• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi mặt dày ăn chực một bữa cơm cùng mấy người Thịnh Mân Âu, nhưng bởi vì trước đó vừa ăn xong, nên thực ra cũng không ăn được gì nhiều, chỉ ngồi bên cạnh uống chút trà, nghe bọn họ trò chuyện.

Tôi cố giải thích quan hệ giữa mình và Mạc Thu, nói đi nói lại rõ rằng hai chúng tôi chỉ là, cũng chỉ có thể là quan hệ bạn học cũ. Lúc nói câu này, tôi liên tục nhìn vào Thịnh Mân Âu, hắn lại chỉ thản nhiên ăn cơm, như thể chẳng có hứng thú gì về lời tôi nói.

Tôi không quan tâm những người khác có tin lời tôi nói hay không, kể cả bọn họ chế ra một bộ phim khổ tình năm mươi tám tập, tôi cũng sẽ chẳng thấy sao cả. Mà Thịnh Mân Âu lại khác, bất kể là xuất phát từ góc độ nào, tôi cũng đều hi vọng hắn không hiểu lầm rằng tôi là loại người ăn trong bát nhìn trong nồi.

Nếu như hiện giờ chỉ có hai chúng tôi, chuyện hiểu lầm này thực ra sẽ rất dễ giải thích. Nếu như có một con đường khác để đi, tại sao tôi lại phải chọn con đường khó khăn nhất? Tâm ý của tôi đối với hắn không đổi, chính là cách chứng minh tốt nhất.

Ăn xong tăng hai, tôi cùng Thịnh Mân Âu lặng lẽ xuống tầng hầm, rồi lại lặng lẽ cùng lên xe.

Vất vả lắm mới tiến vào không gian nho nhỏ yên tĩnh, lúc chờ đèn đỏ, tôi vừa dùng khóe mắt liếc nhìn phản ứng của hắn, vừa phân vân xem nên mở miệng như thế nào.

Nhưng vào đúng lúc này, Thịnh Mân Âu lại giành trước một bước: “Ngày mai cậu không cần đến nữa.”

Lòng tôi căng thẳng, tôi nhìn về phía hắn: “Nhưng mà giao ước…”

“Tôi biết giữa hai chúng ta có giao ước, tôi bị thương ở chân chứ không phải ở não.” Hắn nhíu mày cắt ngang lời tôi, ngón tay vân vê sườn hươu trên đỉnh gậy, “cam kết của tôi vẫn có hiệu lực, chỉ là tôi không cần tài xế nữa thôi.”

Tin tức này đến thực sự quá đột ngột, đánh cho tôi không kịp trở tay.

Nghĩ nát óc, tâm tư miên man, nhớ tới mấy ngày nay cũng không hề làm hắn phật lòng chỗ nào, tối qua thậm chí còn vô tư kính dâng giải quyết hộ hắn một vấn đề nho nhỏ, rốt cuộc là điều gì đã khiến hắn bỗng dưng muốn giở mặt với tôi?

Lẽ nào, tôi giúp mà còn giúp sai?

“Không phải là vì chuyện hôm qua đấy chứ?” Tôi thử thăm dò, “Anh không cần phải sốt sắng như thế, em đã nói không tưởng bở thì chắc chắn sẽ không tưởng bở. Giờ chân anh vẫn chưa khỏi hẳn, tự mình lái xe bất tiện đúng không?”

Khóe môi Thịnh Mân Âu kéo ra một nụ cười trào phúng, hắn nhìn tôi như đang nhìn một thằng ngu: “Chẳng lẽ tôi còn thiếu một tài xế? Không có cậu, tôi cũng có thể tìm được người khác lái xe cho tôi. Luôn miệng nói sẽ không tưởng bở, giờ thì tại sao lại muốn tìm hiểu ngọn nguồn?”

Tôi bị hắn hỏi ngược lại mà lồng ngực nghẹn uất, trong nháy mắt đã như thể bị đá tảng ngàn cân dội phải, nghẹn tới nỗi gần như không thở nổi.

Đèn đỏ đã nhảy sang xanh, tôi chậm chạp không đi, khiến cho con xe phía sau không ngừng ấn còi với tôi.

Tôi hít sâu một hơi, cùng lúc sang số xe thì mỉm cười với Thịnh Mân Âu, nói: “Bởi vì em vẫn không thể nào lạnh lùng vô tình như anh được.”

Nói xong lập tức mặt lạnh đi không nói gì với hắn nữa, cả đường lặng thinh lái tới dưới tòa nhà hắn ở.

Xe vừa dừng, Thịnh Mân Âu đã mở cửa xuống xe.

“Làm phúc phải tội.” Nói thầm một câu về phía cánh cửa xe đóng sầm lại, tôi tắt máy xe, cũng xuống xe cùng.

Ném chìa khóa lại cho Thịnh Mân Âu, sau đó hắn đi về phía căn hộ, tôi thì đi về hướng cửa chính, hai người mỗi người mỗi ngả, không ai nói tạm biệt.

Đi được mười mấy mét, tôi dừng chân, cuối cùng không nhịn được quay đầu lại liếc mắt nhìn về phía sau, lại chỉ kịp nhìn thấy một chéo áo của Thịnh Mân Âu phía sau cánh cửa kính trong suốt.

Chậm rãi đi bộ dọc theo đường về nhà, bởi vì hơi thèm hút thuốc, tôi không gọi xe.

Trời đêm quang đãng, cũng không có mấy sao, miệng không ngừng hút thuốc, hút một điếu rồi một điếu, mãi đến tận điếu thứ năm mới nhận ra chân đã mỏi, bèn chặn một chiếc xe taxi dọc đường về nhà.

Ngày tháng tôi và Thịnh Mân Âu thương tổn lẫn nhau cũng không biết đã khởi đầu từ lúc nào.

Từ bỏ thì không vui, kiên trì cũng không vui, tại sao tôi lại khó khăn như vậy.

Ngày hôm sau, bởi vì phiên tòa đòi tiền bồi thường tai nạn giao thông của nhà bà Dương bắt đầu vào lúc một giờ chiều, tôi hiếm hoi ngủ được một giấc dài đầu tiên trong khoảng thời gian này, mãi đến tận mười giờ mới dậy, sau đó ăn một bữa brunch rồi tới tòa án.

Lần này không phải là vụ án lớn thu hút sự chú ý của mọi người, cũng không có mấy người dự thính, cho nên tôi ngồi xuống hàng ghế đầu tiên, có thể nhìn thấy rõ ràng từng biểu cảm nhỏ bé nhất trên mặt mỗi người hai phe.

Trên ghế bị đơn ngồi hai người, một người có thân hình lọm khọm mặt mày đau khổ, có vẻ là tài xế gây tai nạn; còn có một gã đàn ông đeo kính quần là áo lượt, hẳn là đại diện của công ty bảo hiểm. Chuyện kỳ lạ là, chỉ có đúng một luật sư.

Chẳng lẽ là dùng chung một luật sư đại diện? Đang nghĩ như vậy, bồi thẩm đoàn và thẩm phán lần lượt ngồi vào vị trí, phiên tòa bắt đầu.

Thịnh Mân Âu thân là luật sư của nguyên đơn, bắt đầu trần thuật lại vụ việc, cho rằng công ty bảo hiểm làm bị đơn đầu tiên, căn cứ theo hợp đồng bảo hiểm phải đền bù cho bà Dương 140 vạn, tài xế Vương gây tai nạn có trách nhiệm đền bù mười vạn.

“Sau khi Hứa Dũng qua đời, bà Dương nhất định sẽ phải một mình nuôi nấng con gái. 150 vạn là con số được tổng hợp căn cứ theo vật giá của Thanh Loan, ngoại trừ các loại chi phí mai táng, bao gồm cả chi phí nuôi nấng bạn nhỏ Hứa Na mất cha mãi tới lúc trưởng thành.”

Khoản bồi thường 150 vạn làm cho đại diện của công ty bảo hiểm tức khắc nhíu chặt mày, lắc đầu lia lịa. Tài xế gây tai nạn thì lại siết chặt hai tay, cúi mặt xuống, mặt đầy bối rối.

Sau phần trình bày của Thịnh Mân Âu, là tới phần trình bày của luật sư bên bị đơn.

Luật sư đại diện công ty bảo hiểm làm mặt như nghe thấy điều gì đó hoang đường, nói thẳng rằng bọn họ chỉ lấy hợp lý hợp pháp làm điều kiện tiên quyết để làm việc dựa theo điều khoản hợp đồng, nguyên đơn liệt bọn họ thành bị cáo thứ nhất là một chuyện hết sức vô lý.

“Căn cứ theo điều khoản trong hợp đồng, bảo hiểm An Khởi có quyền từ chối bồi thường khi người được bảo hiểm gây tai nạn giao thông làm trái pháp luật. Vương Hữu Quyền nếu đã ký hợp đồng, thì hẳn phải biết chở quá tải sẽ không được bồi thường. Thưa thẩm phán và bồi thẩm đoàn, yêu cầu và số tiền bồi thường mà luật sư của nguyên đơn đưa ra hoàn toàn không hợp lý, tôi mong các vị không ủng hộ.”

Đến thời gian luật sư đại diện cho bị đơn thứ hai, cũng chính là tài xế gây tai nạn trình bày, Vương Hữu Quyền tự mình đứng lên.

“Tôi, tôi không có tiền thuê luật sư, bọn họ nói sẽ tìm cho tôi một người, tôi nghĩ cũng không cần thiết.” Vương Hữu Quyền vòng qua ghế bị đơn, đi tới chính giữa phòng xử án, đột nhiên quỳ xuống trước bà Dương, “Tôi có tội, tôi thừa nhận hết, bà bảo tôi ngồi tù đi, tôi thật sự không có tiền. Con xe kia của tôi còn khoản vay tận mười mấy vạn phải trả, mấy tháng này xe bị giữ tôi không làm việc được, chỉ có thể chạy vạy khắp nơi vay tiền trả, bạn bè họ hàng tôi cũng đều đã vay hết rồi.”

Ông ta cúi người trước bà Dương, dập đầu: “Tôi thật sự không cố ý đâm chết chồng bà…” Ông ta khóc lóc nức nở, rồi bỗng nhiên bắt đầu tự vả lên mặt mình, “Xin lỗi, thật sự xin lỗi.”

Hành vi như vậy quả thực như một trò hề giữa tòa án, bồi thẩm đoàn đều nhìn nhau, Thịnh Mân Âu nhíu chặt lông mày, thẩm phán không nhịn được gõ búa xử án.

“Bị đơn Vương xin hãy chú ý kiểm soát tâm trạng của mình, hành vi hiện giờ của anh đã tạo thành ảnh hưởng đối với phiên tòa, nếu như anh còn không dừng lại… “

“Xin lỗi, nếu có tiền tôi nhất định sẽ đền cho bà, nhưng tôi thật sự không có tiền. Bà có ép tôi chết tôi cũng không có tiền, xin bà hãy tha cho tôi một con đường sống đi!”

“Tôi sẽ dùng tội không tôn trọng tòa án để bắt anh!”

Trong quá trình Vương Hữu Quyền không ngừng van xin, vành mắt bà Dương cũng dần dần đỏ hoe, cuối cùng lúc cảnh sát tòa án đưa Vương Hữu Quyền đi, bà ấy quay mặt đi, hai hàng nước mắt lặng lẽ chảy dài.

Một bi kịch như vậy, cuối cùng lại để cho người bị hại hoàn toàn vô tội  phải gánh chịu mọi hậu quả.

Vương Hữu Quyền có lẽ không dễ dàng, thế nhưng trong xã hội này, có ai lại dễ dàng?

Hứa Dũng đang yên lành đi trên đường lại bị cuốn xuống dưới bánh xe; bà Dương đang sống những ngày tháng hạnh phúc, bỗng nhiên mất đi chồng mình; Hứa Na thì mới mấy tuổi đã không còn cha.

Không ai sống dễ dàng, cho nên ai cũng hi vọng người khác sẽ thông cảm cho mình.

Bởi vì tâm trạng của bị đơn thứ hai kích động, thẩm phán tuyên bố tạm thời nghỉ giữa giờ, nửa tiếng nữa sẽ tiếp tục.

Trong phòng thảo luận, không còn ánh mắt của thẩm phán và bồi thẩm đoàn, bà Dương cũng suy sụp hẳn.

Bà ấy bụm mặt, đi qua đi lại trong phòng: “Ông ta bảo tôi buông tha cho ông ta, nhưng ai tới buông tha tôi đây? Con gái tôi mới có sáu tuổi, sáu tuổi! Mười năm sau, con bé có thể sẽ không nhớ được ba mình là người thế nào nữa, đã từng yêu thương con bé thế nào nữa!”

Thịnh Mân Âu không phải người biết an ủi người khác, hắn chỉ dựa vào sau cánh cửa, xoay cây gậy chống, im lặng để mặc cho bà ấy gào khóc. Mà trợ thủ của hắn, một cô luật sư trẻ thì lại tình cảm hơn nhiều, vội vàng tiến tới ôm lấy bà Dương, nhỏ nhẹ an ủi.

Bầu không khí quá ngột ngạt, bà Dương cũng khiến tôi dễ dàng nhớ  tới mẹ tôi. Cùng là người phụ nữ bất lực bị tổn thương, bị vận mệnh và thói đời bất công đùa bỡn.

Cuối cùng, mẹ tôi cũng không đòi lại được công bằng thuộc về mình,  hai mươi vạn tiền bồi thường được nhận, đối phương lại không thể nào trả đứt trong một lần, một năm trả một vạn, năm sau trả thêm hai vạn như bóp kem đánh răng, đến lúc tôi vào tù, vẫn còn có mười vạn chưa trả hết.

Sau đó có một lần mẹ tôi tới thăm tôi, vô tình nhắc tới đối phương, nói là cuối cùng cũng trả hết tiền, hơn nữa không biết có phải là đột nhiên lương tâm thức tỉnh hay không, thế mà lại gửi thêm cho bà mười vạn.

“Chắc là bỗng dưng chó ngáp phải ruồi phát tài đây mà, ài, đúng là người hiền không gặp lành, tai hạn sống ngàn năm. Ông trời nếu còn có mắt, nên giáng sét xuống đánh chết lũ yêu ma quỷ quái này đi.”

Lời bà nói có ẩn ý sâu xa, tôi chỉ làm như không hiểu, nhanh chóng nhảy qua đề tài này.

“Còn có năm phút nữa phiên tòa sẽ tiếp tục, bà Dương, nếu như bà không kiên trì được, tôi có thể xin phép kéo dài thời hạn.” Thịnh Mân Âu liếc nhìn đồng hồ, “Chỉ có điều nếu như vậy, thời gian bà và con gái nhận được tiền bồi thường cũng sẽ bị kéo dài ra theo.”

Bà Dương nghe thấy vậy liền siết chặt tờ giấy ăn trong tay, vội vội vàng vàng lắc đầu: “Tôi không sao tôi không sao, không cần kéo dài thời hạn!”

Thịnh Mân Âu vừa mới đầu đã không muốn kéo dài thời hạn, thậm chí còn thiếu kiên nhẫn với bà Dương khóc lóc sướt mướt. Hắn khách sáo đưa ra lựa chọn cho bà ấy, rồi hời hợt bày lợi và hại ra, chẳng qua chỉ là để dắt đối phương theo cách suy nghĩ của hắn mà thôi.

Bà Dương bị lời hắn nói làm cho sợ, nước mắt lập tức không chảy nữa, bà ấy vứt giấy ăn đi, hít thở sâu mấy lần, cố gắng ổn định tâm trạng mình.

Phiên tòa bắt đầu lại, sau khi được cảnh sát tòa án dạy dỗ, cảm xúc của Vương Hữu Quyền cũng đã ổn định trở lại. Thẩm phán hỏi ông ta còn muốn nói gì nữa không, ông ta chỉ lắc đầu.

Thẩm phán gõ búa, tuyên bố bắt đầu giai đoạn trình bằng chứng.

Thịnh Mân Âu đứng lên: “Thưa thẩm phán, xin phép được gọi người làm chứng số một Lý Tuấn Sơn, người này giống bị đơn Vương Hữu Quyền trong bản án, cũng là một tài xế chở hàng.”

Tài xế chở hàng Lý Tuấn Sơn ngồi vào vị trí người làm chứng dưới sự hướng dẫn của cảnh sát tòa án, rồi tuyên thệ theo sự chỉ dẫn của trợ lý thẩm phán.

Sau khi đối phương thề sẽ không nói dối, Thịnh Mân Âu bắt đầu đặt câu hỏi cho đối phương.

“Xin hỏi nghề nghiệp của ông là tài xế chở hàng, đúng không?”

Người đàn ông có khuôn mặt thô kệch gật đầu: “Đúng.”

“Ông có mua bảo hiểm của công ty bảo hiểm An Khởi cho xe chở hàng của ông không?”

“Có mua, hạn mức tiền bảo hiểm là hai triệu.”

Thịnh Mân Âu chống gậy chống, đi đến phía trước vị trí người làm chứng: “Ông có đọc kỹ điều khoản bảo hiểm không?”

“Tôi chỉ đọc qua loa.”

“Ông có biết, nếu như xe mình xảy ra sự cố dưới tình huống chở quá tải, dù chỉ một kilogram, công ty bảo hiểm cũng sẽ có quyền từ chối bồi thường không?”

Lý Tuấn Sơn sững sờ: “Tôi không rõ lắm. Nghề này của chúng tôi tương đối đặc thù, chỉ cần chở hàng, có rất ít xe sẽ không chở quá tải, anh nói chỉ một kilogram cũng không được vượt thì cũng hà khắc quá với chúng tôi rồi…”

Luật sư bào chữa cho bị đơn đột nhiên đứng lên: “Phản đối…” Nghẹn cả buổi mới tìm được lý do để phản đối, “Tình huống trong câu hỏi của luật sư nguyên đơn không thể áp dụng cho bản án này! Người làm chứng cũng không phải là đương sự, lời của anh ta không có tính tham khảo.”

Thịnh Mân Âu dường như đã chuẩn bị từ trước, nhìn về phía thẩm phán, trôi chảy nói: “Đúng là ông ta không phải một trong các đương sự, nhưng mỗi câu nói của ông ta, đều sẽ đại diện cho hiện tượng phổ biến của ngành nghề mà một trong các đương sự làm. Thông qua làm bồi thẩm đoàn hiểu rõ về chi tiết của ngành nghề này, chúng ta có thể làm rõ mấu chốt vấn đề của vụ án này nhanh hơn.”

Thẩm phán suy nghĩ trong chốc lát, rồi nói: “Phản đối không có hiệu lực.”

Luật sư bào chữa cho bị đơn miễn cưỡng ngồi xuống.

Nếu như đây không phải phiên tòa nghiêm túc, tôi quả thực chỉ muốn vỗ tay hoan hô cho màn thể hiện áp đảo của Thịnh Mân Âu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK