• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Danh sách thi lại hệ điện tử rốt cuộc ở cuối tuần tháng tư công bố ở trên mạng, như vậy Lăng Nhuế đã không sai biệt lắm tiêu hóa hết tất cả nội dung giáo trình, ngay cả bài thi lại cũng đã làm được gần hết.

Thi lại tổ chức ở tuần đầu tháng năm, đề thi đơn giản làm Lăng Nhuế quả thật muốn cuồng.

Đề thi ban đầu biến thái như vậy, đề thi lại lại dễ dàng như vậy?

Lúc rời phòng thi, Lăng Nhuế không nhịn được lần nữa mà nghĩ, mình có thể hay không bi kịch bị phát sai đề thi?

Sau buổi sáng thi lại kết thúc, buổi chiều mọi người liền bị an bài tiếp nhận phỏng vấn.

Vốn tưởng rằng phỏng vấn Lão sư sẽ hỏi chút học thuật vô cùng khó nhằn, ai ngờ Lăng Nhuế gặp phải cũng là kiểu như cùng tán gẫu việc nhà. Cuối cùng, lúc mọi người đang nói chuyện đến cuộc thi điện tử, trong đó một vị giáo sư họ Tôn ra vẻ rất có hứng thú, vì vậy liền thoáng nói ra mấy vấn đề mang tính chuyên nghiệp, mà Lăng Nhuế rất dễ dàng trả lời.

Phỏng vấn lúc kết thúc, vị kia giáo sư Tôn chủ động đến gần bên người Lăng Nhuế, “Đầu năm nay nữ sinh thích phần cứng (hardware) điện tử thật đúng là không nhiều lắm, em đã nguyện ý, vậy liền đến tổ thí nghiệm cưa tôi đi, vừa đúng tôi bên này bây giờ đang ở làm FP­GA, mà tôi vẫn muốn chiêu một nữ sinh lại ưa thích phần cứng (hardware) tỉ mỉ chút.”

Lúc ra khỏi chỗ thi hệ điện tử, tronmg đầu Lăng Nhuế đều tràn đầy lời nói của vị giáo sư kia.

“Làm sao lại đơn giản liền qua như vậy cơ chứ?” Bên trong xe, Lăng Nhuế nắm trong tay bình nước suối khoáng, lại nhịn không được một lần hướng Tiêu Hạo xác nhận, “Anh nói lời nói của vị giáo sư kia là có ý gì?”

“Làm sao em không hỏi ông ta.”

“. . . . . . Có ý gì đây?” Lăng Nhuế vẫn là rất dễ nổi nóng.

Tiêu Hạo nhìn phương xa, năm ngón tay có gõ nhịp tay lái, im lặng không lên tiếng ở một bên nghe Lăng Nhuế lầm bầm lầu bầu, một hồi lâu, anh cúi đầu nhìn qua nhìn đồng hồ, lấy điện thoại di động ra thuần thục nhấn một dãy số, “Chu Dụ, kết quả có rồi chứ?”

“Kết quả thi lại?” Bên đầu điện thoại kia là sớm biết sẽ có cú điện thoại này, chợt sảng lãng cười lên, “Ha ha, bảo bối nhà cậu đậu rồi, hơn nữa a, bị chủ nhiệm chúng ta coi trọng, muốn đem cô ấy lấy đi làm FP­GA, chậc chậc, thật khó được a. . . . . .”

“Chủ nhiệm các cậu họ Tôn đúng không?” Tiêu Hạo hai mắt nhìn chăm chú xe cộ trên đường lui tới, cắt đứt lời của đối phương, lại một lần nữa xác nhận.

“Phải yên tâm đi, khẳng định đậu, thư thông báo đại khái tháng Sáu sẽ có.”

“Được, cám ơn.” Cúp điện thoại, Tiêu Hạo liếc mắt nhìn Lăng Nhuế ngẩn người đang ngậm nước suối, “Bây giờ có thể an tâm?”

Lăng Nhuế không lên tiếng, cười khúc khích, sau đó chợt gật đầu.

Nửa ngày, Tiêu Hạo giống như là nhớ ra cái gì đó lại lên tiếng, “Mới vừa rồi lúc gọi điện thoại không có chú ý đèn giao thông, lúc quẹo cua hẳn là bị cảnh sát bắt được qua camera, em nói nên làm thế nào đây?”

“Điện tử cảnh sát?”

Lăng Nhuế sửng sốt một hồi, phản ứng kịp, sau đó thuận miệng đã nói một câu làm Tiêu Hạo không biết nên khóc hay cười ——”Nha, đây chính là của chúng ta”

Cơm tối ăn ở du tiên mỹ, ăn được một nửa, Tiêu Hạo để dao xuống chợt nói, “Anh đây Chủ nhật có rãnh rỗi, dẫn em đi nơi đặc biệt chơi hai ngày làm phần thưởng như thế nào?”

“Được!” Lăng Nhuế sảng khoái đồng ý, xiên trái cây đưa cho Tiêu Hạo, “Để báo đáp lại, bữa này em mời khách!”

Tiêu Hạo liếc cô một cái, “Anh tìm được phú bà?”

Lăng Nhuế dùng sức lay đầu, lại xiên một trái cây thả vào trong miệng của mình, “Em là giai cấp vô sản vinh quang, dáng vẻ này tiền đề làm công nghiệp quân sự, mặc kệ tiền vốn!”

“Biết em là lựa chọn cái gì làm công nghiệp quân sự sao?” Lăng Nhuế lắc đầu, chuyên tâm cắt thịt bò bít tết, “Em cũng không phải là trong bụng ngươi giun đũa.”

“Phù hợp ta làm việc không tiếc giá cao tính tình!”

Cái nĩa thả vào trong miệng run lên, Lăng Nhuế kinh ngạc —— hai người nói xong rõ ràng là công nghiệp quân sự, nhưng bị hắn như vậy giải trừ xong thích, lời này nghe thế nào hoàn toàn giống như là đang nói một chuyện khác à?

Không thể không thừa nhận, Tiêu Hạo tại phương diện nào đấy làm việc tốc độ không phải nhanh hơn bình thường.

Sáng ngày thứ hai, lúc Lăng Nhuế cùng Tô Mẫn Mẫn đang nằm ở tại trên giường thương lượng ăn sáng cái gì, Tiêu Hạo đã gọi điện thoại tới rồi, “Chuẩn bị một chút rồi đi xuống lầu, bọn anh ở dưới ký túc xá của em chờ, chúng ta lái xe đi địa phương đặc biệt!”

“À?”

Lăng Nhuế ứng phó không kịp, nhanh nhẫu rời giường, một lần lại không nhịn được oán trách: Tiêu BOSS làm chuyện thì không thể cho người ta kịp ăn sáng sao?

Cô cho là, Tiêu Hạo nói Chủ nhật, là mấy tuần sau ngày nghỉ.

Vội vội vàng vàng thu thập ít đồ, Lăng Nhuế không dám cằn nhằn nhiều hơn liền chạy xuống lâu.

Lầu dưới kí túc xá không duyên cớ nhiều như vậy một chiếc Audi A6, khẳng định bắt mắt cực kì, tự nhiên chủ yếu nhất là cô tạm thời không muốn có đại danh lan xa.

Cho nên, dọc theo đường đi Lăng Nhuế chạy trốn thật nhanh. Chân mới vừa dưới bậc thang tầng cuối cùng, cô đã nghe thấy tiếng Tiêu Hạo cùng dì quản lý kí túc cùng tán gẫu thật vui.

Anh, là chỉ sợ thiên hạ không loạn sao?

Bước nhanh đi lên trước, Lăng Nhuế lôi kéo Tiêu Hạo chạy ra ngoài cửa, sau đó nhỏ giọng oán trách, “Làm sao anh lại trắng trợn chạy đến lầu dưới túc xá như vậy? Còn có, anh cùng nhân viên quản lý ký túc xá của tụi em tán gẫu cái gì chứ ?” Sẽ không phải là nói điều gì không nên nói chứ?

Thấy anh không để ý tới mình, Lăng Nhuế ngẩng đầu yên lặng nhìn Tiêu Hạo, sau đó lại đưa tay quơ quơ cánh tay phải của anh, ý bảo mình rất muốn hiểu rõ.

“Không có gì, dì ấy là trước kia là trưởng trạm trông nom kí túc bọn anh.”

À?

Không khéo như vậy chứ? Lăng Nhuế hoàn toàn không thể tiếp nhận cái giải thích này.

Nhận được ánh mắt hoài nghi, người kia bình tĩnh bổ sung, “Nữ sinh ở phía sau kia là ban ——” hơi nhíu cau mày, Tiêu Hạo làm ra một bộ dạng hết sức hồi tưởng . . . . . .

Lăng Nhuế nghe xong, bằng tốc độ nhanh nhất chui vào xe, đợi Tiêu Hạo ưu nhã đi tới, cô quệt mồm cáu giận, “Đều nói bảo anh không cần lái xe tới chỗ này, xem đi, thiếu chút nữa sẽ để cho mọi người đều biết!”

“ Bí mật công khai coi như bật mí?” Tiêu Hạo nhẹ nhàng nói một tiếng, lái xe chạy đi.

Lăng Nhuế không thể không thừa nhận, ở phương diện cãi nhau, cô quả thật không phải là đối thủ của người khác, không quá ba hiệp, cô nhất định ảo não thua trận.

Nhưng quan hệ của hai người thành” bí mật công khai “?

Lăng Nhuế suy nghĩ một chút, vẫn lắc đầu bày tỏ không tin, công tác bảo mật cô làm tốt như vậy, cũng không phải là người người đều là Tô Mẫn Mẫn!

Người thường đi dạo chơi chỗ đặc biệt, phần lớn là từ nam chính không chọn trò chơi quá kích thích bắt đầu, sau đó từ từ gia tăng trò chơi kích thích, cuối cùng sẽ chọn trò kinh hiểm nhất hỏa Lưu Tinh.

Vốn tưởng rằng Tiêu Hạo cũng sẽ làm như vậy, ai ngờ mới vừa vào sân chơi, Lăng Nhuế liền bị dẫn tới Lưu Tinh thế giới. Lý do của Tiêu Hạo rất đơn giản, lựa chọn đường ko giống người khác, có thể tiết kiệm chút thời gian xếp hàng.

Tiết kiệm sao?

Lăng Nhuế nhìn du khách hi hi ha ha, không thể không gật đầu tỏ vẻ tán thưởng. Nhưng là, có muốn hay không vừa đi lên liền chơi kinh hiểm nhất nha? Đã sớm nghe nói hỏa Lưu Tinh là trò chơi đặc biệt kích thích nhất, nói không muốn chơi tự nhiên cũng là giả, nhưng là, nếu chơi hỏa Lưu Tinh, vạn nhất nếu là rất bi kịch bị trật cổ, chẳng phải là rất xui xẻo?

Lăng Nhuế theo bản năng sờ sờ cổ, Tiêu Hạo liếc qua đã thấy ra sự lo lắng của cô, “Lúc chơi, đầu ngửa về phía sau, không cần nhìn lung tung, như vậy liền hết chuyện! Còn nữa, một hồi sợ liền kêu ra ngoài ——”

Lăng Nhuế máy móc gật đầu, “Làm sao anh có kinh nghiệm như vậy?” Nói cho hết lời, mơ hồ có một loại cảm giác bị bán ra xông lên đầu.

“Nhuế Nhuế, chẳng lẽ em sợ độ cao, không dám chơi?” Tiêu Hạo thấy cô một bộ suy nghĩ sâu xa, dùng lời nói kích cô.

“Không có, nào có, em lá gan rất lớn!” Chỉ là thế nào càng xem càng sợ rằng đây? Nuốt một ngụm nước bọt, Lăng Nhuế cảm thấy nói không chừng mình thật đúng là sợ độ cao.

Người khác dùng nửa giờ chờ đợi đổi lấy một phút siêu cấp kích thích, mà Lăng Nhuế lại dùng cái này một phút siêu cấp kích thích đổi lấy toàn bộ hơn một giờ cả người đắc chí cùng tay chân như nhũn ra.

Lúc xuống, cô cảm giác chân của mình đã đã sớm không nghe sai khiến rồi, đôi tay liều chết níu lấy áo Tiêu Hạo thật lâu không muốn buông ra, sau đó dùng giọng điệu run rẩy dằng dặc tuyên cáo, “Em...em cũng không cần chơi cái này. . . . . . Quá, quá kinh hiểm. . . . . .”

Một giây kế tiếp, Lăng Nhuế chỉ cảm thấy hai chân cách mặt đất, bay lên không cả người liền bị Tiêu Hạo ôm lấy.

“Lá gan quả nhiên nhỏ, không trách được thang máy cũng sợ!” Tiêu Hạo bước đi như bay mà thẳng bước đi đi ra ngoài, thuận miệng lại nói đến chuyện xưa, mồm miệng rõ rànf.

“Anh, thế nào. . . . . . Không sợ chút nào sao?” Tựa ở trước ngực Tiêu Hạo, Lăng Nhuế cảm giác mình lòng của sắp nhảy ra ngoài.

“Trước kia lúc việc học nặng anh thường ra ngoài chơi cái này, thật là một phương pháp giải tỏa áp lực tốt, em không phải cảm thấy?” Nắm thật chặt cánh tay lực lượng, Tiêu Hạo lại gần mặt Lăng Nhuế của hỏi ngược lại.

Thường? giải tỏa áp lực?

Tiêu BOSS ngươi quả thật không phải là người!

Thì ra anh cũng có áp lực, sau đó để cho cô tới bồi anh giải tỏa áp lực? hơi sức cả người Lăng Nhuế tất cả đều bị hù dọa không còn, nếu không cô nhất định hung hăng bấm anh hai cái cho hả giận.

Hỏa Lưu Tinh quả thật đủ kinh hiểm, đủ kích thích, nhưng là chờ đón sau đó ko thiếu chính là di chứng không tự nhiên.

Tỷ như, bậc thang “tinh linh chi cốc”, Lăng Nhuế không leo nổi. . . . . .

Tiêu Hạo khom lưng, chỉ chỉ lưng mình, “Lên đây đi!”

Lăng Nhuế xin lỗi”Nha” một tiếng, leo lên. Mới đầu, cô còn có chút khoái cảm trả thù , ai bảo anh ra cái chủ ý cùi bắp như vậy, ha ha, cái này kêu là gieo gió gặt bão. . . . . . Nhưng, từ từ, nhìn bậc thang rất cao, nhìn Tiêu Hạo từng bước từng bước đi lên, Lăng Nhuế tựa vào trên lưng của anh, cảm thụ hô hấp cùng nhịp tim của anh, không khỏi bị cảm động rồi. . . . . .

Nếu như một đời một thế đều như vậy, vậy có phải hay không rất tốt đẹp?

Lúc đến miệng cống thế giới nước mở ra, nước ào ào phải chảy xuống. Lăng Nhuế đột nhiên cảm thấy mình được Tiêu Hạo ôm thật chặt vào trong ngực, sau đó những bọt nước cách cô thật là xa thật là xa. . . . . .

Đây là một loại cảm giác được người bảo vệ. Lăng Nhuế cảm giác mình lại một lần bị cảm động rồi. . . . . .

Lúc đi ngang qua vương quốc trẻ thơ, Lăng Nhuế chợt rất muốn ngồi vòng xoay ngựa gỗ, ai ngờ, Tiêu Hạo bên cạnh không mang theo nửa điểm thương lượng, một tiếng liền cự tuyệt cô.

“Tại sao vậy, cái trò chơi này lại không nguy hiểm?” Lăng Nhuế không hiểu rồi, trò chơi hỏa Lưu Tinh như vậy anh đều không nói gì, thế nào mình mới nói muốn chơi vòng xoay ngựa gỗ, sắc mặt của anh liền thay đổi khó nhìn như vậy cơ chứ?

“Trừ cái trò chơi này, cái nào cũng có thể.” Tiêu Hạo bưng ra gương mặt cường thế, không nói hai lời, liền đem Lăng Nhuế từ vui sướng dập tắt.

Cảm động lúc trước trở thành hư không, nghe tiếng âm nhạc ở xa xa, Lăng Nhuế đột nhiên cảm thấy hơi buồn bực một chút, con gái nào không thích loại trò chơi lãng mạn này, anh làm sao lại không thể nhân nhượng cô một lần?

Ngồi trên Ma Thiên Luân (vòng quay), Lăng Nhuế vẫn như cũ bĩu môi, không phải rất vui vẻ.

Tiêu Hạo đưa tay qua muốn ôm cô, Lăng Nhuế “Pằng” hất tay ra, “Hiện tại không muốn cùng anh nói chuyện, cách xa em một chút, em tức giận!”

“Anh muốn lúc em tức giận thì nói thẳng, mà không phải giấu ở trong lòng.” Tiêu Hạo nhìn cô dáng vẻ tức giận đỏ mặt, từ từ mở miệng, giọng điệu không nhanh không chậm, khóe miệng còn treo vài tia cười yếu ớt.

Lăng Nhuế trừng mắt liếc anh một cái, bày tỏ còn tức lắm, chớ phiền tới cô! Sau đó hai người ai cũng không nói chuyện, theo dâng lên buồng xe từng người nhìn phong cảnh của mình.

Lăng Nhuế tức tới cũng nhanh, đi cũng nhanh.

Nhìn phía dưới càng ngày càng rộng rộng rãi tầm mắt, nhìn tình cờ bay qua mấy con Ma Tước, từ từ cũng liền bình tĩnh lại. Sau đó, cô liền bắt đầu cảm giác mình đang bị người từng chút từng chút kéo về phía sau, lúc Ma Thiên Luân đến đỉnh, người sau lưng dùng sức một chút, Lăng Nhuế ngã ra sau, liền nằm ở trong ngực Tiêu Hạo.

Lăng Nhuế lo lắng nhìn Tiêu Hạo, anh dường như là sớm có dự mưu,, một tay đặt ở cổ của cô, một tay đè ép cánh tay trái của cô, tròng mắt thâm u cũng không thấy đáy, Lăng Nhuế dần dần không chịu nổi tầm mắt nhìn thẳng vào như vậy, không tự chủ được nghiêng nghiêng đầu, ngoài cửa sổ, trời xanh mây trắng, tầm mắt trống trải. . . . . .

Một giây kế tiếp, tầm mắt của cô bị che kín, cánh môi bị chiếm lấy.

Tiêu Hạo nghiêng người đè lại, hôn thật sâu, so quá khứ bất kỳ lần nào đều muốn dịu dàng lưu luyến, mang theo nho nhỏ hấp dẫn, từ từ trêu đùa. . . . . .

Lăng Nhuế bị anh hôn thở không nổi, chỉ có thể hoàn toàn theo anh tiết tấu nuốt hô hấp. . . . . . Thỉnh thoảng có hơi lạnh rò đi vào, thoáng thổi bay tóc của cô. Đây là một nụ hôn nhu tình đến mức tận cùng, khiến Lăng Nhuế có cảm giác rơi vào đám mây nhảy múa.

“. . . . . . Biết không, vòng xoay ngựa gỗ là trò chơi tàn nhẫn nhất trên cái thế giới này, truy đuổi lẫn nhau, lại vĩnh viễn ko rút ngắn cự ly, vĩnh viễn không với tới nhau, không cảm nhận được hô hấp của nhau.”

Bên trong buồng xe nho nhỏ dần di tán ko khí nồng nặc mập mờ, Tiêu Hạo khẽ ngẩng đầu, kề mặt ở chóp mũi nho nhỏ của Lăng Nhuế, hơi thở gấp gáp, ánh mắt lấp lánh, “Diễn viên Hàn Quốc Choi Ji Woo cuối cùng không có được hạnh phúc, cũng là bởi vì xe Thành Tuấn cho tới bây giờ chỉ là ở truy đuổi. . . . . . Mà không phải nắm chặt không thả.”

Chỉ là bởi vì nguyên nhân này sao?

Lăng Nhuế nội tâm bị chấn động rồi, một tiến sĩ ngành kỹ thuật, cả ngày tính toán điện áp dòng điện, cân nhắc chỉ tiêu nghiên cứu khoa học, ở thời khắc như vậy, lại có thể có cách nói này?

Người xưa nói, cuộc sống có ít nhất một lần như vậy, là vì người khác mà quên chính mình, Lăng Nhuế nghĩ, bây giờ, cô chỉ nghĩ nằm ở trong ngực Tiêu Hạo, cảm thụ nhiệt độ cùng hô hấp của anh.

Anh, hình như luôn là ở lúc cô không nhất chú ý, lấy suy nghĩ Logic khác hẳn với người thường cho cô rung động thật lớn, nhưng cũng là ngoài ý muốn nhất, chân thật nhất cảm động.

Lúc thổ lộ hỏi anh lý do, anh nói rõ lí lẽ do tất cả đều là tạo hóa. Anh nhất định là bởi vì một lý do mà yêu, nhưng lại sẽ không đem một cái lý do yêu chỉ trói buộc ở lên miệng, anh sẽ yêu toàn bộ.

Lại giống như hiện tại, cái vòng xoay ngựa gỗ giải thích rõ ràng rất gượng ép, tuyệt không ngọt ngào, nhưng cô lại nguyện ý không có chút nào nghi ngờ . . . . .

Đàn ông không nói lời ngon tiếng ngọt có lẽ là không đáng yêu, cả ngày đem lời ngon tiếng ngọt treo bên miệng nhất định không đáng tin , như vậy, anh hình như giống dạng người này, cô nên cho một cái gì đó đánh giá đây?

Lúc đuôi mắt nheo nụ cười, Lăng Nhuế động tình đưa tay chủ động ôm cổ Tiêu Hạo, “Vậy chúng ta liền quý trọng hạnh phúc, cách xa vòng xoay ngựa gỗ!”

Giọng điệu cười đùa, bỏ qua vướng mắc trong lòng lúc trước, cô nghĩ cô sẽ không bao giờ chơi trò đó nữa rồi. . . . . . Bởi vì truy đuổi quả thật quá mức tàn nhẫn.

Tiêu Hạo cười ngắt mũi Lăng Nhuế, “Thật ra thì, không nhất định chơi xoay tròn ngựa gỗ mới lãng mạn, Ma Thiên Luân cũng có thể! Biết không, chúng ta bây giờ đang đứng ở điểm cao nhất.”

“Vậy thì thế nào?” Lăng Nhuế trong lòng ước chừng biết Tiêu Hạo kế tiếp lại muốn hôn mình, lại lựa chọn giả bộ ngu, sau đó vụng về mở miệng trêu ghẹo, “Thế nào, tiến sĩ cũng cảm thấy chỗ cao này rét lạnh lắm sao?”

“. . . . . . Chỗ cao không người nào thấy.” Tiêu Hạo lắc đầu một cái, lòng ngón tay lướt qua gò má bóng loáng của Lăng Nhuế, giúp cô gỡ đi vài sợi tóc.

Gò má Lăng Nhuế của”Vèo” được một liền đỏ, cô vừa định mở miệng nói chúng ta đã xuống, ai ngờ lỗ mũi chợt ngứa, vừa lên tiếng đánh một cái to lớn nhảy mũi.

“Hắt xì ——”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK