Nơi này vốn là một nơi cách xa mặt đất. Nhà gỗ nhỏ lẻ loi trơ trọi bên rìa vách núi, tại đây Hôn Diệu chăm sóc Langmuir sắp đi đến cuối cuộc đời, hắn thường sẽ có ảo giác: Dường như cả hai đã đi tới khoảng cách giữa sống và chết, một bờ cõi vượt ra khỏi vạn vật.
Trong phòng, Langmuir mệt mỏi, nhắm mắt lại, lồng ngực phập phồng yếu ớt theo hơi thở.
Buổi tối y ăn không vô, Hôn Diệu cũng không dám ép buộc nên vừa dỗ vừa lừa y uống một bát thuốc, sau đó vẫn ngồi ở trên giường ôm y, nâng gương mặt ấy, mặc cho sợi tóc bạc xõa xuống cánh tay.
Một lát sau, nhân loại trong lòng chậm rãi mở mắt, ngẩng đầu nhìn hắn: "Ngô Vương không hỏi em điều gì sao?"
Hôn Diệu: "Hỏi cái gì?"
Langmuir: Ví dụ như, em muốn mượn bao nhiêu ma lực từ ngài, làm thế nào mở ra kết giới..."
Hôn Diệu không muốn hỏi những câu hỏi đó. Có dám đặt số phận của ma tộc lên nhân loại hay không, đây là quyết định mà nhân loại sắp chết mới đưa ra quyết định.
Nhưng cho tới bây giờ, hắn vẫn còn ôm ảo tưởng không đáng có: Lỡ Langmuir khỏe lên thì sao?
Thế là Ma Vương lảng tránh câu hỏi này, mà hỏi: "Năm thứ năm, tại sao em lại trồng hoa ở đây?"
Langmuir ngạc nhiên: "Vì em muốn trồng thôi."
Hôn Diệu: "Đừng giả khờ, chẳng phải em đánh chủ ý tới kết giới đấy à? Lần nào cũng dụ ta dẫn em đến nơi này ngắm hoa, thực ra đang nhìn kết giới đúng không."
"Muốn trồng hoa là thật." Langmuir cong đôi mắt: "Tất nhiên, muốn mượn cơ hội quan sát kết giới cũng là thật."
"Hừ, quả nhiên nhân loại toàn mưu mô. Năm thứ năm bận rộn như vậy, em còn có thời gian tính toán việc này?"
Langmuir buồn bã thở dài: "Có lẽ là vì... em chợt nhận ra mình sống không được bao lâu nữa."
Editor: Đọc cmt ở mấy web reup cười ngặt nghẽo, không biết cảm ơn gì mấy ad reup ở đấy làm gì, cảm ơn đã reup cho mình đọc hả? =))))
Chương này sẽ đăng lại, chưa đăng xong.
Truyện chỉ đăng tại 𝙬𝙖𝙩𝙩𝙥𝙖𝙙&𝙬𝙤𝙧𝙙𝙥𝙧𝙚𝙨𝙨, kính nhờ truyện không set pass mà làm mình mắc mệt ghê, tầm này đăng full qt rồi edit từ từ nhé