Tầng hầm ngầm, trường luyện võ, có tiếng của người đàn ông vọng lại.
“Trọng tâm?” Cô gái hỏi.
“Không sai, trọng tâm.” Người đàn ông nói với cô: “Thật ra nguyên lý cơ bản rất đơn giản, em phải phá trọng tâm của đối phường khiến hắn mất thăng bằng. Đồng thời giữ trọng tâm của mình, ai giữ vững trọng tâm, người đấy thắng.”
“Anh nói rất đơn giản.” Đàm Như Nhân nhướn đôi mày thanh tú lên.
“Vốn rất đơn giản.” A Lãng cười khẽ.
Còn lâu mới đơn giản.
Để cô có thể tự bảo vệ mình, hai người nhất trí rằng cô cần biết một ít thuật phòng thân.
Cho nên, hai người ở đây.
Chân người đàn ông này cứng như gậy sắt, cô đá cũng không được mà ngáng cũng không xong. Hai tay cô để ở trên ngực anh, thử dùng sức đẩy anh, nhưng dù đã dùng hết sức anh vẫn đứng vững như Thái Sơn trên đệm tatami.
Nhìn anh chống nạnh, buồn cười cúi đầu nhìn cô, Như Nhân oán giận lườm anh.
“Xin anh đấy, anh nặng như thế em vốn đã không đẩy được anh làm sao có thể làm anh mất thăng bằng được?”
“Không phải chỉ có mỗi cách đẩy thôi, em đẩy trực tiếp như vậy anh sẽ có phòng bị, làm sao có thể để em đẩy đi được?” Anh buồn cười nhìn cô, hướng dẫn: “Trước hết em phải nghĩ cách hấp dẫn sự chú ý của anh, làm anh mất cảnh giác, sau đấy bất ngờ tấn công mới có khả năng thành công.”
Làm anh mất cảnh giác?
“Nhìn tay anh.” Anh làm mẫu nâng tay phải lên, đặt ở bên mặt trái của cô.
Cô ngoan ngoãn quay đầu nhìn về phía tay anh, dường như cùng lúc đó cô cảm giác được anh đưa chân ngáng chân cô, còn dùng tay trái đẩy nhẹ vai cô. Trong chớp mắt cô mất thăng bằng ngã ra sau.
Cô phát hoảng, bật thét, nhưng anh đã sớm nghiêng người thuận thế đỡ eo cô trước khi cô rơi xuống đất, vững vàng đỡ lấy cô, còn thuận tiện cúi đầu hôn má phải cô.
“Xem đi, giống như vậy.” Một đầu gối anh quỳ xuống đất, cợt nhả nói: “Rất đơn giản đúng không.”
Như Nhân vuốt bên má bị anh hôn, chưa định thần quay đầu lại, xấu hổ kháng nghị: “Đây không tính, là anh bảo em nhìn theo tay anh, nếu là người khác em còn lâu mới ngoan ngoãn nhìn theo. . . . . .”
“Không, em sẽ.” Anh nhe răng cười, lại hôn lên cái miệng nhỏ mềm mại của cô, nói: “Con người là loài động vật tò mò, nghe thấy ai bảo mình nhìn gì 50% đều sẽ quay đầu nhìn theo.”
“Thế nếu em gặp được 50% còn lại kia thì phải làm sao?” Cô bất mãn nhíu mày.
“Thì thử cách khác.” Anh cười nói: “Bây giờ anh chỉ đang nêu ví dụ, trọng điểm là hấp dẫn sự chú ý của người khác chứ không phải thật sự mở miệng bảo đối phương nhìn theo. Em có thể tạo ra tạp âm, dương đông kích tây, sau đấy lại ra tay, có thể đẩy ngã đối phương, khiến hắn mất thăng bằng.”
Anh đứng dậy, cũng kéo cô dậy theo.
“Khi đối phương đã ngã xuống đất, em hãy nhanh chóng tấn công nhược điểm của đối phường, đừng để mất cơ hội.”
A Lãng buông cô ra, lùi về sau một bước, nói với cô.
“Con người cơ bản có vài nhược điểm, ở mắt, lỗ tai, mũi, miệng.” Anh chỉ vào từng bộ phận yếu trên cơ thể, nói: “Cổ họng, tim, thận, gan. . . . . .”
“Thận với gan ở đâu?” Cô giơ tay đặt câu hỏi.
“Thận chính là yêu tử(nôm na là nội tạng ở phần eo), đã gọi là yêu tử, đương nhiên ở ngang eo.”
Thấy cô hoang mang cúi đầu nhìn vòng eo mảnh khảnh của cô một lúc lâu mà vẫn không tìm được đúng chỗ, anh cười tiến lên, cầm lấy hai tay nhỏ của cô, đặt ra sau lưng mình, “Đằng sau bên này, thận có hai quả, một trái một phải.”
“Ừ.” Mặt cô ửng đỏ, khàn giọng thì thầm trả lời: “Em biết là có hai quả mà.”
“Gan ở đây.” Anh cầm lấy tay cô, di chuyển đến vị trí của gan.
Cô cúi đầu, nhìn tay mình di chuyển trên cơ bụng chắc nịch bóng loáng của anh, không nhịn được có hơi thất thần.
Có lẽ cô nên bảo anh mặc áo vào, người đàn ông này để trần nửa người trên, thật sự rất ảnh hưởng đến cô.
“Đương nhiên còn có giữa hai chân, tin anh, vào thời điểm tất yếu, đá vào giữa hai chân đàn ông là phương pháp hữu hiệu nhất.”
Giọng anh từ đỉnh đầu truyền tới. Mặt Như Nhân càng đỏ, ngẩng đầu chỉ thấy anh cười xấu xa.
“Có cần anh nói cho em biết bộ phận kia ở đâu không?” Anh nhíu mày hỏi.
Cả đầu người đàn ông này toàn những ý nghĩ dâm đãng, cô cảm thẩy đỉnh đầu bốc khói, tim đập thình thịch.
“Em biết ở đâu.” Giọng cô bất ổn, chính cô cũng nghe thấy giọng nói của mình khàn khàn khác thường.
“Tốt nhất nên dùng chỗ cứng như khuỷu tay hay đầu gối của em để tấn công, chọn chỗ mềm xuống tay. . . . . .”
Anh cúi đầu nhìn cô nói, con ngươi đen co rút lại, phát sáng.
Cô chỉ nghe đến cứng rắn và mềm mại đã cảm giác được dục vọng của anh bừng bừng chạm vào cô, còn có hình ảnh không nên xuất hiện giữa ban ngày ban mặt, cô không phân biệt được đó là ý nghĩ của cô hay của anh.
Sau đầu anh càng cúi thấp xuống, in xuống trán cô một cái hôn, nói nhỏ: “Thái dương cũng là nhược điểm.”
Cô khẽ run lên, cảm thấy đầu lưỡi ẩm nóng của anh đi đến bên tai cô.
“Còn có chỗ này, và chỗ này. . . . . .” Anh ngậm chặt vành tai của cô, đặt tay lên ngực cô.”Chỗ mẫn cảm của con người đa số đều là nhược điểm. . . . . .”
“A Lãng. . . . . . Anh nên dạy em. . . . . . Thuật phòng thân. . . . . .” Như Nhân nhẹ nhàng hít một hơi, choáng váng mở miệng nhắc nhở anh. Tuy cô nói như vậy, nhưng cũng không nhịn được hùa theo bàn tay anh, đôi tay nhỏ bé vuốt ve lồng ngực anh.
Tay kia của anh thì hạ xuống cặp mông tròn trịa của cô, kia cô vào gần hơn.
“Anh đang dạy mà. . . . . .”
Cô nghe thế, bật cười, thở gấp nói: “Còn lâu. . . . . .”
“Được rồi, anh không.” Anh thừa nhận, lại một lần nữa nhanh chóng đặt cô trên mặt đất, con ngươi đen sâu thẳm nhìn chằm chằm vào cô, liếm hôn môi cô, cười vô lại, khàn khàn nói: “Anh có việc gấp, cho nên tan học trước, chờ chút rồi tiếp tục, OK?”
Như Nhân nằm trên mặt đất, nhìn người đàn ông đè trên người, ngoại trừ đồng ý thì những câu chữ khác đều bốc hơi trong cái đầu đang nóng lên của cô.
“Ừ, được rồi, em nghĩ em cũng có việc gấp. . . . . .”
Cô duỗi tay về phía anh. Anh cười cúi đầu, tham lam lại nhiệt tình hôn môi cô, dùng thân thể và bàn tay to trong chớp mắt nhanh chóng mang cô lên cao trào cực hạn.
Trời ạ, cô rất yêu anh, cô yêu tha thiết người đàn ông này, vô cùng tha thiết yêu anh.
Một lúc lâu sau, cô dựa lên thân thể cường tráng của anh thở dốc, nghe tim anh đang đập dồn dập từ từ chậm lại, vẫn cảm thấy hoa mắt choáng đầu.
“A Lãng. . . . . .”
“Ừ?” Tâm trạng anh vui vẻ vuốt ve tấm lưng trần trụi ẩm ướt của cô, cảm giác giống con mèo to ăn uống no đủ.
“Em cảm thấy, em nên đổi thầy dạy võ khác. . . . . .”
Cô lẩm bẩm khiến anh bật cười.
“Yên tâm, anh sẽ dạy em.” Anh cười cam đoan.
Cô còn lâu mới tin.
“Em không tìm thấy người thầy nào có sáng tạo như anh đâu.” Anh dương dương tự đắc nói: “Anh đảm bảo cả đời em sẽ không quên mấy điểm yếu anh vừa dạy em.”
Khuôn mặt nhỏ của Như Nhân đỏ rực lên, quả thật cô không quên được, có lẽ thật sự cả đời cũng sẽ không quên, cái kiểu dạy dỗ này muốn quên cũng rất khó.
“Anh rất có sáng tạo. Em tin chị Lam có thể tìm được thời gian dạy em.”
“Không được, anh muốn dạy em.” Chuyện thú vị như vậy, anh không muốn tặng cho người khác.
“Anh có lòng gây rối.” Như Nhân đỏ mặt lên án.
“Anh sẽ cố gắng kìm chế, thật đấy, anh thề.”
“Anh phải mặc áo vào.”
“Nhưng rất nóng.”
“Anh như vậy rất quấy rầy em. . . . . .”
Anh cười, “Thật vui khi nghe em nói như vậy.”
Cô xấu hổ đánh vào ngực anh, lại khiến anh cười càng thêm vui vẻ.
“Em không muốn học cùng anh.” Như Nhân đỏ bừng cả khuôn mặt đứng lên, lại bị anh bắt lại, đè xuống đất.
“Được rồi, được rồi, anh sẽ mặc áo, OK?” Anh nén cười, nói.
“Anh thề đi.” Cô nhíu mày hỏi.
“Anh thề.” Anh giơ tay lên thề.
“Không được tan học tùy tiện.” Cô nhìn anh.
“Anh sẽ không tùy tiện tan học.” Anh nhịn cười, bồi thêm một câu: “Trừ phi em đồng ý.”
Cô chắc chắn sẽ đồng ý, vậy không phải nói thừa sao? Cô không thể nào kháng cự lại thân thể khiêu gợi dụ dỗ người ta của anh, không thể chống lại ma trảo của anh?
“Thật đê tiện.” Cô vừa bực mình vừa buồn cười mắng anh một câu.
Anh nhếch miệng cười, “Anh tưởng em cảm thấy anh rất xinh đẹp.”
Cô bật cười, nói: “Anh đúng là xinh đẹp, nhưng rất đê tiện.”
“Nhưng em vẫn yêu anh.” Anh liếm hôn môi cô, nhẹ nhàng cọ xát, “Đúng không?”
Bám lấy cổ anh, Như Nhân nhìn người đàn ông xinh đẹp này, khóe môi khẽ nhếch, đồng ý.
“Đúng vậy, em vẫn yêu anh, vĩnh viễn đều yêu anh.”
Anh mỉm cười cảm thấy thỏa mãn. Anh vui vẻ đơn thuần như vậy, làm cô cũng vô cùng vui vẻ.
Giây phút anh lại dùng nụ hôn vô cùng nhiệt tình hôn môi cô, Như Nhân đành cam chịu.
Cô đoán, so với người khác chắc chắn cô cần gấp đôi thời gian để luyện võ. Anh sẽ không để cô tìm người khác học, mà chỉ sợ cô cũng không muốn người khác dạy.
Cô muốn kéo dài thời gian lên lớp, cố gắng chấp hành nghiêm túc, có lẽ nên kiếm cái đồng hồ báo thức, sau đấy. . . . . . Sau đấy. . . . . .
Sau đấy cô đã bị người đàn ông này hôn, mê hoặc không nghĩ được bất cứ chuyện gì nữa.
Trong phòng luyện võ, xuân sắc khôn cùng, tràn đầy mùi vị hạnh phúc dập dờn.
Mà lên lớp là chuyện rất lâu rất lâu sau đó rồi. . . . .