Du Thiên Ân dung mạo có phần anh tuấn, lại một mình đứng trên cầu tà áo bị gió thổi nhẹ, tạo nên một hình ảnh tuyệt mỹ, biết bao tiểu như điều đi qua đi lại trước mặt hắn không biết bao nhiêu lần để làm hắn chú ý, nhưng mà hắn liếc nhìn một cái cũng không có.
-Ca ca tại sao ca lại đứng đây một mình vây?
Giọng nói trong trẻo của trẻ con vang bên tai, chân áo cũng bị bàn tay nhỏ nắm lấy, hắn liền nhìn xuống, ra là một tiểu nha đầu, tầm bốn, năm tuổi, hai má bánh bao phúng phính đang nhìn hắn.
Hắn thấy đáng yêu nên cười với tiểu nha đầu, thấy một nam nhân vô cùng anh tuấn như vậy cười với mình tiểu nha đầu không khỏi rung động.
-Ca ca sao huynh lại xinh đẹp như vậy?
-Tiểu Dĩnh muội chạy đến đây làm loạn cái gì?!
Một đám tiểu thư xuất hiện ngay sau đó, một tiểu thư mặt mũi thanh tú, đi đến bế tiểu nha đầu Tiểu Dĩnh kia lên.
Bị tóm gọn nó tức giận.
-Tỷ tỷ xấu xa, bỏ muội xuống, muội muốn nói chuyện cùng ca ca xinh đẹp!!
Vị tiểu thư kia khổ sở giữ Tiểu Dĩnh lại, sau đó cúi đầu xin lỗi Du Thiên Ân.
-Công tử thật xin lỗi, tiểu muội ta còn nhỏ, có gì mạo phạm xin công tử bỏ qua.
Du Thiên Ân cười cười nhìn Tiểu Dĩnh, sau đó lắc đầu bảo không sao, nụ cười này khiến đám tiểu thư kia má hồng e thẹn.
Cùng lúc đó bóng dán màu hồng phấn kia vừa đến phía chân cầu, đã nhìn thấy hết một cảnh người cười vui vẻ kia, cảm giác như ăn hết một nồi dấm chua vậy, một bụng khó chịu bỏ đi.
Trên đường về phủ không biết kìm bao nhiêu lần mới không để nước mắt chảy ra, vừa đến cổng lại đụng phải A Triệu, mặt cho A Triệu xin lỗi, xin phải, nàng cứ một mạch đi về phòng, lên giường trùm chăn lại.
A Triệu đứng ở cửa phủ nhìn theo bóng nàng, chợt thấy khó hiểu, Thanh Tâm cô nương đây, vậy...chủ nhân của hắn đâu, định chạy theo hỏi mà, cô nương ấy đã vào phòng rồi, lại không tiện vào bên trong nên dẫn theo A Duật đi tìm chủ nhân.
Du Thiên Ân đợi dài cả cổ, trong lòng rất giận, nay lại thấy A Triệu và A Duật đến, nói là nàng đã về phủ, trong lòng lại càng giận hơn.
Qua ngày hôm sau cũng không thèm gọi nàng mang điểm tâm đến, chẳng qua là muốn nàng đến nhận lỗi, nhưng mà sau đến tối cũng không thấy bóng dáng đâu.
Du Thiên Ân đi dạo một vòng quanh phủ, nói là di dạo nhưng mục đích là để tìm ai kia, nhưng kì lạ, sao hết cả phủ điều không thấy, chột dạ hắn lập tức đi đến phòng nàng, đồ đạt vẫn còn ở đây nhưng người đâu, Du Thiên Ân cho gọi Tiểu Cát đến để hỏi chuyện.
-Bẩm nhị vương gia, sáng nay Tâm tỷ có nói là có việc ra ngoài, đến giờ vẫn chưa thấy về.
Du Thiên Ân mặt mày đăm chiêu, bảo Tiểu Cát lui ra.
-Chủ nhân vậy...có đi tìm Thanh Tâm cô nương không? A triệu hỏi.
-Không cần! Du Thiên Ân lạnh lùng nói.
Trời tắt nắng, nàng vội vàng đi về phủ, cả ngày hôm nay đi hết thảy tám tiệm may lớn nhỏ trong thành, nhưng không thấy kiểu áo cưới đó.
Nàng nằm dài trên giường, cả người như cộng búng, thật là thảm, nhưng dù thế nào cũng phải cố tìm ra chiếc áo cưới đó, “đi như thế nào về như thế đó” nàng không tin tìm hết kinh thành mà không có!
Haizz, cả ngày hôm nay bận rộn, không gặp mặt, trong lòng lại cảm thấy thiếu gì đó..không được!! Đã quyết tâm quay về rồi, không được như thế nữa!! Lòng nàng chợt rối rắm.
Nàng nghĩ một lát, lại nhớ đến cảnh tối hôm qua, cười nói vui vẻ với đám tiểu thư đó, với nàng hắn cũng không cười như thế, nàng chắc đã lầm rồi, dù hắn có giúp đỡ nàng đối tốt với nàng, thì sao chứ chẳng nói lên điều gì cả, cũng là do nàng ngộ nhận thôi, dù cho hắn có thích nàng vậy thì sao, thời đại này hắn là vương gia, lấy bao nhiêu vợ mà chẳng được, đến lúc đó phải chung chồng với người khác, nghĩ thôi nàng cũng thấy bực rồi.
Nàng đối với hắn chưa hẵn là tình yêu, có thể như em nàng đó, thần tượng rồi cảm nắng một ai đó thôi, mà cảm nắng thì cũng khỏi, nàng không thể vì cơn cảm nắng này mà bỏ cơ hội quay về, nàng còn gia đình của nàng, còn cả một tương lai phía trước.
“Cốc cốc” tiếng gõ cửa vang lên, nàng vội ngồi dậy, nhìn ra hướng cửa.
-Ai đó? Nàng hỏi.
-Tỷ tỷ là muội, Tiểu Cát đây!
Là Tiểu Cát, nàng đi đến mở cửa ra, haizz, ngoài Tiểu Cát thì có một Nam Cung Việt nữa, nàng mời bọn họ vào.
Tiểu Cát mang điểm tâm đặt lên bàn, nàng cảm động nhìn Tiểu Cát.
-Cám ơn muội!
Tiểu Cát cười hì hì.
-Tỷ đừng khách sáo với muội như vậy mà!
-Muội cũng uống một ngụm trà đi.
Nam Cung Việt rót một chén trà rồi đưa cho nàng, trên môi nỡ nụ cười rất tươi, gì đây? Còn chưa từ bỏ sao?
Thôi mặc kệ, nàng ăn một chút điểm tâm, cả ngày hôm nay chỉ ăn một bát mỳ, nên cũng thấy đói.
-Tỷ tỷ hôm nay tỷ ra ngoài làm gì thế? Tiểu Cát tròn mắt nhìn nàng ăn.
-Đúng vậy, ra ngoài làm gì đó? Tên Nam Cung Việt cũngg vậy.
Nàng cười khổ, hai cái người này, không làm một đôi thì uổng quá, xem điệu bộ y chang nhau kìa, nàng nuốt vội miếng thức ăn xuống rồi nói.
-Thật ra ta đi tìm một thứ rất quan trọng! Nàng thành thật nói.
-Rất quan trọng, vậy đó là gì vậy, quan hệ của huynh ở kinh thành này rất rộng, không chừng có thể giúp được muội.
Nghe Nam Cung Việt nói xong, nàng như mở cờ trong bụng.
-Chẳng giấu gì các ngươi ta đang tìm một bộ Hỷ phục.
-H..Hỷ phục? Tiểu Cát bối rối hỏi nàng, sau đó đưa mắt nhìn Nam Cung Việt.
Biểu hiện của Nam Cung Việt khi nghe xong thật khác thường, hai mắt sáng lên, dáng người ngồi ngay ngắn lại, sau đó e thẹn nhìn nàng.
-Tiểu Tâm à...áo cưới, đáng lẽ là..là..ta..
Cái tên Nam Cung Việt này! Nàng khó chịu lườm lườm hắn.
-Hỷ phục này là tâm nguyện trước khi chết của...cuả mẹ nuôi ta, bà rất muốn có
một bộ y phục cưới này, cho nên ta muốn tìm rồi đốt cho bà.
Nữa lời kia của Nam Cung Việt chưa kịp nói đã nuốt hết vào trong.
-Vậy Tỷ có thể nói cho bọn muội biết hình dáng bộ y phục cưới này ra sao không, ngày mai muội và Việt ca sẽ đi tìm cùng tỷ.
Đúng vậy, thêm một người tìm sẽ nhanh hơn, nàng nghĩ một hồi, đi tìm giấy và mực vẽ ra hình ảnh bộ áo cưới đó, may mà nàng còn nhớ rất rõ, nên chi tiếc nhỏ nàng cũng vẽ vào.
-Tâm Tỷ, tỷ vẽ thật là đẹp! Tiểu Cát khen ngợi.
-Tiểu Tâm hôm nào vẽ cho ta một bức tranh đi! Nam Cung Việt thêm vào.
-Được, được!
Nàng lại vẽ thêm hai bức, đưa cho Tiểu Cát và Nam Cung Việt, để ngày mai cùng ra ngoài tìm, hai người họ nói với nàng hai ba câu nữa rồi cũng về ngủ.
Nàng khóa cửa phòng xong rồi cũng trở về giường nằm, trằn trọc mãi không vài được vào giấc ngủ, màng đành mở miệng hát vài câu hát.
“ Người đã nói yêu mình em thôi
Mà sao hôm nay lời hứa đã vụt bay
Tay trong tay ai?
Môi hôn bên ai?
Phải chăng anh đã không còn yêu?
Giây phút ấy vẫn còn quanh đây
Mặn đắng buốt giá em nuốt trọn vào tim
Đôi tay em run
Đôi mi em cay
Một mình em phải bước đi về đâu?
Giờ trách ai bây giờ, kết thúc quá bất ngờ
Có khóc cũng vậy thôi, níu kéo cũng vậy thôi
Còn lại gì hỡi anh?
Chỉ còn những ân tình mong manh
Vội tan trong đêm sao quá nhanh…”
Lời hát nhỏ dần, sau đó là tiếng thở điều điều, nàng ngủ cái bóng đen cạnh cửa cũng bỏ đi, kèm theo tiếng thở dài nặng lòng.
…….
Sáng sớm nàng tiếp tục ra khỏi phủ, công việc ở phủ nàng cũng nhờ Du Thiên Ân nên cũng không có làm gì, nhưng vẫn đến xin quản gia một tiếng, ông ấy cũng vui vẻ cho nàng đi.
Còn Tiểu Cát phải làm việc nhà nên trưa mới đi được, Nam Cung Việt thì ra ngoài từ lúc sáng.
Nàng đứng trước cổng, hít một hơi thật sâu, sau đó tiếp tục đi tìm.
Nàng bước vào tiệm may bà chủ đã cười cười nói nói ra đón nàng.
-Tiểu cô nương cần may đồ sao? Mau vào đây, mau vào đây!!
Nàng cười cười với bà chủ, sau đó vào tiệm xem qua các loại áo cưới, cuối cùng mới đưa mẫu vẽ cho bà chủ.
-Trong tiệm bà chủ đây hình như không có loại y phục mà ta cần, vậy xin hỏi bà chủ có nhìn thấy loại hỷ phục này chưa, chất liệu vải...hình như kà lụa, sờ rất mềm, rất êm tay.
Bà chủ xem xét kỷ bức vẽ, sau đó lắc đầu rồi nhìn nàng.
-Kiểu hỷ phục này rất đẹp, nhưng lần đầu tiên ta mới thấy qua, hay cô nương xem qua các kiểu hỷ phục mới trong tiệm của ta đĩ cũng rất đẹp.
Bà chủ chỉ vào các mẫu áo cưới treo trên tường, trời đất ơi, kiểu nào kiểu nấy diêm dúa, phô trương, nàng cười gượng.
-Không cần, không cần!
Khởi đầu đã không thấy, nàng chán nản tìm sang tiệm thứ hai, tiệm này phải nói là to thật to luôn, nhưng mà thật xui xẻo lại không có nhưng bà chủ nơi đây đưa ra lời đề nghị với nàng.
-Ta nhìn cô nương đây chắc tìm không ít tiệm may y phục rồi, nói thẳng với cô nương có đi hết tiệm ở kinh thành này cũng tìm không có đâu, thôi cô nương cứ để mẫu này lại ta sẽ may cho cô nương, tay nghề của ta cũng có tiếng ở kinh thành này.
Tin được không đây? Người kinh doanh nào cũng sẽ giỡ trò này hết! Nàng nghi ngờ nhìn bà chủ.
-Ây da, cô nương đây là không tin ta sao, nếu may không giống cô nương khỏi trả ngân lượng.
Bà chủ này mạnh miệng như vậy, thôi nàng thử một lần vậy.
-Được, phiền bà chủ rồi.
Bà chủ đem các loại tơ lụa cho nàng lựa, không có loại nào giống với chiếc áo cưới đó cả, sao một hồi lựa chọn, nàng chọn ra cái gần giống với chất liệu đó nhất.
-Cô nương đây tin tường thật, loại lụa này là nhập từ nước láng giền, màu lụa cũng rất là đẹp.
-Vậy nếu may xong hỷ phục này, thì cần bao nhiêu ngân lượng?
Bây giờ nàng rất nghèo, nếu tiền quá lớn thì lấy đâu ra mà trả, hỏi trước cho chắc.
Bà chủ lấy bàn tính ra.
-Một cuộn tơ lụa thượng hạng ba trăm hai mươi lăm lượng, tiền công may thấy cô là khách mới tính rẻ một chút lấy cô một trăm hai mươi lăm lượng, tổng cộng bốn trăm năm mươi lượng.
Bà chủ nói xong còn khuyến mãi cho nàng nụ cười rất duyên, nàng nghe xong như sét đánh bên tay, b..bốn trăm năm mươi lượng...nàng lấy đâu ra, tiền trong túi vải Du Thiên Ân trả lại cũng chưa đến một trăm năm mươi lượng, rồi hôm kia mua đồ tặng cho hắn, tiền ăn uống, tiền cho bà lão kia….ông trời ơi…
-Cô nương, cô nương!
Bà chủ thấy nàng trợn mắt đứng im, nên vỗ mấy cái lên vai nàng, kéo nàng lại với thực tại đau thương.
-B..Bà chủ ta có thể cho ta suy nghĩ lại được không? Thật ra ta muốn đi xem vài tiệm nữa rồi quyết định! Nàng cười khổ.
-Được! Bà chủ cười với nàng.
Và rồi nàng đi ra khỏi tiệm may, và xác định không bao giờ quay lại.
Nàng đi xong rồi, người làm trong tiệm may mới đến hỏi bà chủ.
-Bà chủ bà tin cô nương xấu xí đó sẽ mua nổi đồ này sao?!
Bà chủ nãy giờ nhìn theo bóng nàng, vội quay qua lườm.
-Ngươi đó nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, khách hàng là trên hết hiểu chưa? Mà nói ngươi nghe ta đây nhìn người không bao giờ lầm đâu, tuy cô nương ấy có hơi xấu xí nhưng dáng người toát lên vẻ phú quý, giàu sang, nhất định là người có tiền!
Nói xong bà chủ lại nhìn ra cửa, cả người làm cũng nhìn theo cùng hướng.
Nàng càng rầu rỉ, rốt cuộc nàng phải làm sao đây??? Tại sao một chút tin tức cũng không có, cứ như nó không tồn tại ở nơi đây vậy.
“ọt..ọtttttt” âm thanh biểu tình vang lên, nàng ôm bụng nhìn quanh, vừa vặn thấy một quán mì nhỏ, nàng đi đến đó gọi một bát mì, trong lúc đợi ông chủ nấu mì trong đầu nàng lại nãy ra một vài cách.
Nàng lấy mấy cây đũa đặt lên bàn, lần lượt loại trừ những người có thể cho nàng mượn tiền, mà mượn ai đây? Tiểu Cát? Không được Tiểu Cát làm gì có nhiều tiền, tiền lương không đủ để mua mấy cái phấn thơm gì đó nữa, Nam Cung Việt? Thôi, thôi, lại nợ một ân tình, không được, hay mượn Du Thiên Ân? Bậy, bậy, ngàn lần không được mượn người này! Ông chủ Du Thiên Vũ? Cũng không được!! Nhưng mà quan trọng nhất là nếu nàng trở về được, thì ai trả tiền cho bọn họ, hay nàng mượn mấy tên cho vay nặng lãi nhỉ, nếu có lấy không trả cũng không sao, đó cũng là tiền của những người vô tội, nhưng...nếu nàng không trở về món nợ đó, lãi mẹ lãi con nàng khi đó còn thảm hơn.
Thôi trước hết tạm dừng chuyện tìm áo cưới, bây giờ phải tìm bà lão trước hỏi cận kẽ rồi mới tính tiếp.
-Tiểu Tâm đang chơi trò gì sao?
Nam Cung Việt ở đâu lù lù đi đến phía sau còn coa Tiểu Cát, hai người họ nhìn đóng đũa trên bàn, nàng cười gượng dọn dẹp lại gọn gàn.
-Hì hì không có gì!
Hai người ngồi xuống cạnh nàng, Nam Cung Việt lớn tiếng kêu ông chủ.
-Ông chủ cho thêm hai bát mì!
-Được, được.
Một lúc sau ba bát mì nghi ngút khối đặt trước mặt, nàng không khách khí cầm đũa.
-Ực...Nam Cung Việt ngươi tìm có tin tức gì không? Nàng chợt nhớ đến vụ áo cưới nên nuốt thức ăn xuống rồi hỏi.
Nam Cung Việt lắc đầu.
-Huynh tìm gần hết các tiệm may quanh đây, nhưng không ai biết cả, xin lỗi muội!
Cũng giống như nàng vậy, vô vọng rồi!
-Sao lại xin lỗi, đâu phải lỗi của ngươi, ta đa tạ ngươi còn không hết, chắc tạm thời không tìm nữa.
-Sao vậy tỷ tỷ? Tiểu Cát hỏi.
Nàng nhìn Tiểu Cát rồi lắc đầu.
-Kinh thành lớn như vậy tìm còn không ra, chắc là nó không tồn tại rồi! Nàng buồn bã.
Nam Cung Việt và Tiểu Cát nhìn nàng, không khí tự nhiên trùng xuống.
-Các ngươi hẹn nhau đi chơi thế này, mà không gọi ta đi, thật là khiến bà cô già này tủi thân!
Giọng nói quen thuộc, ba người nhìn lại thì ra là đại thẩm Như Xuân, thẩm ấy bước vào quán, ngồi cạnh nàng, nàng cười với thẩm ấy rồi gọi thêm một bát mì.
-Đại thẩm đi mua đồ sao? Nàng hỏi.
Thẩm Như Xuân oán trách.
-Đúng vậy, thân ta nào có sung sướng như các ngươi.
Nàng cười hì hì.
-Bọn ta có việc thôi, cũng không phải đi chơi, thôi thẩm đừng giận mau ăn mì đi, cho thẩm thêm một miếng thịt nè!
Nàng gắp miếng thịt qua bát mì của thẩm ấy, Tiểu Cát và Nam Cung Việt cũng làm theo.
-Con cũng cho thẩm nè! Tiểu Cát vui vẻ.
-Ta cho thẩm luôn cả thịt và rau đây!
Thẩm Như Xuân phì cười,không khí bây giờ rất vui vẻ.
-Mà phải rồi các ngươi có việc gì thế? Thẩm ấy hỏi.
-Là ta muốn tìm đồ, nên nhờ Tiểu Cát và Nam Cung Việt phụ một tay.
Lúc đó Nam Cung Việt lấy bức vẽ ra đưa cho thẩm Như Xuân, thẩm ấy xem xét một hồi rồi nói.
-Các ngươi tìm Loan Hỷ làm gì??
Ba người tròn mắt nhìn thẩm ấy, nàng kích động hỏi lại.
-T..Thẩm biết bộ hỷ phục này??