thitkhcaichua
Viện bảo tàng Lục Giang thị.
"Quân đạo hữu chờ một lát, tôi có chuyện muốn nhờ cậu.".
Quân Tu Ngôn đang chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên bị Nhạc Kỳ Niên gọi lại.
Xoay người, thanh niên anh tuấn vẻ mặt thần bí hề hề mà hướng cậu phất tay.
"Chuyện gì?" Quân Tu Ngôn có chút cảnh giác. Vì cảm thấy nụ cười tươi của Nhạc Kỳ Niên có ý gì đó, khiến cậu thật không nắm được.
Nhạc Kỳ Niên nói khẽ với cậu mấy câu. Quân Tu Ngôn sau khi nghe xong không khỏi kinh ngạc mà trừng mắt, "Cậu. Không ngờ cậu lại là người như thế. Tôi không giúp cậu đâu!"
"Haizz. Vậy mà lần trước có người nói muốn cảm tạ tôi chuyện cứu mạng?" Nhạc Kỳ Niên chống nạnh nhìn Quân Tu Ngôn, "Chẳng lẽ chỉ là lời nói cho có?"
"Đương nhiên không phải!" Quân Tu Ngôn oán hận nói. Lần trước sau khi hành trình ở Bích Thủy Trấn kết thúc, quả thật trên xe bus cậu đã nói như vậy. Nhưng lúc đó rõ ràng Nhạc Kỳ Niên đã ngủ rồi, căn bản không thể nghe thấy, không ngờ được thằng nhóc này nghe đến rõ từng chữ mà không thèm hé răng.
Quân Tu Ngôn tuyệt đối không phải người thất hứa, lời cậu nói được thì sẽ làm được. Mà yêu cầu của Nhạc Kỳ Niên dù có quá mức cách nào, cậu cũng phải làm cho bằng được.
Mà bực nhất chính là cậu thiệt không muốn giúp Nhạc Kỳ Niên đâu! Cậu chỉ là có ân tất báo!
"Tôi biết rồi, tôi làm là được chứ gì."
Quân Tu Ngôn tức giận mà nói, "Để tôi hỏi lại chú mình. Xong chuyện này, xem như tôi thanh toán sòng phẳng với cậu!"
"Đừng nói như thể tôi ép người khác trả ân thế!"
"Cậu không phải vậy sao!"
Nhạc Kỳ Niên còn muốn cãi lại, bỗng nhiên cơ thể lảo đảo, nhanh chóng vịn vách tường bên cạnh mới có thể đứng vững.
Quân Tu Ngôn tức khắc sợ tới mức chân tay luống cuống. "Sao vậy, cậu không sao chứ? Đừng làm tôi sợ? Cậu không phải ăn vạ đúng không?"
Chính là lúc này ấn ký bên trong đùi của Nhạc Kỳ Niên lại nóng lên. Y không khỏi thầm nghĩ, rốt cuộc bản thân mình làm sai điều gì? Chỉ mới nói mấy câu với Quân Tu Ngôn, vậy mà quỷ tức phụ nhi lại ghen?
"Không có chuyện gì cả. Tôi bình thường." Y nói.
"Vậy tại sao cậu lại chảy nước mắt?" Quân Tu Ngôn phát điên.
"Đói bụng. Nước miếng từ khóe mắt chảy xuống dưới." Nhạc Kỳ Niên miễn cưỡng cười vui.
"??"Quân Tu Ngôn quả thật cạn lời, Nhạc Kỳ Niên nói thế thì cậu chịu rồi, nói gì nữa.
"Tu Ngôn, mừng con về?".
Quân Tu Ngôn bước vào cửa, thì chào đón cậu chính là nụ cười cùng khuôn mặt hiền lành của ông nội.
Bên ngoài Quân Tu Ngôn chính là cái mặt lạnh xịt keo, nhưng khi đứng trước ông nội, cậu không khác gì một đứa nhỏ, nhanh chóng nở nụ cười thật tươi mà chạy tới ôm cách tay Quân Mậu.
"Ông nội, nội thấy biểu hiện của con thế nào?" Quân Tu Ngôn hỏi.
"Con lần này là giám khảo chứ có phải thí sinh đâu, con muốn ông nhận xét thế nào?" Quân Mậu nở nụ cười nói đùa.
"Giám khảo thì cũng có đúng có sai mà!"
Cậu liền nhớ đến hai vị giám khảo ngồi cạnh mình chính là hai vị học giả, khuôn mặt bỗng nghiêm túc mà nói: "Ông nội, chuyện về Huyền thanh bát quái kính nội thấy thế nào? Lần trước chuyên gia đến nhà chúng ta mượn bản chép tay của lão tổ tông. Họ cũng nói đó chính là Huyền thanh bát quái kính, nhưng Nhạc Kỳ Niên cùng người ngoại quốc kia lại nói không phải."
Quân Mậu im lặng một chốc, vươn tay vỗ vỗ vai đứa cháu, "Chuyện về mấy văn vật cùng khảo cổ, chuyên gia am hiểu hơn chúng ta. Cứ nghe theo chuyên gia nói là được."
Quân Tu Ngôn có chút không phục, nhưng cậu cũng nghe ra được ý tứ của ông nội. Nếu thật sự người ngoại quốc kia có thể lấy ra chứng cư, bọn họ cũng chỉ có thể thừa nhận mặt gương đồng trong viện bảo tàng không phải Huyền thanh bát quái kính trong truyền thuyết.
Chỉ là, cái kính thật đang ở đâu? Chẳng lẽ vẫn còn trong cổ mộ, may mắn không bị bọn trộm mộ phát hiện?
Mà nói đến cổ mộ.
"A quên nữa, ông nội ơi, con muốn tham gia đội khảo cổ, ông nội có thể giúp con không?"
"Đội khảo cổ?" Quân Mậu hoang mang, "Sao bỗng dưng con có hứng thú với chuyện khảo cổ? Đây cũng đâu phải chuyên ngành của con, đi ham vui cái gì?"
"Ông nội chắc không biết rồi. Tập đoàn Diêm thị lần này tài trợ toàn bộ chuyến khảo cổ, khai quật mộ Ung văn đế. Mà lão tổ tông nhà mình chính là quốc sư của Ung Văn đế, Huyền thanh bát quái kính có phải hay không còn trong mộ cổ, nên muốn đi góp vui, à không phải mà là đi xem thử" Quân Tu Ngôn nhanh chóng sửa lời, "Ý con nói là tốt xấu gì con cũng hiểu chút phong thủy, có gì giúp mọi người phá giải cơ quan bên trong."
"Cơ quan bên trong mộ, con có phải coi tiểu thuyết nhiều quá rồi không?" Quân Mậu không khỏi phì cười nói.
"He he he!" Quân Tu Ngôn nghe vậy ngại ngùng gãi gãi ót mà cười.
"Nếu con muốn đi, thì ông liền nhờ người đưa con vào. Con là hậu nhân Quân gia, tham gia nhóm khai quật mộ Ung Văn đế cũng không có gì kì lạ. Chỉ là," Quân Mậu khẽ ngưng một lúc, rồi lên tiếng hỏi, "Không phải vị trí mộ Ung văn đế chính là bí ẩn sao? Sao bỗng nhiên mọi người lại tìm được?"
"Là Nhạc Kỳ Niên nói! Cậu ta nói mình biết vị trí ngôi mộ cổ." Quân Tu Ngôn nói, "Thật ra con cũng không hiểu cậu ta sao biết vị trí. Chẳng lẽ có thể nhìn bản đồ để xem phong thủy? Nhưng mà nước chúng ra lớn như thế, sao cậu ta có thể chắc chắn một vị trí trong đó?"
Tu Ngôn thanh âm thấp xuống, lâm vào trầm tư.
"Là Nhạc Kỳ Niên sao." Quân Mậu ánh mắt biến đổi, "Cậu ta biết mộ Ung Văn đế mộ, nói như vậy cậu ta quả nhiên là.".
"Quả nhiên là cái gì?" Quân Tu Ngôn ngẩng đầu.
Quân Mậu bỗng nhiên ha ha cười, "Quả nhiên là con cháu đạo môn ưu tú! Con phải học hỏi cậu ta nhiều đó!"
Quân Tu Ngôn trước giờ ghét nhất cái chuyện người lớn trong nhà lấy ' Nhìn con người ta kìa' để dạy con cháu trong nhà.
Nên nghe ông nội nói thì có chút không vui, đáp lại "Dạ!"
Trong lòng cậu cũng đã bắt đầu tưởng tưởng mộ Ung Văn đế. Nghe đâu đám trộm mộ, những kẻ bán văn vật ra chợ đen rồi những thương gia từng mua những món văn vật trong mộ Ung Văn đế đều chết bất đắc kì tử, nên có một lời đồn truyền ra chính là mộ Ung văn đế bị nguyền rủa.
Nếu thật sự có chuyện này. Quả thật kích thích vô cùng! Quân Tu Ngôn đã tưởng tưởng bản thân mình thành Hồ Mỗ Nhất, Ngô Mỗ Tà trong một tiểu thuyết nói về thám hiểm cổ mộ.
Mà cũng không đúng, ai mà biết được chỗ đó có phải mộ Ung văn đế thật hay không, nói không chừng đến rồi không phải thì sao?
Nhưng cái cách Nhạc Kỳ Niên nói lại vô cùng chắc chắn, không 9 thì là 10. Không phải mộ Ung văn đế thì cũng chính là một ngôi mộ cổ.
Không đúng! Tại sao cậu lại tin tưởng Nhạc Kỳ Niên chứ?
Quân Tu Ngôn tự hoang mang về chính mình.
Phía Quân Tu Ngôn đang tìm cách vào đội cổ mộ, thì cũng có một người đang làm mọi cách để liên lạc với đội khảo cổ quốc gia.
Không ai khác chính là Giản Diệc Đạo, vị đạo diễn của chương trình 'Ai là Thông Linh Vương'.
Vì đề tài của tập tiếp theo mà ông muốn sứt đầu mẻ trán.
Nguyên bản tập tiếp theo của chương trình chính là 'Bí mật trong Quỷ trạch', nhưng hiện tại bộ ngành liên quan đang nhìn chằm chằm vào chương trình, ông không dám nhú đầu làm tiên phong, đành phải chọn đề tài khác.
Định mời vài nghệ sĩ nổi tiếng làm khách quý, sau đó để thí sinh đoán thân phận của những vị khách đó là ai?
Chính là trong lúc do dự, ông lại nghe được cái tin tập đoàn Diêm thị mạnh tay đầu tư lần khảo cổ này, không những thể còn có viện bảo tàng Lục Giang thị cùng đại học Lục Giang tham gia vào.
Mà ngôi mộ cổ đó có khả năng chính là Ung Triều trung hưng chi chủ truyền kỳ đế vương Ung Văn đế Thẩm Tiềm chi mộ.
Mà cũng có khả năng đó chính là vị trí đám trộm mộ đã trộm ba món văn vật bán ra nước ngoài!
"Đúng là cái tốt tự nhiên ập tới." Giản Diệc Đạo lầm bầm lầu bầu.
Vậy thì tập tiếp theo chỉ cần đưa thí sinh đến đó là được rồi!
Ông nhanh chóng liên lạc với giáo sư Cổ, đem ý định của mình nói cho vị chuyên gia khảo cổ kia.
"Giản đạo, tôi phải thừa nhận ý tưởng của ông rất hay. Nhưng, khảo cổ cũng không phải trò đùa. Chương trình của ông, nào là thí sinh rồi cả ekip cùng nhau đến đó, người tới người lui, chúng tôi còn làm việc được cái gì?"
"Ngài hãy nghe tôi nói hết kế hoạch đã." Giản Diệc Đạo kích động nói liền một hơi, "kế hoạch của tôi chính là cái ngôi cổ mộ kia không phải chính là nơi bị bọn trộm mộ đến ư? Tôi muốn những thí sinh đến đố để tìm vị trí ngôi mộ, nếu có thể tìm được, vậy thì tiết kiệm được không ít thời gian. Nếu không tìm thấy, thì cũng có thể nói cổ mộ chưa từng bị trộm qua, hoặc tài nghệ của các thí sinh vẫn chưa tinh thông. Cái này cũng đâu có phiền gì đến đội khảo cổ làm việc!"
Giáo sư Cổ suy nghĩ một lát, cảm thấy Giản Diệc Đạo nói cũng chí lí. Dù sao bọn họ cũng phải đến khảo sát địa hình tìm vị trí, nếu thật sự người bên Giản Diệc Đạo có thể tìm ra được thì cũng tiết kiệm thời gian không ít.
Cùng lắm hai bên chia ra làm việc. nhóm tìm vị trí, xong nhóm khảo cổ không can thiệp gì công việc của nhau. Huống hồ, trong đó còn có cái vị Nhạc Kỳ Niên tinh thông phong thủy còn biết vị trí ngôi mộ. Để y ra tay, có khi vừa tìm được ngôi mộ đám trộm đột nhập còn tìm được thêm ngôi mộ thật nữa thì quá ư là tốt tốt tốt.
"Vậy cũng được. Ông lên kế hoạch tỉ mỉ rồi gửi qua cho tôi, chúng ta cùng thương lượng, nhưng phải lấy công tác khảo cổ làm ưu tiên, tổ chương trình không được làm phiền đội, khảo cổ."
Giản Diệc Đạo buông di động, cảm thấy mỹ mãn mà thở dài.
Chương trình 'Ai là Thông Linh Vương' tham gia cùng đội khảo cổ. Quá hay, vậy là nộ ngành liên quan cũng không thể đụng vào rồi.
Nếu làm thêm mấy tập như vậy, ông liền có thể quang minh chánh đạo mà cài mấy cái đề tài tìm quỷ trạch vào.
Kế hoạch hoàn mỹ ✓
Nhưng lại có một vấn đề, đó chính là.
Tiết mục này không có kịch bản.
"Không có kịch bản? Vậy phải làm thế nào? Chúng ta trước đó không phải đã nói rõ chuyện này rồi sao?"
Thần Hi truyền thông, văn phòng Đường Vũ Thành.
Phó đạo diễn 'Ai là Thông Linh Vương' liên lạc với Đường Vũ Thành, đem nội dung tập tiếp theo báo cho hắn. Đồng thời cũng thông báo một tin dữ, chính là đạo diễn nổi lòng tham muốn hợp tác cùng đội khảo cổ, nên đã đồng ý với điều kiện của đội khảo cổ, chính là bên đội khảo cổ không biết vị trí mộ cổ, tổ chương trình cũng càng không thể biết được.
Đường Vũ Thành vừa nghe đầu óc đã ong ong, ở một ngọn núi tìm một cái động, không khác gì tìm kim đáy biển. Không biết vị trí mà đi tìm, có khi tìm cả năm chưa chắc gì đã ra.
Nhưng hắn biết, cãi với tổ chương trình cũng vô dụng. Không bột đố gột nên hồ, tổ chương trình đã không biết gì cũng đâu thể nào chế kịch bản ra đưa mọi người.
Nhưng cũng may trong cái rủi cũng có cái hơi hên, chính là các thí sinh đều đứng ở vạch xuất phát. Cùng lắm thì tùy vận may từng người.
Đường Vũ Thành thở dài. Nhạc Kỳ Niên đang đóng phim, hắn cầm điện thoại nghĩ một chút, thì đứng dậy bận thêm áo khoác, sau đó đến trường quay.
Nhạc Kỳ Niên trong 'Bạn không biết cái chết là gì' cũng không có nhiều cảnh diễn, cảnh quay trong nhà hôm nay cũng là cảnh cuối. Quay xong còn có thể nghỉ xả hơi một khoảng thời gian. Chờ đoàn phim đóng máy, rồi quay ngoại cảnh, cậu mới tiến tổ lần nữa. Bất quá ngoại cảnh của Nhạc Kỳ Niên cũng không nhiều, chụp xong liền có thể lãnh cơm hộp về nhà.
Cảnh cuối trong phim chính là Nhạc Kỳ Niên cùng Bạch Thắng đóng vai Tống Tuyên giằng co, đó cũng chính là đoạn kịch bản khi casting.
Nhạc Kỳ Niên trước đó cũng có kinh nghiệm, nên lần này không có Mạn San âm thầm nhéo, thì cậu cũng có thể thuận lợi từ khóc thút thít chuyển sang cười dữ tợn.
Phó đạo diễn cùng Diêm Dục cùng nhau đứng sau camera, tập trung nhìn biểu cảm của Nhạc Kỳ Niên trong màn hình. Đương nhiên, cảnh nhân vật tự bạo thân phận luôn được lấy cận cảnh, phó đạo diễn lại lần nữa cảm nhận được cái cảm giác sởn gai óc khi casting ập tới.
"Đứa nhỏ này, quả thật vô cùng hợp với những vai ác biến thái, tác phong vô cùng chuyên nghiệp." Phó đạo diễn lẩm bẩm, "Sau này có cái vai ác biến thái nội tâm nào khó nhai, giao cho cậu ta là hoàn hảo."
"Đừng, hạn chế diễn xuất!" Diêm Dục ngắn gọn mà nói.
Vì đại đa số diễn viên luôn hy vọng bản thân có thể đóng qua nhiều vai nhân vậy từ phản tới chính diện, vai ác đóng không tốt – bị người xem mắng, vai ác đóng quá tốt – bị người xem chửi. Đâu ai muốn bản thân mình giống Phùng X Chinh hoặc là Lý X Minh, đi chợ mua đồ ăn còn bị mọi người đòi đánh?
· Phùng X Chinh: trong một bộ phim đóng vai người chồng vũ phu đánh vợ, ngoài đời khi ra đường bỗng có người lạ lao vào tát và cảnh cáo anh không được đánh vợ, còn thường xuyên bị chọc thủng bánh xe, cửa nhà còn bị ném đá vỡ.
· Lý X Minh: trong một bộ phim đóng vai Dung mama, ngoài đời khi đi chợ mua rau đã bị người bán ném trúng và dùng đá đe đọa. Không những thế khi đi taxi, người tài xế khi nhận ra bà đã tàn nhẫn nói "Nếu biết trước là bà, tôi nhất quyết không chở", "Nếu không có con dâu ngăn cản, xém chút tôi đập nát cái tv". Không những thế, khi tham gia một chương trình truyền hình, bà vui vẻ giao lưu thì những đứa trẻ đã hét lên "Hãy giết bà ấy!". trong khi thực tế, một cảnh phim bà đã làm lệch mũi kim để tự đâm vào tay mình, chứ không đâm vào tay bạn diễn.
"Cũng đúng! " phó đạo diễn nói, diễn viên nếu đóng quá nhiều vai ác, khi nhận vai chính diện, người xem thường không thích ứng. Thậm chí, còn nghi hoặc 'Tại sao kẻ xấu này có thể đóng cái vai đàng hoàng được?'
Nhạc Kỳ Niên còn trẻ, nên nhận nhiều thể loại nhân vật, để rèn luyện năng lực chính mình, chứ không nên đóng khung bản thân trong một kiểu nhân vật.
Sau cảnh này liền đóng máy, Diêm Dục tuyên bố nghỉ xả hơi. Nhạc Kỳ Niên ôm cơm hộp cùng Bạch Thắng ngồi chung, hai người không khác mấy đứa nhóc học sinh cùng trao đổi đồ ăn mình không thích cho nhau.
Diêm Dục nhìn cả hai vừa cười vừa nói, bỗng nhớ lại mấy ngày trước chị gái bỗng nhiên gọi một cuộc rồi nói nhảm gì thật sự không hiểu. Cái gì tự nhiên kêu hắn đưa Nhạc Kỳ Niên đến gặp mình, không lẽ chị gái hắn nhìn trúng đứa nhỏ này?
Lớn tuổi cầm nhiều tiền, học cái gì không học, bày đặt học cái thói làm phú bà mua trai trẻ thả đầy sân.
Vì chuyện này, trong lòng Diêm Dục phiền muộn không thôi.
Hắn chuyển xe lăn đến chỗ Nhạc Kỳ Niên cùng Bạch Thắng, dùng ngữ khí nhẹ nhàng lên tiếng: "Tiểu Nhạc, cậu từng gặp chị tôi sao?"
Nhạc Kỳ Niên gật đầu, "Ngày đó ở viện bảo tàng gặp được tôn tỷ.".
"Còn có chuyện này?" Bạch Thắng ngạc nhiên, "Sao tôi chưa nghe cậu nói vậy?".
Mấy trang báo mạng rồi truyền thông tranh nhau đưa tin tập đoàn Diêm thi muốn tài trợ khảo cổ, không những thế ngành khảo cổ ở Lục Giang thị còn tổ chức thăm dò cổ mộ. Bạch Thắng đương nhiên nghe qua chuyện này, nhưng hoàn toàn không biết Nhạc Kỳ Niên còn có một vé trong đó.
Bạch Thắng nhanh chóng thả sức tưởng tưởng theo gió, mà nghĩ không lẽ Nhạc Kỳ Niên phải dùng 'phép thuật' để trợ giúp đội khảo cổ chống lại nguyền rủa trong mộ cổ?
Nghĩ đến cổ mộ, liền nghĩ đến Quỷ X Đèn, nghĩ đến Mạc Kim giáo úy. Suy nghĩ của Bạch Thắng càng lúc càng bay xa.
"A đúng rồi, tôi nghe tôn tỷ nói, trước đó chính Diêm đạo là người đã đem ba món văn vật từ nước ngoài về?" Nhạc Kỳ Niên hỏi.
Bạch Thắng nghe không khỏi kinh ngạc, "Không phải báo chí nói là chị của Diêm đạo mua về sao?"
Nhạc Kỳ Niên chuyển hướng qua Diêm Dục, "Tỷ tỷ Diêm đạo nói, thật ra chính là Diêm đạo mua, nhưng anh ta điệu thấp, dùng danh nghĩa tỷ mình quyên tặng viện bảo tàng."
Bạch Thắng không mất thời cơ mà vuốt mông ngựa, "Ai da Diêm đạo, ngài đúng là người tốt, làm việc thiện mà không muốn lưu danh, đúng là công đức vô lượng mà!"
Diêm Dục nghe hai người kẻ xướng người họa, cảm thấy có chút buồn cười, "Đúng là tôi mua. Nhưng không ngờ hai người tưởng tượng xa như vậy. Tôi chỉ thấy hứng thú với Ung triều thôi, đặc biệt là vị Ung Văn đế kia. Sẵn lúc ấy, trong danh mục đấu giá của Christie's có một món là bát quái kinh, nên cảm tháy thú vị, sẵn hai vật kia cùng một thời nên mua luôn. Chỉ là vậy thôi."
Nhưng nói xong hắn nhớ tới tập 'Ai là Thông Linh Vương' vừa phát sóng. Nhạc Kỳ Niên cùng Vincenzo đều nói đó không phải là Huyền thanh bát quái kính trong truyền thuyết của đại quốc sư Quân Nghê Vân, nên có chút tiếc nuối.
"Thời điểm thấy được cái kính, tôi cảm thấy hình như không giống tưởng tượng của mình. Giữ cũng không có gì thú vị, nên dứt khoát quyên tặng. Có khi nào tôi cũng có 'năng lực thông linh', cảm thấy cái kính đó không phải Huyền thanh bát quái kính kia?' Diêm Dục giọng điệu vui đùa nói.
Bạch Thắng nghe không khỏi há hốc miệng trân trối nhìn. Hình như trong trí nhớ của anh, cái mặt kính kia lên tận giá 1000 vạn bảng Anh! Rồi hai món văn vật còn lại cũng cỡ mấy trăm vạn bảng. Vậy mà có thể dùng câu ' Hình như không giống tưởng tượng' mà quyên đi. Đây là cái thể loại giàu đáng ghét gì đây?
Bạch Thắng cùng Nhạc Kỳ Niên nhìn nhau, không giấu được ánh mắt chấn động của mình. Dùng ánh mắt để nói 'Kỳ Niên, sau này cậu đừng có ghen ăn tức ở với cái biệt thự của tui. Mà hãy ghen tị với Diêm Dục kìa, tui chỉ là con chí mén trong cái giới của Diêm Dục thôi'.
Nhạc Kỳ Niên không khỏi nhìn Diêm Dục vài lần. không phải vì câu nói đầy chất 'giàu sụ' kia, mà chính là từ đầu hắn cảm thấy mặt kính không như tưởng tượng? Trên người Diêm dục sát khí dày đặc, quả thật người có thể chất như thế so với thường nhân càng dễ 'thông linh' hơn. Dùng cách nói hiện đại, chính là giác quan thứ 6 mạnh vô đối. Nhưng quả thật Diêm Dục cảm nhận đúng rồi!
"Tiểu Nhạc," Diêm Dục dừng một chút, mở miệng, "Cậu cảm thấy chị tôi là người thế nào?"
Cái vấn đề gì đây? Nhạc Kỳ Niên ngơ ngác, y chỉ gặp Diêm Xán có một lần mà thôi, sao biết Diêm Xán là người thế nào? Diêm Dục rốt cuộc muốn nghe đáp án thế nào?
Ở cái thời điểm này, nhất định phải dùng cách nịnh nọt là phù hợp nhất. Nhạc Kỳ Niên soạn văn trong chốc lát, mở miệng liền tuôn, "Tôn tỷ không hổ là thương giới tinh anh, nữ trung hào kiệt. Tú ngoại tuệ trung, bụng có thi thư khí tự hoa. Tuổi trẻ đầy hứa hẹn, phượng hoàng con nhưng không thua lão phượng hoàng. Thật là cân quắc bất nhượng tu mi.".
· Cân quắc bất nhượng tu mi: tục ngữ trung hoa, nói về những bậc nữ nhi có tài thao lược không kém đàn ông, thậm chí hơn cả đàn ông.
Nịnh như vậy chắc Diêm Dục hài lòng rồi đây? Nhạc Kỳ Niên thầm nghĩ.
"Tôi thay chị mình cảm ơn cậu." Diêm Dục dời đi ánh mắt.
Nói như vậy Nhạc Kỳ Niên đối với chị của hắn cũng có ấn tượng không tồi. Hai người họ, vương bát xem đậu xanh, nhìn nhau liền vừa mắt?
Trong ngực Diêm Dục càng thêm phiền não, như có thứ gì đè ép lồng ngực, khiến hắn thở không nổi.
Nhạc Kỳ Niên bên này cũng lén quan sát biểu cảm khuôn mặt Diêm Dục, thầm nghĩ Diêm đạo cũng là một đệ đệ tốt biết lo nghĩ cho tỷ tỷ mình, vậy mà còn đặc biệt tìm người khen tỷ tỷ mình.
Đang nghĩ, thì bỗng dưng ấn ký bên trong đùi của cậu lại nóng lên, tuy rằng nhanh đến rồi nhanh đi, nhưng y vẫn không nhịn được mà "Xíttttt" một tiếng, hai đầu lông mày chau lại.
"Kỳ Niên, cậu sao vậy?" Bạch Thắng cuống quít hỏi, "Mấy ngày nay cậu luôn như vậy, thân thể không khỏe sao?"
Diêm Dục cũng cả kinh. Lần trước Nhạc Kỳ Niên vì thân thể không khỏe, nên không thể quay tiếp. Tuy rằng cậu ta nhanh chóng trở lại bình thường, nhưng hắn vẫn hoài nghi có hay không thân thể đứa nhỏ này đang cảnh báo cái bệnh nặng gì.
Biểu tình đứa nhỏ thống khổ, trong lòng Diêm Dục bất giác cũng khó chịu theo. Hắn nhịn không được mà sinh ra một ý nghĩ quái dị, chính là muốn ôm đứa nhỏ này vào lòng mà xoa xoa.
"Tôi không sao." Nhạc Kỳ Niên cố nở nụ cười.
Mấy ngày nay, không hiểu vì sao ấn ký luôn nóng đến phỏng. Không lẽ vì y nói chuyện với Diêm Dục cùng Bạch Thắng có mấy câu, mà quỷ tức phụ nhi ghen lồng lộn? Nếu thật là vậy thì quỷ tức phụ nhi không phải là bình dấm chua, mà chính là axit đậm đặc nha!
- ----Còn tiếp-----