Tháo mũ chơi game xuống, Vương Vũ liếc nhìn đồng hồ đeo tay, đã là tám giờ tối, Mục Tử Tiên chắc đang phụ giúp ở nhà ăn.
Vương Vũ cầm khăn lau mặt một cái, ra khỏi phòng ngủ định đi tắm rửa, ngẩng đầu lại nhìn thấy bốn người Lý Tuyết trong phòng khách, ai nấy đều tâm trạng nặng nề ngồi trên ghế sô pha, không nói năng gì.
Vương Vũ biết đã xảy ra chuyện như vậy thì sẽ có hậu quả gì, con gái ra ngoài cố gắng làm việc đã không dễ dàng, loại chuyện cày tiền này mặc dù hơi mệt, nhưng mà còn nhanh hơn làm nhân viên văn phòng nho nhỏ nhiều.
Thoáng cái đã mất việc, cho dù là ai thì cũng không vui vẻ nổi.
"Anh Vũ..." Khi Lý Tuyết nhìn thấy Vương Vũ thì cô hơi áy náy nói: "Chuyện hôm nay em xin lỗi, nếu không phải em..."
Vương Vũ phất tay ngắt lời nói: "Nói gì vậy! Việc này không trách em cũng không trách anh, muốn trách thì trách tên mặt trắng kia, yên tâm, Quân Đoàn Tường Vi chẳng qua cũng chỉ là công hội hạng hai, anh giúp các em tìm một công hội lớn hơn!"
Vương Vũ vào Toàn Chân Giáo cũng coi như được mở mang kiến thức, ngay lúc này Quân Đoàn Tường Vi chỉ là công hội hạng hai, thực ra với kỹ thuật của các cô, có thể gia nhập Quân Đoàn Tường Vi cũng đã tốt lắm rồi, làm sao họ dám yêu cầu xa vời những công hội lớn hơn.
Lý Tuyết thở dài nói: "Kỳ thực đội cày tiền có yêu cầu không cao với hoàn cảnh công việc, nhưng mà đắc tội Liên Minh Huyết Sắc... Làm sao chúng em còn chơi tiếp game này được nữa... Anh vất vả lắm mới tìm được một công việc, nhưng lại vì em mà... Haizz..."
Hóa ra Lý Tuyết đang lo lắng đắc tội Liên Minh Huyết Sắc, sau này không còn cách nào sống trong game được nữa.
Họ còn khá một chút, đều là người cô đơn, mấy năm nay làm công việc cày tiền, thu nhập cũng không tệ lắm, cũng đủ chống đỡ chi tiêu cuộc sống của họ.
Nhưng Vương Vũ thì không như thế, tuy Vương Vũ và Mục Tử Tiên ngày thường không nói về chuyện nhà mình, nhưng mà Lý Tuyết thông minh như vậy, đương nhiên nhận ra được cuộc sống của đôi vợ chồng trẻ vô cùng khó khăn, nếu không thì làm sao một đôi vợ chồng mới cưới lại muốn người khác đến quấy rầy cuộc sống của mình chứ.
Vương Vũ cười cười nói: "Em thật là, không cần lo lắng, các em lên diễn đàn lướt qua một lát sẽ biết."
Nói xong, Vương Vũ vào nhà vệ sinh.
Ở trong game, Vương Vũ nấp trong đám người xem phục kích Chim Thiên Đường, nghe thấy đám người vây xem nói, họ đều nhìn thấy bài trên diễn đàn rồi mới chạy đến đây xem...
"Diễn đàn?" Bốn cô gái hai mặt nhìn nhau.
"Mã Lỵ, đưa máy tính cho chị!"
"Vâng."
Lý Tuyết nhận lấy máy tính, thành thạo mở diễn đàn game Trọng Sinh.
Chỉ thấy trang đầu diễn đàn đều đang thảo luận chủ đề Liên Minh Huyết Sắc.
"Võ sư điên cuồng, máu đổ trên phố, giận dữ giết chết người đẹp trai nhất game Chim Thiên Đường sáu lần."
"Toàn Chân Giáo lại có thêm một cao thủ, Liên Minh Huyết Sắc không chịu nổi một đòn."
...
Bài đăng như vậy, trực tiếp spam khắp diễn đàn, nếu không phải bản thân mình có kinh nghiệm, mấy cô gái còn tưởng rằng diễn đàn bị người ta đánh sập.
Lý Tuyết mở bài đăng tên là "Không phục thì đánh tiếp, đánh đến khi phục mới thôi." được ghim lên đầu trang. Trong bài này có trình bày kỹ càng tỉ mỉ những chuyện đã xảy ra, hơn nữa còn thêm vào hình ảnh ngoạn mục khi Vương Vũ giết người.
Vượt nóc băng tường, né tránh đến giới hạn cao nhất, bước chân đứng đầu, một chiêu đánh chết... đây đều là những từ khóa quan trọng.
Nhìn thấy bản lĩnh giống như kỹ năng đặc biệt của Vương Vũ, một mình đi qua đi lại giữa trăm người đầy tự nhiên bình tĩnh, cùng với câu nói hùng hồn Vương Vũ để lại trước khi đăng xuất.
Tất cả mọi người đều sôi trào!
"Không phục thì đánh tiếp, đánh đến khi phục mới thôi."
Mặc dù lời nói không trau chuốt, nhưng loại ngôn ngữ đơn giản nhất này càng khiến người ta cảm thấy khí phách ngất trời, máu nóng sục sôi.
Chơi game mà, ngoại trừ những người chơi nghề nghiệp đó ra, không phải đều là đánh đánh giết giết sao, trong đó những nhân vật cấp bậc nhân tài xuất chúng, đương nhiên sẽ trở thành thần tượng của người chơi.
Thậm chí có mấy người chơi xúc động đến mức nói cái gì mà: "Người đàn ông tốt là phải chọn nghề nghiệp Võ sư..."
Một câu nói lại lần nữa dâng lên làn sóng thảo luận sôi nổi về Võ sư.
Hai lần lên thông báo thế giới từ khi mở máy chủ đến nay, đứng đầu bảng xếp hạng cấp độ là Võ sư, mười bước giết một người ở thôn Thự Quang cũng là Võ sư, hôm nay khiến dư luận thành Dư Huy xôn xao cũng vẫn là Võ sư.
Võ sư so với những nghề nghiệp khác, thật sự củi mục như vậy sao? Hóa ra nghề nghiệp mạnh mẽ nhất trong "Trọng Sinh" là Võ sư.
Trong nhất thời, nhóm Võ sư trước đây bị chèn ép đến không ngóc đầu lên được trên diễn đàn, cũng thẳng sống lưng lên, giọng nói cũng cao hơn mấy độ.
Đúng lúc này, có một phát ngôn dập tắt sự kích động của tất cả người chơi.
"Nói đến mọi người có chú ý không, lần cuối cùng Võ sư kia giết Chim Thiên Đường, hệ thống hình như bị lỗi..."
"Lỗi?"
Mấy người chơi lập tức lấy video ra xem lại, nhìn thấy cuối cùng, Vương Vũ chỉ huy vệ binh kéo Chim Thiên Đường ra khỏi khu vực an toàn, sau đó là hình ảnh quật chết, mấy người chơi bắt đầu không bình tĩnh nổi nữa.
Vốn là hành vi một mình đấu với một công hội lớn, mấy người chơi còn vô cùng hướng đến, cho nên cũng biểu hiện ra vô cùng sùng bái Vương Vũ.
Nhưng mà hình ảnh cuối cùng này thật kỳ lạ, loại giết người điên cuồng này, không những không bị vệ binh giải quyết ngay tại chỗ, ngược lại còn nối giáo cho giặc, ngộ nhỡ chuyện này xảy ra với bản thân mình thì sao? Chẳng phải là bị người ta đánh chết tươi về điểm ban đầu luôn sao.
Nghĩ đến đây, lòng nhiệt huyết sôi trào của đám người chơi bắt đầu bình tĩnh lại.
"Đây nhất định là lỗi, phải tố cáo!"
"Tố cáo bằng niềm tin! Ta tố cáo từ lâu rồi!"
"Hệ thống nói sao?"
"Số liệu của người chơi đều hợp lý, cũng không phải là trò chơi bị lỗi, cảm ơn bạn ủng hộ Trọng Sinh, chúc bạn chơi vui vẻ..."
"Mẹ kiếp!"
Người chơi mắng chửi ầm ĩ, mẹ nó chứ câu trả lời của công ty game này cũng qua loa quá rồi.
Cùng lúc đó, thành Dư Huy, trong văn phòng của Liên Minh Huyết Sắc.
Tất cả thành viên chủ chốt của Liên Minh Huyết Sắc đều có mặt đầy đủ.
Biểu cảm của Huyết Sắc Chiến Kỳ phiền muộn đến sắp chảy ra nước.
"Mấy người cảm thấy chuyện này thế nào?" Huyết Sắc Chiến Kỳ hỏi.
"Cái này..." Mọi người đều cúi thấp đầu.
Nguyên nhân xảy ra chuyện này thật ra là một chuyện nhỏ, nhưng mà người gây chuyện lại là em trai ruột của lão đại, ai dám bình luận linh tinh.
Huyết Sắc Chiến Kỳ thấy không ai lên tiếng thì lại nói: "Chúng ta nhìn việc không nhìn người, mọi người nhìn thoáng một chút, có điều nói xem, tiếp theo chúng ta nên đối phó Thiết Ngưu như thế nào."
Tất cả mọi người im lặng không nói, thầm nghĩ: "Vẫn là đại ca ngươi mặt dày, không biết xấu hổ mà nói ra miệng những lời như vậy, là chúng ta đối phó Thiết Ngưu sao? Là Thiết Ngưu người ta đối phó chúng ta thì có."
Thấy tất cả mọi người vẫn im lặng, Huyết Sắc Chiến Kỳ thay đổi sắc mặt, lạnh lùng nói: "Chẳng lẽ mấy người đều sợ sao?"
Đối mặt với trách mắng của Huyết Sắc Chiến Kỳ, trong lòng mọi người rung chuyển.
Sợ sao, để tay lên ngực tự hỏi lòng mình, loại cao thủ này ai lại không sợ chứ?
Mười người hai mươi người bình thường, người ta nhìn vào như chuyện nhỏ, 100 người, 200 người, người ta không cứng rắn chống đối liều chết, đánh không được tránh cũng không được, gặp phải người như thế, không ai dám vỗ ngực tự nói trong lòng mình không run rẩy, đúng là Liên Minh Huyết Sắc đông người thật, nhưng dù sao cũng không thể chuyện gì cũng kéo một hai trăm người cùng làm được.
Tuy nói như vậy, nhưng những người lãnh đạo của Liên Minh Huyết Sắc đều tinh ranh như khỉ, lúc này cũng không ai dám nói mình sợ, vì sợ là hèn, mà hèn thì sẽ bị người ta coi thường! Cho dù trong lòng những người khác cũng sợ hãi, nhưng họ không nói ra, cũng không thừa nhận là mình hèn nhát, loại chuyện chó chê mèo lắm lông này cũng không hiếm lạ gì.
Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không ai nói lời gì.
Ngay khi Huyết Sắc Chiến Kỳ đang định nổi giận, Cung thủ Huyết Sắc Phong Ngữ đứng dậy: "Lão đại, ta vẫn là câu nói kia, chúng ta đừng nên đánh thì hơn, thằng nhóc kia có chút tà môn."
"Ngươi sợ sao?"
Huyết Sắc Phong Ngữ nói: "Nếu nói không sợ là không thể, nhưng mà ta cảm thấy không đáng nhiều hơn, giai đoạn đầu trò chơi đang thời kỳ phát triển, ai có thời gian rảnh rỗi đòi mấy chục một trăm người đi chơi đùa với hắn, thắng cũng không vinh quang, thua lại càng mất mặt, không bằng cứ để mọi chuyện như vậy đi."
Nghe Huyết Sắc Phong Ngữ nói hết lời, gương mặt Huyết Sắc Chiến Kỳ lộ ra nụ cười, gật đầu nói: "Ừ, rất có đạo lý! Vậy nghe lời ngươi! Tường Vi, chuyện tiếp theo ngươi đi đàm phán với Thiết Ngưu, ta thấy hắn cũng không phải người vô lý, có điều kiện gì cứ đồng ý hết là được!"
"Biết rồi lão đại!"
"Được rồi, tan họp!"
Nói xong, Huyết Sắc Chiến Kỳ dẫn đầu ra khỏi văn phòng.
Mọi người dường như còn chưa kịp tỉnh lại: "Mẹ nó, chuyện này cứ kết thúc như vậy sao? Ta còn tưởng rằng lão đại sẽ cho chúng ta đi liều mạng cơ, có điều nói đi cũng phải nói lại, Phong Ngữ, ngươi thật hèn nhát!"
Huyết Sắc Phong Ngữ cười nói: "Chẳng lẽ các ngươi không hèn?"
"Nhưng mà chúng ta không thừa nhận! Hì hì, không giống ngươi, thừa nhận thẳng thắn như vậy!" Mọi người cười hì hì nói.
Huyết Sắc Phong Ngữ lắc đầu, giơ ngón tay trỏ nói: "Nhận là mình hèn không quan trọng, quan trọng là nhận thay ai!"
"???" Mọi người không hiểu ra sao.
Ngay sau đó, tất cả mọi người đột nhiên hiểu ra, vì tập thể bọn họ nhận được một tin tức công hội: Huyết Sắc Phong Ngữ được Huyết Sắc Chiến Kỳ bổ nhiệm làm "Đội trưởng vinh dự."
...
Vương Vũ tắm xong đi ra, thấy bốn cô gái nhìn mình như nhìn quái vật, cười khẽ nói: "Uầy, đây là thế nào? Anh vừa rửa mặt xong, trên mặt không bẩn đâu chứ."
Mã Lỵ nhào về phía trước sợ hãi nói: "Anh chủ nhà, anh làm thịt thằng nhóc Chim Thiên Đường kia sáu lần?"
"Ừ, nếu hắn ta không đăng xuất, anh còn định giết hắn thêm mấy lần nữa!" Vương Vũ nói.
"Mẹ nó, anh không sợ người của Liên Minh Huyết Sắc mỗi ngày sẽ gây phiền toái cho anh sao?"
Vương Vũ thản nhiên nói: "Không sợ, giết hết là được!"
Mọi người: "..."
"Giết hết là được", thật là kiêu ngạo!
Liên Minh Huyết Sắc là một trong mười công hội lớn, nếu đổi lại là người khác nói như thế, tuyệt đối sẽ bị nghi ngờ là chém gió, nhưng mà lời này nói ra từ miệng Vương Vũ, mấy cô gái vậy mà cảm thấy vô cùng tin phục, vì anh Vũ nhà mình thực sự có thực lực này, cũng trâu bò như vậy.
"Không có chuyện gì khác chứ?"
"Không có..." Các cô gái lắc đầu, có một đại cao thủ làm ô dù, cảm xúc tiêu cực trong lòng các cô cũng đều tan theo mây khói.
"Vậy anh đi đón chị dâu của các cô đây..."
Nói xong, Vương Vũ lấy áo khoác từ trên giá treo xuống, mặc lên người, kéo cửa ra ngoài.
Nhìn bóng lưng thẳng tắp của Vương Vũ, trong lòng Lý Tuyết có một thứ cảm xúc không nói nên lời.
Danh Sách Chương: