• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Suốt đêm Aoko được mang từ thời đại Chiến quốc về hiện đại, các bác sĩ giỏi nhất hợp lại chẩn đoán cũng không phát hiện ra nguyên nhân đột nhiên bất tỉnh của nàng. Cuối cùng là một lời của Kagome đã đánh thức mọi người, vì thế Vương Vũ đang ở Trung Quốc xa xôi bị gọi khẩn cấp đến Tokyo Nhật Bản, lập tức bắt tay vào điều trị.

Chỉ là…thân thể của Aoko đã đến cực hạn rồi.

“Mang thai ?! Các người để cô ấy mang thai ? Các người có biết điều này có nghĩa là gì không !” Vương Vũ thở hổn hển nhìn quản gia “Sức khỏe của cô ấy đã yếu lắm rồi, linh hồn rách nát kia đã đạt mức cực hạn, lại còn phải nuôi dưỡng đứa bé đó ! Các người có biết đây là muốn cô ấy nhanh chóng đi đến chỗ chết không hả ?!”

Quản gia cúi đầu, vẻ mặt khổ sở. Đại tiểu thư xảy ra chuyện đều là do ông chăm sóc không chu đáo, ông thật sự có lỗi với cha mẹ của Aoko.

Vương Vũ bụng đầy lửa giận, nhưng anh ta không dám phát giận, bởi vì một người thì hôn mê, một người thì tỏa ra hơi thở lạnh như băng canh giữ ở bên giường. Anh ta sợ mình còn chưa kịp lên tiếng, đã bị loạn đao chém chết.

Giọng nói lạnh nhạt của Sesshomaru truyền đến : “Rốt cuộc nàng làm sao vậy ?”

Vương Vũ thở dài một tiếng : “Thân thể của Shiina tiểu thư đang suy nhược rất nhanh, bây giờ cô ấy đang hôn mê, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, cô ấy sẽ không sống được bao lâu nữa.”

Tay Sesshomaru run lên.

“Thật ra chuyện này phải nói tới việc đã xảy ra cách đây không lâu, Shiina tiểu thư đột nhiên đến nhờ tôi hạ một chú ngữ cho cô ấy, chú ngữ này có thể đề cao linh lực trong thời gian ngắn. Nhưng thứ này cũng có hạn định, một khi chú ngữ mất đi hiệu lực, thân thể sẽ suy nhược rất nhanh. Biểu hiện bây giờ của Shiina tiểu thư, chính là do chú ngữ mất đi tác dụng.” Vương Vũ bất lực lắc đầu : “Hơn nữa trước đây linh hồn cô ấy đã không ổn định, cộng thêm việc lần này, e rằng họa vô đơn chí…”

Sau khi Sesshomaru trầm mặc một lúc lâu, bình tĩnh hỏi hắn : “Nếu lấy đứa bé ra thì sao ? Lấy đứa bé ra, nàng sẽ khỏe hơn chứ ?”

Vương Vũ sửng sốt, hiển nhiên không đoán được cha của đứa bé lại nói như vậy, nhưng cũng chỉ biết trả lời kĩ càng : “Lấy đứa bé ra không thể giải quyết được vấn đề gì, nhưng có thể làm chậm lại tốc độ suy nhược của cơ thể.”

Lúc Aoko tỉnh lại đã là buổi chiều, bên trong phòng rất tối. Nàng giật giật, phát hiện tay đang bị người khác nắm lấy, giương mắt nhìn lại đã thấy Sesshomaru đang nhìn mình.

Theo bản năng nàng muốn nói gì đó, Sesshomaru hình như đã sớm phát hiện, lập tức bưng kín miệng nàng, thấp giọng nói : “Đừng nói gì cả, đừng nói.”

Aoko chần chờ gật gật đầu, nhìn hắn bỏ tay ra mới hỏi : “Ta sắp chết phải không ?”

Sesshomaru chấn động, lại trầm mặc.

Aoko cười khổ một tiếng : “Là báo ứng đây. Lúc trước ta tới Vương gia lấy được một chú thạch có thể phong ấn linh hồn và một cái phù chú, hai thứ này hợp lại có thể đúc thành một mũi tên, chính là mũi tên cuối cùng Kagome đã dùng kia. Thời điểm mũi tên bắn trúng ngọc tứ hồn, bởi vì nó mang theo máu của ta, cho nên cũng có thể đi vào ngọc tứ hồn cứu thoát linh hồn Midoriko tỷ tỷ. Chuyện này rất đơn giản, không cần trả giá gì.”

“Nhưng nếu muốn đem linh hồn Midoriko đưa ra bên ngoài, nhất định phải trút xuống một lượng linh lực vô cùng lớn, và ta thành công.”

Trong phòng một lúc lâu không hề vang lên tiếng động nào.

Thật lâu sau, Sesshomaru mới nói : “Vị thuật sĩ kia nói, nếu lấy đứa bé ra, có thể sẽ có một con đường sống.”

Aoko lập tức trừng lớn hai mắt, theo bản năng che bụng lại : “Không được !”

Thấy Sesshomaru không nói gì, cả người nàng bắt đầu run rẩy : “Sesshomaru, không thể được. Đây là con của chúng ta, nó còn chưa đi vào thế giới này, chàng không thể nhẫn tâm bóp chết nó như vậy !”

Đáy mắt Sesshomaru hiện lên đau đớn kịch liệt : “Nàng nghĩ rằng ta và nàng muốn sao, Aoko, ta không thể trơ mắt nhìn nàng chết đi. Vị thuật sĩ kia nói chưa chắc nàng đã có thể sống đến lúc sinh đứa bé này ra.”

“Sesshomaru !” Aoko ngồi bật dậy, đôi mắt chứa đầy sự đau khổ : “Chàng đang trách ta đúng không, chàng đang trách ta tự mình làm nhiều chuyện như vậy đúng không ! Chàng muốn trừng phạt ta, chàng sẽ bóp chết đứa bé !”

“Không phải.” Sesshomaru bình tĩnh nhìn nàng, đưa tay nắm lấy vai nàng : “Aoko, nàng tỉnh táo lại đi, ta đều vì muốn tốt cho nàng, ta không thể để nàng…lại rời khỏi ta như vậy.”

Aoko ôm lấy cổ hắn, lắc mạnh đầu : “Đừng lấy đứa bé ra, Sesshomaru, van cầu chàng, đừng lấy nó ra, nếu đến cuối cùng nó thật sự không thể ra đời, đó là vì nó không có duyên với ta, không thể làm mẹ con, không oán được ai. Nếu bây giờ bỏ nó như vậy, ta không muốn, ta không muốn !”

Sesshomaru vỗ nhẹ tay nàng an ủi : “Được…đều nghe lời nàng.”



Aoko bị lệnh cưỡng chế phải nghỉ ngơi cho tốt, không được phí sức cho bất kỳ việc gì. Nhiệm vụ dạy Shiina Keishou và chuyện kinh doanh của gia tộc Shiina đều đổ lên đầu quản gia.

Cứ nghỉ ngơi như vậy một tháng, sức khỏe nàng cũng dần chuyển biến tốt, bụng cũng lộ ra một chút, khuôn mặt cũng hồng hào hơn, Sesshomaru rất hài lòng về điều này. Có điều chứng khát ngủ càng ngày càng nghiêm trọng, thậm chí có khi nàng sẽ ngủ liên tiếp hai ngày hai đêm. Nếu không phải chóp mũi nàng vẫn có hơi thở mong manh, Sesshomaru thậm chí đã nghĩ rằng nàng định lén lút ra đi trong giấc mộng.

Mặc dù việc này xảy ra ngoài ý muốn nhưng họ đã đoán trước được, nhưng nó vẫn đến một cách quá đột nhiên. Sau khi làm lành, hai người vẫn luôn vui vẻ ở bên nhau, thậm chí Aoko cũng dần dần quên đi chuyện mình sớm muộn gì cũng phải chết. Nhưng không nghĩ tới đến lúc phải đối mặt lại khó khăn như thế.

Sesshomaru vô cùng bất an, nhưng hắn không thể nói cho ai nghe, bởi vì không ai có thể giúp họ.

Bất lực.

Không ngờ hắn lại cảm thấy bất lực như vậy, thật buồn cười cũng thật đáng buồn.

Mạnh mẽ như vậy, lạnh lùng như vậy, một ngày kia cuối cùng cũng có chuyện khiến hắn không thể làm được.

Lúc Aoko tỉnh ngủ, nàng nhìn thấy Sesshomaru cầm một cái bát bước vào phòng, lập tức nhăn mặt lại, dúi đầu vào trong chăn : “Sesshomaru chàng đừng tới đây, bê đi đi ! Ta không muốn uống thuốc nữa, đã hơn một tháng rồi, ô ô ô, bây giờ ta ngửi thấy mùi này là thấy buồn nôn !”

Sesshomaru bình tĩnh xốc chăn lên, giơ cái bát đến trước mặt Aoko đang nắm chặt mắt : “Một bát cuối cùng.”

Aoko lên án: “Lần trước chàng cũng nói như vậy !”

Sesshomaru thản nhiên nói : “Lần trước là bát cuối cùng của lần trước, đây là bát cuối cùng của lần này.”

Aoko: “…”

Nghẹn khuất uống xong, Aoko đột nhiên nói : “Sesshomaru, chúng ta đi hẹn hò đi.”

Sesshomaru sửng sốt.

Aoko nhìn hắn : “Chúng ta đã ở bên nhau lâu như vậy, ngay cả đứa nhỏ cũng có rồi, nhưng còn chưa chính thức hẹn hò một lần. Đúng rồi, chàng muốn đi đâu không ?”

Sesshomaru lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Nghe lời nàng.”

Aoko nghĩ nghĩ, nhấc điện thoại lên hỏi Kagome.

Lúc Kagome nhận được điện thoại cũng sửng sốt, lập tức cũng nhớ tới mình và Inuyasha cũng quen biết lâu nhưu vậy, đã đến lúc bàn chuyện kết hôn, nhưng cả hai vẫn chưa chính thức hẹn hò một lần, mỗi ngày đều vội vàng di chuyển giữa hai thế giới, ngoại trừ ôn tập thi cử thì là đánh yêu quái !

Aoko nghe được oán niệm từ đầu dây bên kia, quyết đoán cúp điện thoại.

Sau lại nghĩ, nhấc máy lên gọi cho Shimizu Masaki, nàng ta trầm tư một lúc rồi nói : “Quả nhiên là hẹn hò, hay là đến công viên hay rạp chiếu phim đi !”

Aoko nghe xong liền cảm ơn rồi cúp điện thoại.

Trong nhà Shimizu Masaki, sau khi Aoko cúp điện thoại, nàng bèn nhìn về phía Kougen Terunosuke sắc mặt âm trầm, bất đắc dĩ hỏi : “Anh thật sự quyết định làm như vậy ?”

Kougen Terunosuke gật gật đầu.

Shimizu Masaki thở dài một tiếng: “Tôi có thể giúp anh. Nhưng anh phải cam đoan, tuyệt đối không thể tổn thương Aoko.”

Kougen Terunosuke thấp giọng nói: “Sao tôi có thể tổn thương cô ấy được.”

Ta bảo vệ nàng còn không kịp.

Aoko kéo Sesshomaru tới công viên, mua hai vé vào cửa. May mắn hôm nay không phải là chủ nhật, người đến công viên trò chơi không nhiều lắm, vì thế nàng vui vẻ bước chân vào nơi đầu tiên : thuyền hải tặc.

Sau đó phải ngậm ngùi dừng chân.

Nàng nhìn đám người ngồi trên thuyền la hét inh tai vì sợ hãi, không hiểu sao lại sinh ra một chút chần chừ. Yên lặng sờ sờ cái bụng hơi tròn, bây giờ nàng là phụ nữ có thai rồi, chơi thứ kích thích như vậy là muốn để cha đứa bé nhặt xác sao ?

Sesshomaru lập tức túm người đi chỗ khác, Aoko ủ rũ đi đến nơi thứ hai : tàu siêu tốc.

Đương nhiên lại bị cấm.

Ngựa gỗ xoay tròn là trò trẻ con, quá ngây thơ, loại trừ.

Nhà ma.

Aoko mắt sáng ngời, lập tức túm Sesshomaru vào. Nàng về thời đại Chiến quốc đã gặp không ít yêu quái và ác quỷ xấu xí, tất cả nàng đều mặt không biến sắc bắn chết. Trò này hẳn là có thể chơi được.

Nhưng nàng đã quên bên cạnh còn có Sesshomaru.

Trong nhà ma, Aoko buồn bực nhìn nhân viên giả ma bị Sesshomaru đánh bất tỉnh nằm trên đất, ai bảo vừa rồi anh ta đột nhiên chạy ào tới trước mặt Aoko dọa nàng sợ. Dọa con gái là chuyện đương nhiên, con gái sợ hãi sẽ nhân cơ hội đó nép vào lòng bạn trai.

Lãng mạn mà !

Sesshomaru khinh thường hừ lạnh : “Chỉ là con người cũng muốn tổn thương nàng.”

Aoko u oán, biết anh ta là con người mà chàng còn ra tay nặng như vậy sao.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK