Hạ Hàn khoác hờ tay Chu Lãng đi vào hội trường.
Anh cẩn thận hướng dẫn cô ngồi vào hàng ghế vip cùng anh.
Lộ Sơ nhìn thấy Chu Lãng thì hớn hở: “Em còn nghĩ anh đến trễ rồi.”
“Sao có thể chứ? Công ty có lễ quan trọng như vậy, anh phải chuẩn bị kỹ nên đến trễ hơn dự tính.”
Lộ Sơ mỉm cười gật đầu.
Đoạn liếc sang người phụ nữ đeo mặt nạ mắt thần bí, trong đầu có chút mơ hồ về một gương mặt từng lãng quên.
Còn định hỏi Chu Lãng xem người đó là ai thì thấy anh nghiêng đầu để cô người phụ nữ nói nhỏ vào tai.
“Trợ lý Chu, anh thân với Lộ Sơ lắm sao?”
Chu Lãng có chút chột dạ, vội vàng giải thích: “Cô Hạ Hàn, cô đừng hiểu lầm.”
“Tôi hiểu lầm gì chứ?” Hạ Hàn che miệng bật cười, “Chuyện của Lộ Sơ và A Thần tôi đã biết rồi.
Chỉ là không biết anh có mối quan hệ tốt với cô ấy như vậy.”
“Tôi và Lộ Sơ là đồng nghiệp, trước khi Lam thiếu tiếp quản công ty, chủ tịch Lam rất coi trọng cô ấy.”
“Sao anh khẩn trương thế? Sợ tôi giận dỗi Lam thiếu của anh à?”
Chu Lãng cười trừ: “Đúng là không có gì qua mắt được cô.”
“Tôi không phải loại người vô cớ ghen tuông, huống hồ A Thần đã là chồng tôi, tôi sợ gì một người yêu cũ chứ.”
Lộ Sơ ngồi bên cạnh quan sát Chu Lãng từ đầu đến cuối.
Nhận thấy thái độ của anh ba phần tôn trọng đối với người phụ nữ lạ, tính tò mò càng lúc càng cao, trong lòng đã dâng lên đố kỵ.
Chợt một tiếng “Bụp” vang lên, đèn dưới hậu trường tắt đi lờ mờ tối, một nam dẫn chương trình bước ra, anh ta đi đến đâu đèn chiếu theo đến đó.
Một tràng vỗ tay vang lên, dẫn chương trình lần lượt đọc các hạng mục quan trọng, cuối cùng là đến phần trao giải.
Lam Thần Vũ ngồi ở hàng ghế khách mời cùng với Trần Hạo.
Bên cạnh Trần Hạo là Triệt Lâm vẫn chưa hay biết gì.
“Tại sao Lam thiếu không ngồi ở ghế lớn? Anh không sợ Hạ Hàn một mình không thể ứng phó sao?”
“Cứ để Hạ Hàn tự quyết theo cách của cô ấy, tôi và cậu ở đây quan sát chờ tiếp ứng.
Huống hồ bên cạnh còn có Chu Lãng.”
Tuy miệng nói để cô tự do xử lý nhưng ánh mắt vẫn luôn theo sát nhất cử nhất động của Hạ Hàn, còn khi nhìn lên Lộ Sơ, sự dịu dàng ngay lập tức vụt tắt, đôi đồng tử trùng xuống xám xịt, trầm mặc đến lạ.
Lộ Sơ đứng trên khán đài nhận cúp thuỷ tinh của “đệ nhất mỹ nhân màn bạc”.
Cô mỉm cười diễm lệ, kiêu hãnh hướng mắt về hàng loạt ống kính đang chớp nháy liên tục vì bận săn những loạt ảnh không góc chết.
Nhìn cảnh này, Lam Thần Vũ bất giác nhớ lại năm xưa cô cũng từng xứng danh “ảnh hậu”.
Anh lúc đấy chỉ là một người bình thường, cũng ngồi dưới hàng ghế khán giả như lúc này, dõi theo cô với một lòng ngưỡng mộ và hãnh diện.
Anh tự hỏi thời gian là thứ gì vô biên đến thế, có thể hoàn toàn thay đổi một người?
“Lam thiếu sao vậy?” Trần Hạo hỏi.
“Không sao.”
Lam Thần Vũ thu lại ký ức, anh vô cảm nhìn nụ cười đã vơi đi sự chân thật, trong lòng chắc chắn không bao giờ có lại được cảm giác ấy.
Tình yêu của anh không còn, cảm giác cũng theo đó hoá tan như bọt biển.
Đợi Lộ Sơ được hộ tống về ghế ngồi, dẫn chương trình mới đọc tiếp:
“Sau đây tôi xin xứng tên nữ nghệ sĩ, là tân ảnh hậu, nữ diễn viên kế vị Lộ Sơ yêu quý của chúng ta và cũng là tác giả của kịch bản ‘Ánh Trăng Chiếu Sáng Tình Anh’, cô Hạ Mạn!”
Một tràng pháo tay nữa lại vang lên, Hạ Mạn bước lên khán đài trước tiếng vỗ tay chúc mừng của cả hội trường.
Triệt Lâm ngồi phía dưới nhìn vợ mình đang đứng trên đỉnh cao danh vọng thì vô cùng tự hào.
Hạ Mạn chạm ánh mắt của Triệt Lâm, trong lòng lâng lâng cảm giác vui sướng.
Khoảnh khắc chiếc cúp thuỷ tinh được trao sang tay Hạ Mạn cũng là lúc đèn trên khán đài tắt ngúm.
Cả hội trường bắt đầu hoảng loạn, bất ngờ trên màn hình sáng lên một bức chân dung đề tên “Hạ Hàn”.
Không gian rộng lớn bỗng bị sự tĩnh lặng thâu tóm.
Khách mời tròn xoe mắt, đâu đó loáng thoáng phát ra tiếng bàn tán xì xầm, dần dần trở nên xôn xao khiến Hạ Mạn đã kinh hiển càng trở nên lo sợ.
“Đây là gì vậy? Tắt nó đi!”
Dẫn chương trình cũng không hiểu chuyện gì xảy ra.
“Không được tắt!”
Lộ Sơ kinh ngạc khi thấy người phụ nữ đeo mặt nạ đi lên khán đài.
“Người đó là ai vậy?” Cô có chút nghi ngờ nên hỏi Chu Lãng.
“Một lát em sẽ biết.”
Hạ Hàn đứng trước mặt Hạ Mạn ném ánh mắt khiêu chiến lấn áp để Hạ Mạn tự có tật giật mình.
“Cô...!cô là...”
“Từ trước đến nay mọi người đều bị Hạ Mạn lừa rồi.
Tác giả của ‘Ánh Trăng Chiếu Sáng Tình Anh’ không phải là cô ta! Ngôi vị ảnh hậu này cũng do cô ta dùng thủ đoạn cướp của người khác.”
Hạ Hàn dứt khoát chỉ tay vào gương mặt đã tái mét của Hạ Mạn tuyên bố.
Cả hội trường nghẹt thở tiếp nhận thông tin.
“Cô ấy mới chính là tác giả đã sinh ra bộ phim này.”
Hạ Hàn đập tay vào màn hình đang phát lên chân dung của chính mình trước khi xảy ra scandal huỷ dung.
Hội trường bắt đầu xôn xao.
Phóng viên ùa lên tới tấp.
“Cô Hạ Mạn, xin hãy nói một câu đi ạ!”
“Cô thật sự không phải tác giả? Tác giả là chị gái scandal của cô Hạ Hàn phải không?”
“Cô và Hạ Hàn đã xảy ra chuyện gì khiến cô phải ăn cắp kịch bản?”
Hạ Mạn bắt đầu hoảng loạn trước hàng loạt câu hỏi, ả lắc đầu lia lịa: “Tôi không biết cô ta là ai, cô ta nói dối, cô ta là anti fan muốn công kích tôi.”
Thấy tình hình không ổn, Triệt Lâm xông lên che chắn cho Hạ Mạn, đồng thời chỉ trích cô: “Ai cho phép cô làm loạn ở đây? Bảo an đâu đuổi cô ta đi, cô ta không có tư cách đứng ở đây.”
“Tôi là người có tư cách nhất ở buổi lễ này!”
Bảo an năm sáu người định đi lên bắt cô thì Chu Lãng đưa tay ngăn lại.
Bọn họ rút xuống càng khiến dân tình xôn xao.
“Trợ lý Chu bảo vệ cho cô ta? Vậy có nghĩa lời của cô ta là thật? Cô ta có quan hệ gì với trợ lý Chu?”
“Xin hỏi cô là ai? Cô có thù oán gì với Hạ Mạn?”
Hạ Hàn cười lạnh, đưa tay lên từ từ gỡ mặt nạ xuống.
Lộ Sơ trợn mắt, Hạ Mạn sốc đến mức rơi cả chiếc cúp trong tay.
Ở bên dưới, Lam Thần Vũ nở nụ cười vô cùng hài lòng.
“Tôi là Hạ Hàn, là nữ chủ nhân của ngôi vị ảnh hậu và là tác giả thật sự của ‘Ánh Trăng Chiếu Sáng Tình Anh.”
“Ăn nói hàm hồ, dựa vào đâu mà cô nói đó là của cô, cô có bằng chứng không?” Hạ Mạn quát lên.
“Tôi chính là bằng chứng!”
Lộ Sơ nhìn Chu Lãng hướng về phía Hạ Hàn mà cảm thấy trống rỗng vì thua thiệt.
Hạ Mạn thấy Chu Lãng đứng ra làm chứng thì hết cãi, im miệng như bị keo dán dính.
“Trước khi cô Hạ Hàn bị huỷ danh phận nghệ sĩ, tôi đã từng đọc qua kịch bản về bộ phim này, 100% là do cô ấy viết.”
Phóng viên lũ lượt kéo lên vây quanh nhóm người, ống kính chớp nháy liên tục bắt trọn từng khoảnh khắc của drama.
“Cả showbiz này ai cũng biết Hạ Mạn là em gái tôi, Triệt Lâm là hôn phu của tôi nhưng không một ai hỏi lý do tại sao tôi bị huỷ dung vì hoả hoạn.”
“Vậy lý do là gì? Có liên quan đến hai người họ chăng? Cô có thể chia sẻ lại toàn bộ câu chuyện không?”
“Ha, sao lại không?” Hạ Hàn vứt chiếc mặt nạ đi, nụ cười lạnh lẽo khiến Hạ Mạn sợ hãi, Triệt Lâm tê tái.
“Hạ Mạn là hung thủ đốt nhà tôi, vì muốn tranh ngôi vị ảnh hậu mà cướp cả vị hôn phu của tôi.
Còn Triệt Lâm, anh ta là một tên tra nam, trước đó ngoại tình với Hạ Mạn, sau khi tôi mất tất cả liền cong đuôi chạy theo nhân tình mới.”
Hạ Hàn chỉ tay vào Triệt Lâm đang ôm Hạ Mạn mà quát lên phẫn uất: “Chính là đôi cẩu nam nữ này! Chính bọn họ là hung thủ đằng sau scandal khiến tôi thân bại danh liệt!”
Ống kính liên tục sáng loé vì bắt được tin giật gân, phóng viên người người cầm máy quay, Lộ Sơ ngồi phía dưới dường như chẳng thở nổi.
“May là mình không liên quan đến scandal của cô ta.
Hạ Hàn báo thù theo cách này chắc chắn khiến Hạ Mạn thân bại danh liệt.”
“Cô nói dối! Cô không có bằng chứng! Các người đừng tin cô ta! Cô ta phẫu thuật lấy lại dung mạo rồi về đây báo thù tôi, đổ oan cho tôi.
Các người không được tin cô ta!”
Hạ Mạn mất kiểm soát lao đến định tóm đầu Hạ Hàn thì bị cô bắt lại hất ra.
“Muốn bằng chứng chứ gì? Nhìn đi!”
Trên màn hình hiện lên hàng loạt ảnh chụp dang díu của Hạ Mạn và Triệt Lâm.
Sau đó phát một đoạn video quay lại lời thú tội của tên hung thủ được Hạ Mạn sai khiến đốt nhà Hạ Hàn.
“Là do cậu bảo hắn nhận tội?”
“Xin lỗi.
Đều do tôi quản thuộc hạ của mình không nghiêm.
Ngay cả việc cậu ta bán rẻ danh tiếng của tổ chức tôi cũng không biết.” Trần Hạo đáp.
“Bán rẻ danh tiếng?”
“Làm những việc hại người vì được người khác thuê chính là bán rẻ danh tiếng.”
Lam Thần Vũ khoanh hai tay trước ngực, lãnh đạm nói như ý oán trách: “Để Lam Kỳ Ngôn giải quyết chuyện này.”
Thấy thời cơ đã đến, Chu Lãng cầm micro tuyên bố: “Sự thật đằng sau scandal cuối cùng cũng đã được sáng tỏ, tôi xin thay mặt công ty xin lỗi cô Hạ Hàn và theo quyết định của ban quản trị sẽ thu hồi ngôi vị ảnh hậu của Hạ Mạn và trao trả lại cho chủ nhân chân chính là cô Hạ Hàn.”
Tới bước này, Hạ Mạn giống như phát điên.
Ả lắc đầu lia lịa, muốn chạy khỏi đây nhưng phóng viên cứ bám theo không tha.
Ả che mặt lại, cứ quát lên điên dại ba chữ “không được chụp”, “không được chụp”.
Triệt Lâm nhìn thấy cảnh này thì đau lòng.
Gieo nhân nào gặt quả nấy, âu cũng là quả báo!
Anh cởi áo vest trùm lên đầu Hạ Mạn, dìu ả đi ra khỏi hội trường mặc kệ phóng viên vẫn bám theo như đỉa.
Trước khi mở cửa, Triệt Lâm quay lại nhìn Hạ Hàn.
“Có cần phải tuyệt tình đến mức này không?”
“Có thù phải báo, đó là quy luật!”
Triệt Lâm thở dài, mỉm cười chua chát: “Anh xin lỗi, là anh nợ em.”
Hạ Hàn dửng dưng, chỉ đáp lại một câu liền được lên trang nhất: “Thứ anh và cô ta nợ tôi, hôm nay tôi đã đòi lại rồi.
Quả nhiên, kết cục của con nợ chẳng bao giờ sống yên.”
Danh Sách Chương: