• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mã Anh Kỳ nhìn anh mi mắt ươn ướt, trong lòng vẫn còn hơi lo ngại. Cô biết khi yêu đương thì chuyện này sớm muộn cũng sẽ đến, chỉ là không ngờ nó đến quá nhanh. Cho đến khi trên tivi kết thúc phim, chuyển sang tin tức thời sự về tình hình dịch bệnh ở Vũ Hán. Cô ở dưới thân anh nghe loáng thoáng, biết được tính nghiêm trọng của vấn đề. Lúc này anh có muốn tắt tivi cũng không kịp, đành phải cùng cô nghe hết bản tin.

Cô nhìn anh, nhíu mày hỏi.

"Có phải anh sẽ đến Vũ Hán viện trợ không?"

Anh nhìn cô khó xử một lúc, sau đó mới gật đầu. Mã Anh Kỳ lúc này mới biết, hoá ra anh nôn nóng muốn ngỏ lời với mình là vì bản thân sắp đi xa. Trong lòng cô đầy mâu thuẫn, đẩy lùi cả sự sợ hãi lúc đầu mà nhìn anh. Vừa rồi trên tivi đã đưa tin, dịch bệnh này đã được WHO gọi là dịch Covid-19, lây lan trên diện rộng và làm chết nhiều người.

Nếu như Thạch Dị Quy đến Vũ Hán, nguy hiểm biết bao nhiêu. Mắt cô đang ướt đẫm nay lại càng thêm đỏ, khiến anh nhìn đã mũi lòng.

"Sao thế?"

Anh vừa hỏi vừa đưa ngón tay lên miết miết xương hàm của cô. Hai người nằm trên sô pha, người trên người dưới.

"Khi nào anh đi?"

"Hết ngày mai. Nếu như tình hình khẩn cấp, sẽ được điều đi sớm hơn."

Mã Anh Kỳ nhìn anh, sau đó giữ lấy cằm anh rồi rướn lên hôn lấy môi anh. Hai người nhìn nhau, đáy mắt của anh thoáng hiện lên vài tia kinh ngạc. Cô chủ động mạnh bạo như vậy, là đang muốn anh tấn công sao?

Chuyện này xảy ra quá đột ngột, khiến tâm trí cả hai rối bời chỉ đành chìm đắm vào sự ngọt ngào đang có. Cô vòng tay ôm cổ của Thạch Dị Quy, tiếp tục hôn anh, đến khi được đáp lại thì liền gấp gáp quấn quýt. Anh đặt ngón tay của mình lên cổ áo của cô, vuốt ve mấy cái rồi nhìn cô thật gần, chóp mũi cọ vào nhau.

"Không sợ ư?"

Cô dũng cảm lắc đầu. Sau đó thì, nhìn yết hầu của anh đưa đẩy lên xuống, tự giác cũng nuốt nước bọt theo. Bên ngoài trời mát, không nắng cũng không mưa, không khí dễ chịu. Thạch Dị Quy bế Mã Anh Kỳ lên lầu rồi vào phòng, còn chưa đóng cửa đã hôn cô từ cửa đến giường. Hai người ngã lăn xuống, anh gấp gáp cởi áo ra, liền như biến thành một người khác.

Mã Anh Kỳ dù tim còn đập rất nhanh, nhưng quyết không hối hận về hành động của mình. Cô ngồi dậy, chủ động ngồi lên đùi hôn anh, áo bị anh luồng vào bên trong tháo khuy cài. Từng động tác nhịp nhàng mà nhanh gọn, còn chưa đến năm phút thân thể đã chẳng còn sót lại thứ gì. Cô xấu hổ rút vào lòng anh, mùi hương nam tính thoảng qua khiến người ta mê mệt.

"Sẽ đau đấy!"

Thạch Dị Quy nhẹ nhàng nói chuyện, như muốn thăm dò cô. Nếu như bây giờ cô đổi ý không muốn tiếp tục nữa, anh cũng sẽ không cưỡng ép mà dừng lại. Nhưng cô chỉ khẽ gật đầu, vùi vào ngực anh sâu hơn. Anh cúi người xuống, vừa hôn lên cổ của cô vừa luồng tay xuống phía dưới. Một cảm giác kích thích mãnh liệt khiến cô rùng mình.

Vài phút trôi qua, Mã Anh Kỳ chìm vào mê man rồi chợt thức tỉnh khi hạ thân nóng ran lên, có thứ gì đó chen chúc muốn đi vào. Cô nhíu mày kêu lên, bấu vào lưng anh.

"A..."

Cô kêu rất khẽ, nhưng đã thu hút sự chú ý của Thạch Dị Quy khiến anh dừng lại. Vầng trán anh rịn một tầng mồ hôi mỏng, vì khổ sở mãi vẫn không thể đi vào.

"Đau phải không? Hửm?"

Anh nhẹ nhàng hỏi, nhưng cô lại lắc đầu, vừa nói vừa thở gấp.

"Không... Chỉ là... Hơi khó chịu chút."

Anh hôn lên chóp mũi của cô, trượt xuống môi, xương cằm, xương quai xanh, giúp cô thả lỏng cơ thể. Sau đó, tay lại tiếp tục nghịch ngợm luồng xuống dưới, chen chúc đi vào. Đến khi vào được bên trong, cả hai đều hít thở khó nhằn, không biết thứ cảm giác này là đau đớn hay sung sướng.

"Ưm..."

Mã Anh Kỳ ướt mi mắt, không nghĩ rằng khi làm chuyện này lại có nhiều cảm giác kì lạ như thế. Hạ thân của cô nóng lên, rồi như bị xé ra, sau đó lại được lắp đầy. Cô bám vào người Thạch Dị Quy nỉ non, cắn môi để không bật ra tiếng kêu nào xấu hổ. Nhưng khi đã quen dần, anh không muốn chậm chạp mà bắt đầu di chuyển. Mỗi khi anh rướn người lên, cô đều không nhịn được mà khẽ lên tiếng.

"A..."

Thạch Dị Quy toát mồ hôi, nhẫn nại từng chút để cô quen dần. Anh cúi xuống hôn trấn an cô, vừa hôn vừa vuốt ve cơ thể nõn nà. Hai thân thể bắt đầu dính chặt vào nhau, quyện hòa làm một. Đến khi bên trong đủ ướt đẫm, anh dần đẩy nhanh tốc độ di chuyển của mình, hít hà vài hơi.

Mã Anh Kỳ thấy đầu mình chao đảo, nghe thấy âm thanh lắc lư của chiếc giường. Ban đầu còn cố gắng khống chế bản thân, nhưng sau đó lại bị sự sung sướng này làm cho mất kiểm soát. Mái tóc dài ướt ướt dính lên cổ trắng ngần, khi ngửa ra lại càng thêm quyến rũ.

"A... Ức..."

Trong phòng toàn những âm thanh ái muội, có tiếng thở dốc gấp gáp của Thạch Dị Quy, dáng người của anh nhấp nhô chuyển động không ngừng. Có tiếng rên rỉ nỉ non của Mã Anh Kỳ, vùi đầu vào vai anh nức nở.

Sau một tiếng trôi qua.

Anh tê dại phóng thích tinh hoa bên trên chiếc eo nhỏ nhắn của cô, cẩn thận dùng khăn giấy ướt lau sạch. Lần đầu trải qua chuyện mây mưa tốn sức, khiến cô rơi vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh. Sau một hồi, cô liền ngủ thiếp đi trên giường. Thạch Dị Quy vào phòng tắm rửa lau khô tóc, giúp cô mặc lại quần áo rồi nằm ngay bên cạnh. Anh hôn lên tóc cô, gương mặt điển trai phóng khoáng nở nụ cười mãn nguyện.

...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK