• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phó Lâm vẫn bị kích động.

Vì cậu biết đây là thật.

Hơn sáu ngàn vạn, cậu không ăn không uống, cả đời không nghỉ ngơi thì vẫn không kiếm được bấy nhiêu tiền.

Hơn sáu ngàn vạn, đủ cho cậu trả hết các khoản nợ, đủ cho Phó Oánh kéo dài tính mạng, đủ cho cậu tiêu cả đời.

Nhưng đối với Quý Hàn Bách mà nói, đó chỉ là một căn nhà mà thôi.

Chênh lệch của người có tiền và người bình thường đó.

Môi cậu mấp máy, không biết nói gì.

Quý Hàn Bách đỗ xe ở ven đường.

Nếu muốn nói thật, hắn định sẽ nói một lần rõ ràng luôn, nói hết ra không giữ lại điều gì, cũng sẽ chứng tỏ hắn thẳng thắn.

"Gia đình anh kinh doanh, tập đoàn Quý Phong, em nghe nói chưa? Quý Minh chủ tịch tập đoàn Quý Phong chính là bố của anh." Quý Hàn Bách nói: "Hi vọng em không trách anh đã lừa em."

Phó Lâm nói: "Em có thể hiểu."


Quý Hàn Bách nhìn về phía cậu.

Phó Lâm nói: "Nếu chỉ giàu có bình thường, có thể em sẽ cảm thấy anh không thẳng thắn, có điều giàu có như thế... thì em có thể hiểu được."

Quý Hàn Bách nói: "Giàu hay không, anh cũng vẫn là anh, không thay đổi gì cả."

Phó Lâm cảm thấy đây là một suy nghĩ cực kì ngây thơ.

Cậu cười, gật đầu, có chút lúng túng, tim đập cũng hơi nhanh, gió lạnh tràn qua cửa kính xe cũng không thổi tan cảm giác nóng ran trong người cậu.

"Hôm nay anh gọi điện hỏi em tầng mấy, là mua căn hộ này à?"

Quý Hàn Bách "ừ" một tiếng, nói: "Đợi tân trang lại xong, anh sẽ dẫn em đi xem."

Phó Lâm cảm thấy lúc này hẳn là mình nên khϊếp sợ một chút, nhưng cậu không muốn nói chuyện, cảm giác mình có nói gì đi nữa thì đều là giả dối, trước mặt Quý Hàn Bách, cậu thà im lặng chứ không muốn nói dối một lời nào.


Xem ra đạo hạnh của cậu vẫn chưa đủ sâu.

Quý Hàn Bách thấy cậu không nói lời nào thì tự nói: "Hai chúng ta vẫn giống như trước, không có gì thay đổi cả, mặc dù gia đình anh có tiền, nhưng tiền đó cũng không phải của anh, anh vẫn là Quý Hàn Bách mở quán sửa xe thôi."

Phó Lâm nghe vậy thì bật cười.

Quý Hàn Bách không giả nghèo trước mặt cậu nữa, vậy sau này cậu có thể đi theo Quý Hàn Bách sống cuộc sống giàu có nhỉ?

Đây là chuyện tốt, cậu nên vui vẻ.

Cuối cùng Quý Hàn Bách cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nói thật, chuyện giả vờ này, bất kể là giả nghèo hay giả giàu, đối với người có tính cách như hắn mà nói thì có chút khó khăn. Giờ nói ra rồi, Quý Hàn Bách buông lỏng tay chân.

"Tối tan làm anh đến đón em." Hắn đưa Phó Lâm đến cửa quán bar nói.

Hắn muốn bắt đầu làm Quý đại thiếu gia, đương nhiên Quý đại thiếu gia yêu không giống với chủ quán sửa xe yêu.


"Em làm vũ công ở quán bar, anh có ý kiến gì không?" Trước khi xuống xe, Phó Lâm hỏi.

Quý Hàn Bách nói: "Em vui là được. Giờ hai chúng ta mới yêu nhau thôi, nếu như nói sau này anh nuôi em, em chắc cũng không yên tâm, vậy trước hết em cứ làm ở quán bar đi, sau này dù không làm việc nữa, làm việc gì cũng đều nghe theo em."

Phó Lâm nói: "Sáng mai em đi tìm một công việc khác, tìm được việc thích hợp, em sẽ nghỉ công việc ở quán bar."

Quý Hàn Bách nói một câu: "Anh tin em."

"Tại sao?" Phó Lâm tháo dây an toàn, cười hỏi: "Vì em có khuôn mặt không lừa anh sao?"

Quý Hàn Bách nói: "Bởi vì anh có thể cảm nhận được. Có phải là xử nam không thì anh không biết, nhưng chắc chắn không phải là lão luyện."

Mới mấy câu đã quẹo sang chuyện kia rồi, muốn buộc lời của hắn lại!

Phó Lâm xuống xe, Quý Hàn Bách cười nói với cậu: "Tan làm anh tới đón em nhé."
Thật ra thì buổi tối Quý Hàn Bách cũng không có việc gì, vốn là có thể chờ ở quán bar cho đến khi Phó Lâm tan làm, nhưng hắn không đi vào. Kể từ khi biết Phó Lâm làm vũ công ở quán bar, hắn cũng rất ít khi đến những nơi như thế này, hắn cảm giác nếu như hắn thấy Phó Lâm nhảy trên sân khấu cho người khác xem, hắn sẽ ghen, không vui.

Nhưng giờ hắn còn cần áp chế ham muốn độc chiếm của mình nữa. Mặc dù hắn chưa yêu bao giờ, nhưng cũng biết ham muốn độc chiếm quá mạnh sẽ khiến cho đối phương cảm thấy bị chèn ép, không phải là chuyện tốt. Tình cảm của hắn và Phó Lâm còn chưa vững, còn chưa tới lúc "lộ nguyên hình".

May mà Phó Lâm rất hiểu chuyện, hắn chưa mở miệng, Phó Lam đã chủ động đổi công việc.

Mấy người nhìn đi, yêu thương đáng giá như vậy, không thương em ấy thì thương ai!
Phó Lâm đi thẳng vào sau cánh gà, Sở Tiểu Hạo vừa thấy cậu tới đã lập tức nói cho cậu: "Anh chàng đẹp trai lần trước tặng hoa cho cậu lại đến đấy, cậu thấy cậu ta không?"

Phó Lâm sửng sốt, nói: "Không."

"Tôi vừa vào cửa đã nhìn thấy cậu ta, trong quán còn chưa có ai, cậu ta ngồi đó rất nổi bật."

Lúc lên sân khấu biểu diễn, quả nhiên Phó Lâm đã nhìn thấy Lý Hành ngồi ở trong góc không dễ nhìn thấy nhất.

Hắn ngồi ở trong quán một đêm, đợi đến khi Phó Lâm tan làm. Phó Lâm rời khỏi quán bar, Lý Hành đi theo ra ngoài.

Phó Lâm dừng lại ở cửa, quay đầu nhìn về phía hắn.

Trên mặt Lý Hành không có biểu cảm gì, chỉ là vẻ mặt hơi sợ hãi, mím môi nhìn cậu.

Phó Lâm liền hỏi: "Cậu tới tìm tôi hả?"

"Tôi không tin anh là người như vậy." Lý Hành nói.

Phó Lâm nghe vậy thì cười, hỏi: "Vậy cậu cảm thấy tôi là dạng người gì?"
Lý Hành không trả lời cậu, chỉ nói: "Đợi đến khi tôi tốt nghiệp, tôi chắc chắn sẽ cố gắng làm việc, sẽ có tiền."

Phó Lâm gật đầu: "Tôi tin cậu mà, cố gắng thật tốt nhé, tương lai cậu có thể gặp được rất nhiều người tốt hơn."

Cậu nói với Lý Hành: "Sau này cậu ít đến những chỗ này đi, thỉnh thoảng tới vui vẻ một chút thì được, đừng thường xuyên tới."

"Người đàn ông..." Lý Hành nói: "Lái chiếc BMW đó, là người anh thích sao?"

Phó Lâm nói: "Đó là bạn trai tôi."

Lý Hành hơi ngạc nhiên, môi mấp máy, nói: "Tôi không biết anh đã có người yêu."

Phó Lâm cười, trong bóng đêm trông mặt mày cậu dịu dàng xinh đẹp: "Giờ thì cậu biết rồi đấy."

"Phó Lâm."

Sau lưng bỗng nhiên có người gọi tên cậu. Phó Lâm xoay người lại đã thấy Quý Hàn Bách đi tới chỗ bọn họ.

Lý Hành thấy Quý Hàn Bách thì ngạc nhiên.
Lần trước hắn chỉ thấy được chiếc BMW, người bên trong hắn không nhìn rõ. Phó Lâm nói cậu yêu tiền, hắn còn tưởng rằng người kia là một ông chú trung niên ưỡn bụng bự.

Nhưng người đàn ông đi về phía bọn họ này cực cao, dáng người cân đối cường tráng, đẹp trai, khí chất cũng xuất sắc, nhìn thì thấy là một người thành công nhưng lại còn rất trẻ.

Bản thân mình so sánh với hắn, nhất thời thua chị kém em.

Quý Hàn Bách đi tới bên cạnh Phó Lâm, một cánh tay trực tiếp ôm chặt eo cậu lại, mãnh liệt muốn chiếm làm của riêng. Mắt hắn nhìn Lý Hành, khoé miệng còn vương nụ cười nhạt, vừa đẹp mắt vừa ung dung.

"Bạn em hả?" Hắn hỏi Phó Lâm.

Phó Lâm nói: "Là một vị khách."

Mặt Lý Hành cũng đỏ lên.

Hắn chỉ cảm thấy khuất nhục, tự ti mặc cảm, giống như hắn có cố gắng hơn đi chăng nữa thì đều sẽ tự sỉ nhục mình.
Quý Hàn Bách thấy hắn như vậy, chẳng có chút ghen tuông nào cả.

Loại nhóc con vắt mũi chưa sạch này, sao có thể làm đối thủ của hắn được.

Hắn cúi đầu nói với Phó Lâm: "Có đói không, đi ăn gì đi?"

Phó Lâm gật đầu, nhìn Lý Hành một cái.

Quý Hàn Bách hỏi Lý Hành: "Nhóc con có chuyện gì khác không?"

Nhóc con...

Phó Lâm nghĩ trong đầu, miệng Quý Hàn Bách cũng thật ghê gớm.

Lý Hành đỏ mặt, cuối xùng vẫn cố lấy hết dũng khí nói: "Không, tôi muốn nói với anh ấy một câu, tôi rất thích anh ấy."

Hắn nói xong lời này rồi quay đầu bước đi.

Sau này hẳn là sẽ không đến tìm Phó Lâm nữa đâu.

Quý Hàn Bách nói: "Hình như không đẹp trai bằng anh."

Phó Lâm bị hắn ôm eo, lần trước gặp Lý Hành là xúc động và thương cảm, lần này đã không thấy bóng dáng đâu.

Kiếp trước đều chưa xảy ra chuyện gì, kiếp này lại càng không có bất kì cái gì đồng thời xuất hiện.
"Anh đẹp trai nhất rồi." Cậu nói với Quý Hàn Bách.

Quý Hàn Bách chuyển sang ôm vai cậu, vội vã muốn khoe với cậu xe mới của hắn.

Hắn là một tên cuồng xe, mua xe mới hận không thể khoe với đám bạn bè một vòng, Phó Lâm là người yêu của hắn, hắn lại càng muốn cho cậu xem thật sớm, giống như một đứa trẻ con vội vã muốn khoe khoang món đồ chơi mình yêu thích nhất. Hắn đưa Phó Lâm tới giao lộ, chiếc Lamborrghini màu đỏ đỗ ở bên đường, có lẽ là vì siêu xe sang trọng, có mấy người đàn ông đang cầm điện thoại chụp ảnh.

Phó Lâm có chút kích động.

Một chương mới bắt đầu rồi.

Lúc bọn họ đi đến bên cạnh siêu xe, cánh cửa xe thể thao giống như chiếc cánh duỗi ra, dưới ánh đèn đường trông vừa xa hoa vừa khoe khoang(*), dễ làm người khác chú ý nhất là chỗ ngồi phía sau xe, đặt đầy hoa hồng đỏ.
(*) 装逼: Làm ra vẻ. Cố gắng thể hiện ra một khí chất (tính cách/phong cách) khác không đúng với thực chất (VD, không hiểu biết, yêu thích gì văn chương nhưng khi đi chung với 1 nhóm văn nghệ sỹ thì làm ra vẻ mình cũng là người hiểu biết, yêu thích văn chương).

Đờ mờ.

Có chút lên giọng rồi nha. Phó Lâm nghĩ.

Người đi đường rối rít lấy điện thoại ra quay, có người hâm mộ, có người chỉ đơn thuần là xem náo nhiệt. Phó Lâm cũng có chút ngượng ngùng, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh. Quý Hàn Bách hỏi: "Thích không?"

Hoàn toàn là phong thái con nhà giàu ném tiền.

"Thích ạ." Phó Lâm nói.

"Lên xe đi." Quý Hàn Bách nói.

Phó Lâm ngồi lên xe, xung quanh có mấy người đều đang cầm điện thoại chụp bọn họ, Phó Lâm cúi đầu xuống, có chút kháng cự với ống kính của bọn họ.
Nô ɭệ đồng tiền như cậu lại thích Quý Hàn Bách nghèo khổ trước đó. Cũng có thể cậu quen với tên quỷ nghèo này rồi, nhất thời chưa thể thích ứng với dáng vẻ giàu sang như vậy, cậu còn không chịu nổi người xung quanh vây xem, bản thân mình ngồi trong xe thể thao, trở thành một con chim hoàng yến danh xứng với thực.

Xe thể thao nổ ầm ầm, cánh xe khép lại, chặn âm thanh và ánh mắt bên ngoài lại, Phó Lâm quay đầu nhìn nửa xe hoa hồng, nói: "Sao anh lại mua nhiều thế?"

"Định tặng cho em bách hợp, nhưng anh nghĩ lần đầu tiên mua hoa cho em, vẫn nên mua hoa hồng."

"Nhiều quá, nhà em không có chỗ để đâu." Phó Lâm cảm thấy lời này của mình như một đứa nghèo kiết xác.

"Không để đâu được thì ném đi, lần sau anh lại mua hoa mới cho em. Nếu em thích, ngày nào anh cũng tặng em hoa."

"Vậy lãng phí quá." Phó Lâm rút một cành hoa, cầm lên ngửi, mùi hoa thoang thoảng khiến cho tâm tình của cậu cũng thả lỏng ra. Xe thể thao rất vững, ngồi cũng không giống những loại xe khác.
Đây là lần đầu cậu ngồi xe thể thao.

"Sau này mua hoa cho em, anh mua một bó nhỏ thôi là được." Phó Lâm nói: "Em để ở đầu giường, ngắm khi đi ngủ."

Quý Hàn Bách nói: "Được."

Hắn lái xe đến bờ sông, bên kia là một công viên, bởi vì vị trí hơi chếch nên không có người vào. Hắn dừng xe ở ven đường, Phó Lâm lấy hoa hồng, hỏi: "Không phải là muốn ăn cơm sao?"

"Em đói hả?" Quý Hàn Bách hỏi.

Phó Lâm cầm hoa cười, lại có chút hồi hộp.

Quý Hàn Bách cười, cởi dây an toàn ra, sáp người tới nói: "Vậy sau này mỗi ngày anh đều sẽ mua cho em một bó hoa, được không?"

Phó Lâm nói: "Một tuần mua một lần là được, em cắm ở trong nước, có thể giữ được nhiều ngày cũng sẽ không héo."

Quý Hàn Bách nghe vậy thì cười, là kiểu cười khẽ gần như không có âm thanh, nhưng ánh mắt vẫn nhìn cậu chăm chú.
Phó Lâm biết hắn muốn làm gì.

Cậu hơi hé môi, cắn một cánh hoa hồng, cổ họng động đậy, miệng ngậm hoa hỏi: "Anh có biết cánh hoa có vị gì không?"

Quý Hàn Bách liền nghiêng người tới, há miệng đón lấy hoa hồng trong tay cậu, nhẹ giọng hỏi: "Anh nếm một chút."

Lúc môi của hắn sắp chạm được hoa hồng trong tay Phó Lâm, Phó Lâm nhẹ nhàng dời cành hoa kia đến cửa sổ xe, cánh hoa được vẩy nước, có chút ướŧ áŧ, trên cửa sổ xe cũng lưu lại một vết ướt.

Phó Lâm dùng đầu lưỡi đẩy miếng hoa trong miệng ra, cằm hất lên khiêu khích Quý Hàn Bách.

Sói đói Quý Hàn Bách vồ mồi gặm luôn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK