Editor: Aubrey.
Sau khi tin nhắn được gửi đi, Trương Ngải Táp vẫn chưa trả lời, xem ra anh vẫn chưa dậy. Lúc này, bác sỹ đẩy cửa bước vào, hỏi: "Cảm thấy thế nào?"
Tần Tư Mộc cảm thụ một chút, cậu thành thật trả lời: "Chỉ hơi đau thôi."
"Đau?" Bác sỹ kinh ngạc: "Đau bụng sao?"
Tần Tư Mộc gật đầu, không hiểu tại sao bác sỹ lại kinh ngạc như vậy. Bác sỹ kia nhíu mày ngẫm nghĩ một hồi, rồi giúp Tần Tư Mộc kiểm tra lại một chút.
Kiểm tra mất một tiếng đồng hồ, tác dụng của thuốc mê trên người Tần Tư Mộc đã hết hẳn, nhưng cơn đau ở bụng cứ dai dẳng. Tuy có thể chịu được, nhưng vẫn thật khó chịu.
Bác sỹ cầm kết quả kiểm tra của Tần Tư Mộc, xem qua một lượt rồi giải thích cho cậu: "Hình như cơ thể cậu có phản ứng bài xích mạnh mẽ, nhưng tình hình vẫn ổn, sau khi điều dưỡng vài tuần thì sẽ không có vấn đề gì. Nhưng sẽ tốt hơn, nếu cậu ở lại bệnh viện theo dõi vài ngày."
Tần Tư Mộc nghĩ đến cuộc hẹn với Trương Ngải Táp, nên chỉ có thể từ chối nhập viện. Bác sỹ cũng không nói gì nữa, chỉ khuyên cậu: "Vậy thì tôi kiến nghị trong mấy tháng tới, cậu đừng sinh hoạt chuyện vợ chồng. Kể cả mang thai, tạm thời cũng chưa được."
Tần Tư Mộc nghe vậy, mặt đỏ tới mang tai, yên lặng gật đầu. Sau đó, cậu cầm thuốc do bác sĩ kê đơn, đi ra khỏi bệnh viện.
Ngồi vào ghế lái, Tần Tư Mộc không lập tức khởi động xe, cậu không được tự nhiên sờ bụng của mình. Bề ngoài thì không có cảm thấy khác biệt gì, nhưng trên thực tế, sự đau đớn vẫn đang nhắc nhở cậu, cơ thể của cậu đã không còn như trước rồi.
Cậu nhất thời kích động, vậy mà lại thật sự cải tạo thân thể của mình!
Bây giờ Tần Tư Mộc không biết nên khóc hay nên cười, thảo nào người ta hay nói bốc đồng cứ như bị ma nhập vậy. Giống như cậu, trong một phút bốc đồng, vậy mà dám làm ra một chuyện mà bản thân không nghĩ mình sẽ làm.
Cậu hít sâu một hơi, thầm nghĩ nếu đã vậy, có hối hận cũng không làm được gì. Ngược lại, mình cũng đã quyết định sẽ nói chuyện rõ ràng với Trương Ngải Táp, sau này cũng sẽ không tùy tiện tìm người để kết hôn, nên chuyện đứa trẻ... Chắc là sắp tới không có đâu, trong bụng thêm một bộ phận hay bớt một bộ phận cũng không có gì khác biệt.
Tần Tư Mộc mới vừa an ủi bản thân xong, tiếng tin nhắn từ điện thoại vang lên nhắc nhở cậu, là tin nhắn của Trương Ngải Táp.
Anh Trương đẹp trai hơn: [Xin lỗi.jpg].
Anh Trương đẹp trai hơn: [Tớ xin lỗi Mộc Mộc, bây giờ tớ mới tỉnh, cậu đến Visionary rồi sao?].
Tư Mộc: [Tớ chưa có tới, cậu cứ đi từ từ thôi, không cần vội].
Anh Trương đẹp trai hơn: [Tuân lệnh!].
Anh Trương đẹp trai hơn: [Hôn nhẹ.jpg].
Tần Tư Mộc không có trả lời lại, cậu nhận ra tâm trạng của Trương Ngải Táp đang rất tốt. Điều này khiến cho cậu không đành lòng nói ra ý định của mình, nhưng không nói thì không được! Cậu có thể trì hoãn bản thân, nhưng không thể làm liên lụy đến Trương Ngải Táp.
Tần Tư Mộc tự tiếp thêm dũng khí cho bản thân, lái xe chạy thẳng đến Visionary. Lúc cậu đến thì Trương Ngải Táp đã đến, đang nhàm chán ngồi khuấy khuấy cà phê.
"Xin lỗi, tớ tới trễ." Tần Tư Mộc nói tiếng xin lỗi trước, đi tới ngồi đối diện Trương Ngải Táp. Trên bàn đã có sẵn một ly cà phê, cậu liếc mắt nhìn, lại là espresso! Là loại cà phê đắng chát mà cậu ghét nhất!
Không hiểu tại sao, cả Trương Ngải Táp và Lý Sơ Hạ đều cho rằng cậu thích cà phê, rõ ràng là cậu không thích món này một chút nào!
"Không sao, tớ cũng vừa mới đến." Trương Ngải Táp cười trả lời, anh thấy Tần Tư Mộc ngồi xuống, đột nhiên ấp úng hỏi: "Mộc Mộc, cậu... Có phải cậu có chuyện muốn nói với tớ không?"
Tần Tư Mộc mím môi: "Tớ hẹn cậu tới, quả thật là có chuyện cần nói."
Trương Ngải Táp: "Chuyện gì vậy?"
Tần Tư Mộc do dự, không biết nên mở lời như thế nào: "Liên quan đến hôn ước của hai chúng ta."
Trương Ngải Táp nhướng mày, chớp mắt, sau đó đột nhiên mừng như điên. Anh cho rằng Tần Tư Mộc muốn sớm kết hôn với mình, nhưng không tiện mở miệng. Trương Ngải Táp đang định chủ động đề cập đến chuyện kết hôn trước, đột nhiên nghe thấy Tần Tư Mộc nói: "Tớ muốn hủy bỏ hôn ước của hai chúng ta."
Leng keng!
Tiếng muỗng nhỏ rơi vào cốc cà phê.
Trương Ngải Táp nghĩ mình đang nghe lầm: "Cái gì?"
Dù gì cũng đã lỡ nói ra, Tần Tư Mộc càng quyết đoán nói tiếp: "Tớ muốn hủy bỏ hôn ước của hai chúng ta."
Trương Ngải Táp há miệng, không biết nên nói như thế nào, anh khàn giọng hỏi: "Tại sao?"
Tần Tư Mộc thấy Trương Ngải Táp như vậy, cậu cũng không dễ chịu, nhưng vẫn phải kiên quyết nói tiếp: "Tớ xin lỗi khi đột nhiên nói với cậu chuyện này, chỉ là... Tớ nghĩ tình cảm mà tớ dành cho cậu không phải giống như giữa những người yêu nhau."
"Ngải Táp, cậu xứng đáng được ở bên cạnh một người thật lòng yêu thương cậu. Mà tớ, không phải là người này."
Trương Ngải Táp cúi đầu, khi bị một người từ chối mình, tất cả những lý do mà người đó đưa ra chỉ là lời nói suông, toàn là những lời qua loa, lừa dối. Nguyên nhân thật sự chỉ có duy nhất một điều, đó là không thích, cho nên, hiện tại Tần Tư Mộc rất nghiêm túc từ chối anh.
Không phải là vì anh không đủ tốt, cũng không phải là vì thích người khác, mà chỉ đơn giản là cậu không thích anh.
Cách từ chối thẳng thắn như thế này làm cho Trương Ngải Táp cảm thấy rất khổ sở, rõ ràng... Anh cứ nghĩ hai bọn họ sẽ sớm kết hôn với nhau...
"Có thể cho tớ biết, có phải là cậu đã thích người khác rồi không?"
Tần Tư Mộc giật mình, hiển nhiên cậu không ngờ Trương Ngải Táp lại hỏi như vậy, cậu rũ mắt suy tư một hồi, gật đầu: "Đúng là tớ đã thích người khác."
"Người kia rất tốt sao?"
"Đúng là anh ấy rất tốt, nhưng không phải là người tớ nên thầm mến. Bởi vì trong mắt của anh ấy, chưa bao giờ có tớ."
Trương Ngải Táp đột nhiên ngẩng đầu, anh không thể tin được, hoá ra trên thế giới này thật sự có người mà Tần Tư Mộc thích. Chuyện này giống như người mà cậu thích có mắt mà không thấy kim cương vậy.
Tần Tư Mộc cảm thấy vô vị, cậu nở nụ cười, nói tiếp: "Cho nên, tớ nói với cậu điều này là vì tớ không có khả năng mãi mãi ở bên cạnh một người mình không thích. Thật ra, tớ cũng đã từng nghĩ đến sẽ sống chung với cậu, nhưng tớ thật sự xin lỗi, nếu tớ làm như vậy là không có trách nhiệm với cậu. Đồng thời, tớ cũng muốn xin lỗi cậu vì chuyện ngày hôm qua."
"Ngải Táp. Tớ muốn nói với cậu, dù cậu muốn yêu ai, kết hôn hay sống với ai đến hết đời, cậu phải ở bên cạnh người mình thích và cũng thích cậu. Bây giờ, tình cảm của cậu dành cho tớ chỉ là sự ngưỡng mộ, không thể tính là yêu thật lòng. Sau này, chắc chắn cậu sẽ gặp được một người xứng đáng hơn, cùng cậu đi đến hết cuộc đời."
Trương Ngải Táp liếm môi, Tần Tư Mộc trong lòng anh luôn là một người dịu dàng, không ngờ khi từ chối, cậu cũng dịu dàng như vậy.
Thành thật mà nói, bây giờ tâm trạng của anh đang rất tệ, nhưng mà...
Không có nghiêm trọng đến mức không thể kiềm chế được, bởi vì Trương Ngải Táp hiểu rất rõ một câu châm ngôn, dưa hái xanh không ngọt.
Khoảng năm phút sau, Trương Ngải Táp mới mở miệng nói: "Tớ biết rồi, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng. Chuyện hủy bỏ hôn ước ngày hôm nay, hôm nào chúng ta dành thời gian đi giải thích với các trưởng bối, được không?"
"Được, cảm ơn cậu, Ngải Táp."
Trương Ngải Táp lắc đầu: "Tuy rằng không thể thành người một nhà, chúng ta vẫn là trúc mã với nhau mà, cần gì phải khách khí như vậy."
Tần Tư Mộc cười nhạt, tuy không thể đến được với nhau, nhưng khi được người khác đối xử tốt với mình, cậu sẽ nhớ kỹ.
Trương Ngải Táp: "Vậy... Tớ về trước nha."
Tần Tư Mộc gật đầu, đưa mắt nhìn theo Trương Ngải Táp đứng dậy, rời đi. Cho đến khi bóng dáng của anh xuyên qua cửa kính của quán cà phê, ngồi lên xe rồi biến mất, Tần Tư Mộc mới thu hồi ánh mắt.
Cậu che lại cái bụng vẫn còn khó chịu của mình, gọi người phục vụ cho một tách ca cao nóng. Cậu uống qua loa hai ba ngụm, rồi đi ra khỏi quán.
Danh Sách Chương: