Chương 35: Nhẫn kim cương (6): Leo ban công của anh nhìn trộm
Chuyển ngữ: Puny
https://punyleland.wordpress.com
Màn hình máy tính của Sở Hiên tối thui, trên bàn không có cốc hoa hồng gì, càng không có vali màu đỏ.
Giường của Sở Hiên vẫn giống như phong cách thường ngày của anh, trên chăn không có một nếp nhăn, khăn trải trên giường vuông vắn, gối và chăn để song song —— hơn nữa cũng chỉ có một cái.
"Chỗ này," Cố Ninh lắp bắp chỉ vào giường, "Tôi nhìn thấy có hai cái gối, chăn cũng bị làm cho bừa bộn, ở trên còn có đồ lót của con gái..."
"Đồ lót?" Sở Hiên nhướng mày, bình tĩnh nhìn Cố Ninh.
Cố Ninh càng nói giọng càng nhỏ, bản thân cảm thấy lời nói của mình thật vô lý, biết anh hơn hai mươi năm, một người ngăn nắp sạch sẽ kỷ luật như anh, làm sao có thể?
"... Ivy rất cao, rất xinh đẹp," Cố Ninh khua tay múa chân chỉ độ cao qua đầu mình, "Mặc rất ít, giống như vừa mới ngủ dậy..."
Sở Hiên không lên tiếng, không chút do dự đi một vòng quanh căn hộ, mở tất cả các cửa từ phòng bếp phòng tắm đến kho chứa đồ, sau đó mở cánh tủ quần áo và máy giặt cho Cố Ninh xem, còn rất có ý mở cánh lò nướng và lò vi sóng với ngăn đá của tủ lạnh ra.
Thật sự là không có người.
Đây chính là một căn hộ tiêu chuẩn còn có chút sạch sẽ của những chàng trai độc thân.
"Người đâu? Tại sao không có?" Cố Ninh đứng ở giữa nhà. "Ma quỷ lộng hành? Ma quậy?"
Sở Hiên chống tay dựa vào tường, trên mặt mang theo ý cười, "Đây không phải là nghề của em sao?"
Ivy nhìn không hề có chút yêu khí nào cả, khá giống như một người sống.
"Tôi thật sự nhìn thấy, còn nói chuyện với cô ấy nữa."
Sở Hiên suy nghĩ một chút, "Bệnh thần kinh?"
Cố Ninh tức giận, "Vớ vẩn. Không chỉ tôi nhìn thấy, cô gái tóc vàng trong phòng thí nghiệm của anh cũng nhìn thấy, không tin thì anh gọi điện hỏi cô ấy đi."
"Anh không có số điện thoại của cô ấy." Sở Hiên đáp, "Là bệnh thần kinh tập thể sao?"
Cố Ninh phản bác, "Anh đừng có lừa tôi, bệnh thần kinh tập thể đều là cảm thấy bản thân bị đầu độc đủ kiểu, nào có bệnh thần kinh tập thể nào nghĩ ra được một người sống rành rành chứ?" Cố Ninh nhìn chằm chằm Sở Hiên, "Sở Hiên, rốt cuộc anh đang giở trò bịp bợm gì?"
Sở Hiên không nói gì liếc nhìn Cố Ninh, đi vào phòng lấy thứ gì đó, đi ra ấn vào lòng bàn tay của Cố Ninh.
Cứng cứng, là một cái chìa khóa.
"Chìa khóa căn hộ của anh, bất kể ban ngày hay ban đêm, hai bốn trên bảy bất cứ lúc nào, hoan nghênh em đến kiểm tra."
Thấy Cố Ninh do dự, Sở Hiên giúp cô khép lại bàn tay đang cầm chìa khóa, "Ngày hôm qua quên đưa cho em. Cho dù em không quan tâm đến sự trong sạch của anh, thì cứ để chìa khóa dự phòng ở chỗ em, nếu như ngày nào đó anh quên chìa khóa, thì cũng có thể vào được."
Cái này đúng là...
Sở Hiên khoác vai cô đi ra ngoài, "Nhà của nghi phạm cũng đã khám xét rồi, chúng ta trở về ăn cơm đi, con rùa nhỏ?"
"Anh sao lại mắng người?" Cố Ninh dùng dằng quay lại nhìn anh.
"Gặp phải chuyện chỉ biết thụt vào trong mai, không phải rùa nhỏ thì là gì? Trốn trong mai rùa mà xem phim kinh dị, thì có thể nghĩ ra gì được. Khi thật sự gặp phải loại chuyện này, không phải nên gọi điện thoại bảo anh về, cho anh một bạt tai sao?"
"Tôi đâu có tư cách cho anh một bạt tai?" Cố Ninh nhỏ giọng nói, nghĩ thầm, cô sợ có một ngày vị hôn thê của anh sẽ chạy tới cho cô một bạt tai đó có được không?
"Bây giờ em đang hỏi anh cho một danh phận sao?" Sở Hiên cúi đầu hỏi.
"Tôi nào có? Anh bớt thêm mắm thêm muối đi."
Sở Hiên cười cười, đẩy Cố Ninh ra, thuận tay cầm lấy chìa khóa vừa ném trên bàn ăn, đồng thời cầm cái USB nhỏ vừa vặn bị chìa khóa che lên, tỉnh bơ nhét vào trong túi.
"Đúng rồi Ninh Ninh," Trước khi ra cửa Sở Hiên đột nhiên nhớ tới, hỏi một câu hỏi kỳ quái, "Em vừa mới nói nhẫn kim cương hình vuông lớn, xung quanh một vòng kim cương nhỏ gì đó, em thích như vậy à?"
Cố Ninh nhớ lại chiếc nhẫn mà Ivy đeo trên tay, lắc đầu, "Quá khoa trương, tôi vẫn thích kiểu hình tròn sáu chấu truyền thống."
Sở Hiên giống như thở phào nhẹ nhõm, "Anh cũng đoán như vậy."
Sở Hiên ở lại căn hộ của Cố Ninh, cho đến khi Cố Ninh nằm lên giường giúp cô tắt đèn rồi mới đi. Cố Ninh vừa nằm xuống liền bắt đầu nằm mơ lộn xộn đủ kiểu, lúc thì Sở Hiên kết hôn, lúc thì bản thân bị trói buộc phải lập gia đình, lúc thì chính là Ivy thật sự chạy tới đòi người, bị dọa đến toát mồ hôi lạnh.
Cố Ninh từ từ ngồi dậy.
Sau khi bị Ivy kíƈɦ ŧɦíƈɦ rồi lại bị Sở Hiên quấy rầy một trận, đầu óc của Cố Ninh vẫn còn rối, ngủ một giấc này, đã tỉnh táo hơn nhiều.
Cố Ninh ngồi im lặng xem xét lại chuyện ban ngày một lần, suy nghĩ minh bạch.
"Này! Đồ đi theo tôi mỗi ngày, ngươi có đó không?"
Thiếu gia đang nằm trên chăn lim dim, bị Cố Ninh làm cho hoảng sợ, vội vàng bò dậy quét quanh phòng, không thấy gì cả, thì lại nằm xuống.
Cố Ninh tiếp tục hét lên, "Ngươi! Cút ra đây cho ta! Chuyện Ivy hôm nay, có phải ngươi đang hù ta?!"
Thiếu gia vừa mới nhắm mắt lại miễn cưỡng mở mắt ra, dùng ánh mắt nhìn người điên mà nhìn Cố Ninh, dịch cái mông, cách cô xa hơn một chút, cụp tai đầy lông chui vào trong chăn bông.
"Ảo ảnh quỷ đả tường lần trước làm lái xe chạy vòng tròn, trông giống như thật vậy, ta gần như không nhìn ra. Lần này cũng là ngươi làm sao?" Cố Ninh tức giận với không khí, "Ngươi cảm thấy chơi ta rất vui sao?"
"Ta chợt nghĩ tới, thứ Ivy dùng đều là màu đỏ, đây không phải là màu sắc yêu thích của những thứ như ngươi sao?"
"Còn nữa," Cố Ninh nghiến răng, "Hôm nay ta đúng là điên mới tin tà ma của ngươi. Ngươi tạo ra một Natalie Portman, còn tên là Ivy. Đây không phải là nhân vật chính của V for Vendetta sao? Hai ngày trước ta xem bộ phim cũ với Sở Hiên, ngươi cũng cùng xem có đúng không?"
Không ai phản ứng Cố Ninh.
Tuy nhiên bên phía Sở Hiên lại truyền tới một trận bịch bịch bịch bịch, như thể đang đánh nhau, rất náo loạn.
Cố Ninh yên lặng một chút, gõ tường, "Sở Hiên, anh làm sao vậy?"
Qua mấy giây, giọng nói của Sở Hiên truyền đến từ xa, "Không có gì, đập muỗi."
Lừa trẻ con sao? Đập muỗi mà tạo ra động tĩnh thế này, thì con muỗi phải to thế nào?
Cố Ninh lặng lẽ mở cửa ban công ra, thò đầu nhìn về phía bên Sở Hiên, phòng ngủ của anh đã kéo rèm, không nhìn thấy gì.
Cố Ninh ước chừng khoảng cách, cũng không quá xa, Sở Hiên nói không sai, thật sự có thể nhảy qua. Ba tầng mà thôi, cũng không tính là quá cao.
Cố Ninh leo lên lan can ban công, vịn bức tường bên cạnh nhẹ nhàng nhảy qua, đến lan can ban công của Sở Hiên, thì thận trọng ngồi xổm xuống, nhảy khỏi lan can.
Rèm cửa che rất kín, bên trong có vẻ tối om, không nhìn thấy gì cả.
Gió đêm ngoài ban công thổi qua, gió mát vừa thổi qua, Cố Ninh liền tỉnh táo, thầm nghĩ, cô nhất định là ngủ đến đầu óc mê muội rồi, nửa đêm chạy tới đây làm gì?
Cố Ninh xoay người định leo lan can về.
"Vừa tới đã đi?" Giọng nói của Sở Hiên từ một nơi rất gần truyền đến.
Sở Hiên mở cửa ban công, đứng ở cửa.
Cố Ninh lúng túng. Hơn nửa đêm leo qua ban công nhà người ta nhìn trộm, nghe có vẻ biếи ŧɦái. "Tôi nghe thấy tiếng động, nghĩ là có chuyện gì, đến xem một chút. Anh không sao thì tốt."
Cố Ninh tay chân luống cuống định leo về, thì bị Sở Hiên kéo lại.
"Anh vừa nãy thấy em leo qua, không dám lên tiếng, sợ em ngã." Sở Hiên trực tiếp lôi Cố Ninh vào phòng.
Trong phòng tối om, Sở Hiên rõ ràng sắp đi ngủ. Mọi thứ vẫn như thường, cũng không có người nào khác.
Bởi vì có ánh sáng đèn đường bên ngoài chiếu vào, bóng cây phản chiếu lên tấm rèm. Cố Ninh chợt hiểu ra, mọi động tác trèo qua ban công nhìn trộm của mình đều lọt vào trong mắt của Sở Hiên, mặt không khỏi nóng lên.
Sở Hiên đi tới bật đèn lên, "Không phải đã đưa chìa khóa cho em rồi sao? Muốn tới thì cứ mở cửa đi vào, tại sao lại phải trèo ban công?" Lẩm bẩm, "Đều do anh, hôm nay cứ nói nhảy qua nhảy lại, người nào đó quá ngốc, lại tin thật. Thật sự cho rằng mình trèo ngã không chết sao?"
Sở Hiên mở tủ quần áo, lấy một cái gối khác, kéo gối mình sang một bên, nhường chỗ cho cái gối mới, "Ngủ đi."
Hả?
Sở Hiên đi tới, vén chăn lên, "Em không yên tâm như vậy, thì sao không tự mình canh giữ ở đây, xem rốt cuộc còn có ai khác không."
"Không yên tâm cái gì? Không biết anh đang nói cái gì." Cố Ninh mạnh miệng.
"Ngủ đi," Sở Hiên thở dài, "Đã trễ thế này, đừng giằng co nữa, ngày mai còn phải dậy sớm."
Sở Hiên đi tới, thuận tay đẩy Cố Ninh lên giường, kéo chăn bông che phủ cả người cô.
Lúc Cố Ninh chui ra khỏi chăn, đèn đã tắt rồi, Sở Hiên đã nằm xuống. Chiếc giường rất lớn, Sở Hiên nằm ở rất xa bên kia giường, đang đắp một đầu chăn khác, so với trên giường dưới giường mấy ngày trước thì còn xa hơn một chút.
Cố Ninh vùi vào chăn, chỉ lộ ra một cái đầu, nhìn Sở Hiên và hai cái gối đặt cạnh nhau, chợt nhớ tới bộ dạng lộn xộn của chiếc giường vào ban ngày, có hơi thất thần.
Mặc dù biết rõ "sự kiện vị hôn thê" này có thể chỉ là một trò đùa, nhưng Cố Ninh vẫn đờ ra một lúc.
Loại cảnh tượng đó, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành hiện thực, chỉ là sớm một chút hay muộn một chút mà thôi.
Giường của anh không mềm không cứng mà vừa vặn, chăn bông rất ấm, Cố Ninh hôm nay, mệt mỏi kiệt sức, trái tim cũng vô cùng mệt mỏi, nghĩ trong đầu, bỏ đi, đêm nay không giằng co nữa.
Cố Ninh lại kéo cái gối ra xa một chút rồi nằm xuống.
Có Sở Hiên ở bên cạnh, ít nhất sẽ không có những giấc mơ lộn xộn kia.
Kết quả vẫn là nằm mơ.
Cả một đêm Cố Ninh mơ thấy mình đang ở trên một chiếc thuyền, trên thuyền rất đông người, bực bội khó chịu, Cố Ninh liều mạng chen liều mạng lách, bên cạnh có người phàn nàn, "Em còn chen nữa thì anh sẽ ngã."
Đôi lời tâm tình của editor: Sở Hiên đàn ông quá đi, mị chết đây.
Danh Sách Chương: