của chúng tỏa sáng và đung đưa giống như một sự diễu hành của những con đom đóm bằng vàng. Khi chiếc xe thuộc sở hữu của Công tước và nữ công tước Dranby đi qua ngôi nhà, nữ công tước nhìn một cách ngưỡng mộ lên mặt tiền theo kiểu Palladian tráng lệ và thở dài.
"Dranby, chúng ta sẽ tìm ai để gả Juliette, khi mà bây giờ Langford đã có nơi có chốn? Ở đâu mà chúng ta có thể tìm thấy được người bằng anh ta về thị hiếu, sự thanh lịch, về sự tao nhã và –" Bà ta dừng lại đột ngột khi cánh cửa trước của căn nhà mở ra và bốn người đang cười bước ra từ đó- bá tước chạy xuống những bậc thang phía trước đuổi theo vị hôn thê mới của chàng .
"Sherry", chàng gọi , "Ta đã biết chị ấy không phải là nàng!"
Cô gái người Mỹ đáp lại đáp lại bằng tiếng cười khi nàng hướng đầu thẳng về phía xe ngựa của công tước Claymore đang đỗ ở phía sau chiếc xe của bá tước. Công tước và nữ công tước dí gần hơn vào cửa sổ xe ngựa của họ nhìn chằm chằm không tim được khi bá tước Langford bắt được eo của của vị hôn thê mới khi nàng trèo vào trong chiếc xe ngựa của ngài công tước, đung đưa nàng trong tay và kiên quyết nhét nàng vào xe của chàng .
"Dranby," nữ công tước nói, " chúng ta vừa mới chứng kiến lời đồn đại thú vị nhất trong năm! Đợi cho đến khi tôi kể với mọi người những gì chúng ta đã thấy!"
"Nếu bà nghe lời khuyên của tôi, thì bà đừng bận tâm," công tước nói, ngả người ra phía sau ghế.
"Tại sao lại không ?"
"Sẽ không có ai tin bà đâu."