- Không được! Ai gia tuyệt đối không đồng ý!
Hai người đấu mắt một lúc, mặt Thái Hậu tối sầm lại, cực kỳ không vui.
- Mẫu hậu, đây là một cơ hội rất tốt. Sau trận chiến này, đám thế gia môn phiệt trong nước chỉ có thể cúi đầu nghe theo, từ nay không còn lo lắng nữa!
Dương Mộc cũng tận tình khuyên bảo, cực lực thuyết phục.
- Vậy cũng không thể đặt mình vào nguy hiểm!
Thái Hậu lớn tiếng nói:
- Con là vua một nước, phải làm vận trù với cung đình, sao có thể giống như mãng phu ngự giá thân chinh! Dưới gối con còn chưa có dòng dõi, rời cung đình rồi ai sẽ giám quốc? Năm xưa Tiên Đế còn ở, chưa từng tự thân lên chiến trường!
- Cho nên hai thành phương Bắc mới luân hãm, ngay cả Trịnh Khang chỉ là một Hoàng Tử nho nhỏ cũng dám dẫn theo tư binh đến đánh. Chuyện này có liên quan lớn đến thái độ hoa mắt ù tai của Phụ Hoàng.
- Con… Ài, con muốn mẫu hậu phải nói thế nào bây giờ…
Thái Hậu thở dài một hơi. Lời Dương Mộc nói, quả thực nàng không thể phản bác. Mặc dù Tiên Đế lật đổ sự thống trị của tiền triều nhưng không thay đổi quốc hiệu, cũng sử dụng nguyên chế độ và đại bộ phận quan viên tiền triều, rất thờ ơ với việc quản lý quốc gia, dẫn đến quốc lực dần dần suy yếu.
Dương Mộc đảo mắt một vòng, nói:
- Mẫu Hậu, hài nhi có một tin tức tốt muốn nói cho người.
- Tin tốt gì?
Thái Hậu tức giận trừng mắt với hắn:
- Nói đi! Chuyện gì? Nếu vẫn muốn lừa bịp ai gia, vẫn muốn ngự giá thân chinh thì không cần nói nữa.
Dương Mộc hơi chột dạ:
- Là… Hoàng Hậu có tin vui!
- Thật sao?
Thái Hậu nhìn Dương Mộc một lúc, vừa sợ hãi vừa vui mừng hỏi:
- Con không lừa gạt ai gia chứ?
- Đương nhiên!
Dương Mộc chững chạc đàng hoàng nói hươu nói vượn, trong lòng âm thầm bồi tội. Vì thắng lợi của trận chiến này, hắn không thể không lừa gạt vị mẫu thân lo lắng đến an nguy của nhi tử.
Sau lời nói khiến người nghe kinh ngạc kia, hắn kể đại khái đến chuyện thông gia.
- Ừ, rất tốt! Thông gia rất tốt. Bằng vào địa vị của con, cũng chỉ có Công Chúa một nước mới có thể xứng!
Thái Hậu thoả mãn gật đầu. Nàng đã có quá nhiều bất mãn với Hoàng Hậu rồi, nếu có Công Chúa Thân Quốc gả tới thì không thể tốt hơn. Đến lúc đó hơi giúp đỡ một chút, nâng lên vị trí Hoàng Hậu cũng được.
Đương nhiên, nếu lần này Hoàng Hậu có thể sinh hạ Long tử thì lại là chuyện khác. Trưởng tử là nền tảng lập quốc, có tác dụng cực lớn với việc ổn định triều đình. Mặc dù Thái Hậu chỉ là một nữ tắc, nhưng vẫn hiểu đạo lý này.
- Gần đây Hoàng Hậu thích ngủ, thái y nói nên bớt quấy rầy. Mấy ngày nay hài nhi không ở trong cung, còn muốn làm phiền mẫu hậu chăm sóc nhiều hơn.
Dương Mộc chột dạ nói.
- Con vẫn muốn ngự giá thân chinh?
Thái Hậu nhíu mày, nhưng nhìn sắc mặt cũng có thể đoán được thái độ đã hoà hoãn hơn rất nhiều.
Dương Mộc mừng thầm. Dùng vui sướng hoà tan lo lắng, một chiêu này quả nhiên hữu dụng, chỉ có điều phải thiệt thòi cho Hoàng Hậu một chút. Có lẽ bên kia nàng cũng không tiện trả lời, nhưng đây cũng là chuyện rất lâu sau này, trước hết cứ giải quyết vấn đề trước mắt đã.
Dương Mộc dỗ dành:
- Mẫu hậu yên tâm, hài nhi nhất định sẽ chú ý an toàn, tuyệt đối không lên chiến trường liều mạng với kẻ địch, gặp nguy hiểm nhất định sẽ quay đầu chạy. Nếu chạy không nhanh, mẫu hậu đừng nhận đứa con trai này…
- Con đó, cái miệng này lúc nào cũng dẻo như vậy.
Thái Hậu tức giận dí vào trán Dương Mộc một cái, rồi buồn bã nói:
- Chiến trường vô tình, đao thương không có mắt, con thân chinh lãnh binh nhớ phải bảo trọng bản thân. Ngồi trong soái trướng chỉ huy quân đội một chút còn được, ngàn vạn lần đừng tự mình xông pha chiến đấu. Đây không phải chuyện con nên làm, hiểu chưa?
- Hài nhi nhớ kỹ!
Dương Mộc nghiêm túc gật đầu, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng đã qua được cửa ải này.Còn về phần nên giải thích thế nào với Hoàng Hậu bên kia. Ha ha! Cuộc sống mà, luôn luôn có một chút bất đắc dĩ. Câu nói kia thế nào nhỉ, sống trên đời không chỉ cẩu thả lúc này, mà còn cẩu thả về sau, muốn không bị cách nhìn bảo thủ của đàn bà ảnh hưởng thì phải dám lên trời ngắm trăng, dám xuống năm biển bắt ba ba, phải chịu những thứ mà người thường không thể chịu được… Ách, cẩu thả?
Buổi chiều, Vệ Trung Toàn suất lĩnh năm ngàn sĩ tốt tập kết ngoài Hoàng thành.
Lần này không có chiến xa hay đồ quân nhu, dù sao cũng là tấn công vào sơn mạch Lưu Phỉ, địa thế phức tạp gập ghềnh, không thể mang theo những thứ cồng kềnh đó.
Nghe nói Hoàng Đế Bệ Hạ muốn ngự giá thân chinh, các sĩ tốt đều hơi thấp thỏm, vừa cố nén sự sợ hãi trong lòng xuống, vừa lo lắng không biết lần xuất chinh này kết quả sẽ thế nào.
Mà bên tường thành cũng đầy bách tính tiễn đưa.
Quân tâm ngưng tụ, dân tâm quy thuận!
Dương Mộc ngồi trong liễn xa, trong lòng thở dài cảm thán. Mọi thứ mình làm suốt khoảng thời gian này thật sự không uổng phí, đến giờ cũng coi như có chút dáng vẻ Hoàng Đế. Chỉ có ngưng tụ được quốc lực một nước mới có thể đối mặt với khiêu chiến càng lớn.
Nhưng khá bất ngờ là hắn có thể thấy được không ít thanh niên trai tráng trong đoàn người, ai nấy đều hô hào “Bệ Hạ vạn tuế!”, đồng thời lớn giọng khẩn cầu xin tòng quân.
Với yêu cầu này, Dương Mộc không đáp lại ngay lập tức. Lần này định ra một vạn danh ngạch là dựa trên tình hình thực tế của Thương Quốc. Ngày mùa sắp đến, không thể điều đi quá nhiều lao động, mặt khác là tình hình kinh tế không cho phép. Dù sao thì trước mắt vẫn còn quá nhiều việc cần tiêu tiền, tám mươi vạn lượng bạc trong quốc khố nhìn thì có vẻ rất nhiều, nhưng một khi đi sâu biến pháp, khẳng định thời kỳ đầu sẽ phải tiêu như đổ nước, không thể chống đỡ được quá nhiều lính mới nhập ngũ.
Cho nên, danh ngạch một vạn người này là do tám tòa thành trì của Thương Quốc gánh vác, sau đó giao cho Tư Mã Hoành và Thẩm An cùng thao luyện. Cũ mới bổ sung, đoán chừng không bao lâu nữa có thể thành quân, chỉ cần ma luyện một trận sẽ trở thành một đội quân mới.
- Báo!
Một lính đưa tin giục ngựa chạy nhanh đến, xoay người quỳ xuống đất:
- Bẩm Bệ Hạ, Đại Tướng Quân! Huyện Lệnh Đào Viên thành cử người đến báo, vừa gặp phải lưu phỉ cướp bóc làm tử thương mấy chục người, bị cướp đoạt vô số gia súc và lương thực, khẩn cầu Bệ Hạ định đoạt!
Lưu phỉ cướp bóc?
Dương Mộc và Vệ Trung Đoàn nhìn nhau một chút. Tới không sớm không chậm, lần nào lúc triều đình phát binh thu dọn đám loạn phỉ thì cũng xuất hiện tình trạng này, không khỏi quá trùng hợp chứ!
Bao năm qua luôn có loạn lưu phỉ, phần lớn tập trung sau đợt thu hoạch vụ mùa, cũng rất ít khi xảy ra tình huống giết người. Bình thường chỉ đánh cướp một trận rồi trở về, lần này tử thương mấy chục người là chuyện mười mấy năm qua chưa từng thấy.
Quân thần hai người đều hiểu, chỉ sợ là hành động ở Hoàng thành đã truyền tới đám lưu phỉ. Hơn nữa, còn là do thế gia môn phiệt trong nước đưa tin. Bằng không, không thể phản ứng nhanh như vậy được.
Ý thức được việc này rất cấp bách, lập tức chỉ huy đại quân, năm ngàn sĩ tốt được bách tính toàn thành đưa tiễn, đi dọc theo quan đạo, xuất phát nhằm hướng Đào Viên thành. Nếu thuận lợi thì nửa đêm đại quân sẽ đến nơi, ngày mai là có thể lên núi bình phỉ!
- Đại Tướng Quân, đi đường thế này rất nhàm chán, không bằng dạy mọi người hát một bài quân ca tăng sĩ khí?
Vệ Trung Toàn sững sờ. Đánh trận là đánh trận, ca hát có làm được gì? Mấy thứ tà âm trong thanh lâu kia còn có thể phấn chấn sĩ khí sao?
- Lại đây, khanh nghe trẫm hát một chút đã… Đại đao chém vào đầu lưu phỉ, dân chúng chịu khổ trong cả nước, đã tới ngày tiễu phỉ, đã tới ngày tiễu phỉ. Phía trước có con em binh sĩ anh dũng, sau lưng có dân chúng cả nước. Chúng ta làm gương cho binh sĩ dũng cảm đi tới, nhắm thẳng kẻ địch kia, tiêu diệt hắn, tiêu diệt hắn… Ồ, Đại Tướng Quân, vẻ mặt của khanh như thế là sao? Chẳng lẽ trẫm hát khó nghe lắm à?
- Bệ Hạ…
Vệ Trung Toàn muốn nói lại thôi, chần chừ một chút mới khẽ góp lời:
- Binh lính Thương Quốc chúng ta dùng trường mâu, không phải đại đao…
- ------------------------------