Từng lời của Ngôn Độ nghe có vẻ thong dong bình lặng nhưng ngữ điệu lọt vào tai Hàn Cẩm Thư lại khiến cô có cảm giác không rét mà run.
Đương nhiên phải run rồi, sao mà không run sợ cho được?
Nhìn vào đáy mắt sâu thẳm của Ngôn Độ, ánh mắt Hàn Cẩm Thư chợt lóe lên, công tắc trong não tựa như bật tách một cái kéo ký ức lũ lượt trở về tuần thứ hai sau khi họ kết hôn.
Khi đó, hôn lễ vừa kết thúc, Hàn Cẩm Thư thấy phong cảnh ở hòn đảo rất đẹp nên muốn ở lại chơi thêm một thời gian.
Thời gian đó vừa hay là mùa thấp điểm của bệnh viện thẩm mỹ nên Thịnh Thế không quá bận rộn, cô cũng tự cho mình một kỳ nghỉ trăng mật kéo dài ba tuần, chuẩn bị sẵn tinh thần chơi thêm một tuần trên đảo.
Xuất phát từ sự tôn trọng với người chồng trên danh nghĩa của mình, sau khi kết thúc hôn lễ, Hàn Cẩm Thư tìm Ngôn Độ, báo cho anh cô dự định nghỉ phép tại hòn đảo này. Cô còn rất lịch sự hỏi Ngôn Độ có muốn ở lại cùng cô không.
Trước khi kết hôn, Hàn Cẩm Thư đã nghe nói CEO Ngôn thị là ác ma cuồng công việc, cường độ làm việc cao đến mức gần như cả năm không nghỉ, quanh năm không phải đi công tác thì cũng là đang trên đường đi công tác.
Ngay cả chị họ Du Thấm của cô cũng nói đùa em rể mình là bớt chút thời gian bận rộn đến kết hôn cùng Hàn Cẩm Thư.
Vì vậy, Hàn Cẩm Thư dò hỏi Ngôn Độ muốn nghỉ phép với mình không cũng chỉ là hỏi cho có mà thôi. Cô đã dự kiến boss lớn trăm công ngàn việc như Ngôn Độ sẽ không lãng phí thời gian quý báu của mình cho cô vợ hờ mới cưới.
Câu trả lời của Ngôn Độ khi ấy khiến Hàn Cẩm Thư hơi bất ngờ.
Biết được ý định nghỉ phép của cô, Ngôn Độ trầm ngâm vài giây, sau đó trả lời cô: “Ba ngày sau anh phải đi New York một chuyến bàn chuyện hợp tác với nhà họ Phong, kế hoạch này không thay đổi được”.
Lúc Ngôn Độ trả lời, anh đang ngồi trong thư phòng của phòng tổng thống của khách sạn, trước mặt bày đầy các loại hợp đồng, thần sắc lạnh nhạt bình tĩnh.
Nhà họ Phong nổi danh kinh doanh súng ống đạn dược ở New York, đại danh như sấm dội bên tai, Hàn Cẩm Thư dĩ nhiên đã từng nghe qua. Bốn nhà Ngôn, Phong, Thương, Phí là bốn gia tộc lớn, không chỉ là tập đoàn tài chính lớn toàn cầu mà còn nắm giữ hoạt động kinh doanh vũ khí ngầm của châu Âu, châu Mỹ và Đông Nam Á. Thế lực của bốn gia tộc rộng lớn, thực lực rất mạnh, quyền lực đến mức chỉ có chính họ mới có thể cân bằng lẫn nhau, tạo thành một chuỗi lợi ích không thể xâm phạm, gần như chiếm 70% thị trường chợ đen toàn cầu.
Hàn Cẩm Thư hiểu ý của Ngôn Độ, cười đáp: “Không sao, anh cứ đi đi, em ở lại chơi một mình cũng được”.
Ngôn Độ nhìn cô, nhàn nhạt nói: “Lần này không chơi với em được, chúng ta sẽ tìm ngày khác đi tuần trăng mật, em đừng giận”.
Hàn Cẩm Thư chỉ coi bạo quân thuận miệng khách sáo, không hề để trong lòng. Hơn nữa anh không ở đây là điều cô cầu mà không được, làm gì có chuyện hờn giận?
Vui vẻ cho mình nghỉ phép thêm mấy ngày, tâm trạng của Hàn Cẩm Thư rất tốt, ngay hôm đó đã tìm đến Du Thấm, vừa làm nũng vừa dụ dỗ Du Thấm xin nghỉ phép cùng ở lại trên đảo chơi với cô.
Từ nhỏ Du Thấm đã chiều Hàn Cẩm Thư, không chống đỡ được cô em họ nịnh nọt làm nũng đành phải đồng ý.
Chưa đến hai ngày sau, Ngôn Độ đưa theo trợ lý đi New York bàn chuyện hợp tác với một gia tộc lớn khác là nhà họ Phong.
Hàn Cẩm Thư thoáng chốc như ngựa non đứt cương, cảm thấy không có chồng bên cạnh thật vui vẻ, đến không khí cũng tươi mát hơn mấy phần.
Cô và Du Thấm lên kế hoạch chơi hết hòn đảo.
Ngày đầu tiên Ngôn Độ rời đi, Hàn Cẩm Thư kéo Du Thấm đi lặn và lướt sóng.
Ngày thứ ba Ngôn Độ rời đi, Du Thấm kéo Hàn Cẩm Thư đi thuê một chiếc xe dạo một vòng đảo, chụp được rất nhiều ảnh đẹp.
Hôn đó, Hàn Cẩm Thư và Du Thấm còn tình cờ gặp một đôi tình nhân trẻ tuổi, thật trùng hợp họ cũng là người Trung Quốc.
Gặp được đồng bào ở nước ngoài, cảm động phát khóc. Hơn nữa đôi nam thanh nữ tú này vừa hoạt bát sôi nổi vừa tốt tính, nhanh chóng hòa đồng vui vẻ với Hàn Cẩm Thư và Du Thấm.
Trong khi nói chuyện, đôi tình nhân nói họ đều là sinh viên của một trường đại học tại thành phố Ngân Hà, coi như là nửa đồng hương với Hàn Cẩm Thư.
Hàn Cẩm Thư nói: “Tôi cũng học đại học tại Ngân Hà, hai người học trường nào?”.
Đôi tình nhân trả lời: “Học viện Y khoa thành phố Ngân Hà”.
Hàn Cẩm Thư nghe xong bỗng mở to mắt hưng phấn: “Tôi cũng học ở Học viện Y khoa thành phố Ngân Hà, chúng ta vậy mà còn là bạn cùng trường đó!”.
Duyên phận kỳ diệu ngàn năm khó cầu, đôi tình nhân cũng rất vui vẻ. Bọn họ đều là người có cá tính hào sảng nên để chúc mừng duyên hội ngộ, hai người họ nhất quyết muốn mời đàn chị xinh đẹp Hàn Cẩm Thư uống một chầu.
Hàn Cẩm Thư vốn muốn từ chối nhưng không nỡ phụ tấm thịnh tình của đàn em khóa dưới, cuối cùng cũng hết cách đành gật đầu đồng ý.
Để biểu đạt sự kính trọng đối với đàn chị xinh đẹp, đôi tình nhân mời Hàn Cẩm Thư đến một quán bar lớn nhất trên đảo. Nam DJ cường tráng đẹp trai, nữ DJ gợi cảm bóng bỏng, ít nhất cũng phải tiêu đến con số hàng nghìn đô.
Ở nước ngoài, những quán bar như thế này rất nhiều, không khí cũng rất phóng khoáng cởi mở.
Hàn Cẩm Thư và Du Thấm không quen không khí xa hoa lạc thú như động Bàn Tơ này. Hai chị em ngồi một tiếng, uống một ly cocktail sau đó đứng dậy tạm biệt đôi tình nhân, cảm ơn bọn họ đã khoản đãi.
Đến khi trở về khách sạn, lúc tắm rửa, Hàn Cẩm Thư định gỡ nhẫn cưới ở ngón áp út xuống theo thói quen mới phát hiện chiếc nhẫn trên tay đã không cánh mà bay.
Hàn Cẩm Thư nhíu mày.
Trước đêm tổ chức đám cưới, bố của cô – Hàn Thanh Bách đã nói phía nhà trai rất coi trọng đám cưới này. Từ địa điểm tổ chức hôn lễ đến trang trí đều do những quản gia đức cao vọng trọng của nhà họ Ngôn đích thân giám sát và chỉ đạo.
Còn cặp nhẫn cưới của cô và Ngôn Độ được một nhà thiết kế hàng đầu thế giới tại Paris thiết kế riêng, độc nhất vô nhị.
Một gia tộc lâu đời như nhà họ Ngôn xưa nay được coi là quý tộc chân chính, mà Ngôn Độ lại là người nắm quyền nhà họ Ngôn nên Hàn Cẩm Thư cảm thấy thái độ của nhà trai đối với hôn lễ trịnh trọng như vậy cũng là điều dễ hiểu.
Thế nhưng cô đã không cẩn thận đánh mất nhẫn cưới, chuyện này lớn không lớn, nhưng tuyệt đối cũng không nhỏ.
Tắm rửa xong, Hàn Cẩm Thư nói chuyện không tìm thấy nhẫn cưới với Du Thấm. Du Thấm còn hoảng sợ hơn cả cô, hốt hoảng vội vàng kéo cô quay lại quán bar tìm kiếm.
Ánh đèn lả lướt, nơi nơi đều tối tắm, bên trong không còn chỗ trống, dưới sàn nhảy cũng đông đúc trai gái nhảy nhót hát hò.
Cuối cùng, hai người đành bất lực quay về.
Quay trở về khách sạn, Du Thấm cau mày ủ rũ. Hàn Cẩm Thư thấy dáng vẻ của chị họ bèn lại an ủi, nói: “Thôi, rơi cũng rơi rồi. Có lẽ em và chiếc nhẫn đó cũng giống em và ông chồng đột nhiên xuất hiện này, dưa chín ép không ngọt, không có duyên phận”.
Nghe Hàn Cẩm Thư nói, Du Thấm không nhịn được đánh em họ một cái: “Em bớt suy nghĩ đơn giản đi được không? Bất kể em và Ngôn Độ có cảm tình hay duyên phận không thì em cũng là vợ anh ta rồi. Mới kết hôn mấy ngày đã mất nhẫn cưới, nếu bị người nhà họ Ngôn biết được, chắc chắn sẽ bất mãn với nhà em”.
Hàn Cẩm Thư: “Em đánh mất nhẫn đâu có liên quan gì đến người nhà em”.
“Nói ngay bản thân em, bình thường thì nhanh mồm nhanh miệng, thông minh lanh lợi, đến thời khắc quan trọng lại ngốc thế”. Du Thấm tặc lưỡi nhìn cô, “Bản chất cuộc hôn nhân của em và Ngôn Độ là liên hôn, nói trắng ra là liên kết lợi ích hai gia tộc. Lâu rồi thì không sao, nhưng mới bắt đầu mà em đã đưa đầu cho họ nắm, khi đó nhà họ Hàn định ăn nói thế nào với nhà họ Ngôn đây?”.
Hàn Cẩm Thư bỗng suy sụp, chống cằm thở dài: “Em đương nhiên là hiểu những gì chị nói, em cũng không ngốc mà. Nhưng nhẫn cũng đã mất rồi, chị trách em cũng vô dụng”.
Du Thấm lo trước lo sau, gợi ý cho cô: “Hay là em lén tìm người làm một chiếc y hệt đi? Nhẫn cưới trông cũng nhỏ, không nhìn kỹ cũng không phát hiện là đồ nhái đâu”.
Hàn Cẩm Thư: “Đúng là có thể dùng cách này”.
Hàn Cẩm Thư: “Nhưng mà…”.
Du Thấm: “Nhưng làm sao?”.
Hàn Cẩm Thư: “Nhưng mà em căn bản không biết chiếc nhẫn đó trông như thế nào”.
Du Thấm: “…? Đại tiểu thư, em biết mình đang nói gì không. Em không biết nhẫn cưới của em trông thế nào ấy hả?”.
Hàn Cẩm Thư vẫn bình tĩnh, dường như không cảm thấy một cô dâu không biết nhẫn cưới của mình trông ra sao có gì kỳ lạ cả. Cô trả lời: “Vì em quả thật chưa từng nhìn kỹ mà”.
Nhìn dáng vẻ của em họ, Du Thấm giờ đây đã hiểu.
Cô em họ này không hề để tâm đến cuộc hôn nhân này.
Cũng hết cách, Du Thấm cân nhắc giây lát, nói với Hàn Cẩm Thư: “May mà thường ngày chồng em bận rộn, em lại nhiều đồ trang sức, Ngôn Độ có lẽ sẽ không để ý em không đeo nhẫn cưới, cứ tạm giấu trước đã, sau này không giấu được lại nghĩ cách sau”.
Hàn Cẩm Thư gật đầu: “Ừm, đành vậy”.
…
Hàn Cẩm Thư thoát khỏi dòng ký ức trở về thực tại hai năm sau.
Cả người cô bị Ngôn Độ giam trong ngực, ngẩng đầu nhìn anh. Ngón tay anh lưu luyến trượt trên cổ cô, vuốt ve dọc theo đường cong lả lướt.
Hàn Cẩm Thư nhất thời không biết nên nói gì.
Hai năm nay, anh chưa từng hỏi cô chuyện nhẫn cưới. Cô cho rằng anh thờ ơ với mình nên không hề chú ý đến chiếc nhẫn nhỏ bé trên ngón tay. Hàn Cẩm Thư thật sự chưa từng nghĩ đến, Ngôn Độ không chỉ biết chuyện cô làm mất nhẫn cưới mà thậm chí còn biết rõ nhẫn cưới mất khi nào, vì sao lại mất.
Căn phòng vô cùng yên tĩnh.
Lát sau, Hàn Cẩm Thư nhẹ nhàng nuốt nước miếng, vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc hỏi: “Vì sao anh lại biết em làm mất nhẫn cưới?”.
Ngón tay Ngôn Độ lướt nhẹ qua cằm Hàn Cẩm Thư, cúi đầu nhắm mắt, chóp mũi khẽ ngửi bên tai cô, mùi hương giống như xạ hương hết hợp với lá bạc hà, mùi vị rất nữ tính, gợi cảm quyến rũ.
Anh không trả lời cô mà chỉ nhẹ giọng nói: “Vì sao mùi hương trên người em hôm nay không giống mọi khi”.
“Có lẽ… có lẽ là vì em xịt nước hoa”. Hàn Cẩm Thư cảm giác Ngôn Độ dịu dàng vuốt ve làn da mình, tư thế này giống như đang cưng nựng mèo con ngoan ngoãn.
Sóng triều đỏ rực dần hiện rõ trên khuôn mặt cô, tiếp đó lan đến vành tai bị anh âu yếm. Hàn Cẩm Thư cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, thử nâng tay lên nắm cổ tay anh hòng kéo anh ra.
Ai ngờ, cô vừa đụng đến cổ tay anh lại bị anh tóm lấy eo nhấc bổng cô lên.
Hàn Cẩm Thư cao 1m65, không tính là thấp so với con gái phương Nam nhưng lại bị anh xách lên dễ dàng như xách gà con. Đợi đến khi cô lấy lại tinh thần thì Ngôn Độ đã yên vị trên giường, còn cô thì ngồi trên đùi anh, đối diện với anh.
Lại là tư thế này, thân mật khăng khít, ái muội vô biên.
Ngôn Độ rủ mắt nhìn cô, một tay vòng lấy eo cô, tay còn lại mân mê vành tai ửng đỏ của cô, thong thả nói: “Mùi nước hoa này không thơm”.
Hàn Cẩm Thư cảm thấy anh đang nghi ngờ phẩm vị và thẩm mỹ của mình liền phản ứng: “Mùi này rất hot đấy, chỗ nào cũng cháy hàng, sao lại không thơm chứ?”.
Chóp mũi cao thẳng của Ngôn Độ chạm vào cô, nhẹ giọng cười: “Không có mùi thơm vốn có trên người em”.
Hàn Cẩm Thư khó hiểu, hỏi: “Người em vốn có mùi gì?”. Thật là kỳ lạ, bản thân cô cũng không biết người mình có mùi hương gì.
Ngôn Độ: “Không hình dung được”.
Hàn Cẩm Thư: “Hả?”.
Ngôn Độ khẽ cười: “Dù sao cũng là mùi hương anh thích nhất”.
Hơi thở của anh mát lạnh thổi đến bên má cô tựa như lông chim không ngừng phe phẩy.
“…”. Khuôn mặt Hàn Cẩm Thư càng nóng, nghiêng đầu cách xa anh mấy centimet, vẫn còn đau đáu chuyện chính: “Được rồi, đừng đánh trống lảng khiến em mất chú ý nữa. Anh vẫn chưa trả lời, vì sao anh biết chuyện em làm mất nhẫn cưới?”.
Ngôn Độ hỏi lại cô: “Thư tình tiểu thư, có chuyện nào của em mà anh không biết không?”.
Điều kỳ lạ chính là chỗ này. Cô chưa từng nói với ai chuyện mình đánh rơi nhẫn cưới ở quán bar, nói cách khác, ngoại trừ cô và Du Thấm thì không có người thứ ba trên thế giới biết chuyện đó.
Vậy thì rốt cuộc Ngôn Độ vì sao lại biết được?
Hàn Cẩm Thư cảm thấy anh lại hỏi một đằng trả lời một nẻo, vì thế nhìn chằm chằm vào anh, hỏi nghiêm túc: “Ngôn Độ tiên sinh, đừng nói lảng sang chuyện khác, mời anh trả lời trực tiếp câu hỏi của em”.
Ngôn Độ nói: “Anh biết chuyện của em là vì anh đủ hiểu em, cũng đủ quan tâm em”.
Hàn Cẩm Thư: “…”.
Hàn Cẩm Thư khăng khăng muốn biết đáp án đến cùng, không nhịn được giơ tay bóp mặt anh, ép chặt hai bên má anh khiến khuôn mặt tuấn tú bị vần vò biến dạng: “Trả lời thẳng vào vấn đề! Trả lời thẳng vào vấn đề! Trả lời thẳng vào vấn đề!”.
Ngôn Độ: “…”.
Ngôn Độ: “Buông… tay…”.
Hàn Cẩm Thư càng dùng sức véo, “Anh nói trước đã!”.
Ngôn Độ khẽ nhíu mày, rủ mắt lạnh lùng nói: “Em không chịu nói lý gì vậy. Rõ ràng em đánh mất nhẫn cưới anh tặng ở quán bar, không áy náy với anh thì thôi, ngược lại còn dùng hình bức cung anh?”.
Nghe xong, Hàn Cẩm Thư bỗng chột dạ, nhẹ nhàng buông tay véo mặt anh. Âm thanh vô thức nhỏ xuống, giải thích với anh: “Hôm đó em gặp bạn cùng trường trên đảo nên mới cùng chị họ đến quán bar…”.
Vừa nói, cô vừa cảm thấy mình càng giải thích thì càng giống lấp liếm giảo biện, nghĩ vậy liền thở dài: “Được rồi, không cẩn thận đánh mất nhẫn cưới là lỗi của em, em không cố ý, xin lỗi anh”.
Ngôn Độ chưa lên tiếng.
Hàn Cẩm Thư lại nói: “Em đã nhận sai rồi, bây giờ anh có thể nói cho em biết vì sao anh biết chuyện này được chưa?”.
Ngôn Độ ôm cô, gối cằm lên đỉnh đầu cô, hai thân thể tiếp xúc thân mật. Sau đó anh nói: “Khi ấy em khăng khăng muốn ở lại trên đảo nghỉ phép, anh sợ em và Du Thấm ở trên đảo không an toàn nên dặn Franc để lại người bảo vệ”.
Nghe vậy, Hàn Cẩm Thư tròn mắt kinh ngạc, cô ngẩng đầu muốn nói gì đó nhưng lại bị hồi chuông điện thoại phá đám, chặn đứng suy nghĩ của cô.
Hàn Cẩm Thư nhìn màn hình di động, là Du Thấm gọi đến.
Cô nhìn Ngôn Độ, nói: “Chị họ em vừa nhắn Wechat nói tìm em có chút việc”.
Biểu cảm lẫn động tác của Ngôn Độ vẫn không thay đổi: “Ừ”.
Hàn Cẩm Thư thấy anh không phản ứng gì lại giơ di động đến trước mặt anh: “Em muốn nghe điện thoại”.
Bạo quân lười biếng trả lời: “Em nghe đi”.
Hàn Cẩm Thư cạn lời. Cô biết là anh cố ý, da mặt đỏ bừng, hai mắt tròn xoe trừng anh: “Hai chúng ta thế này em làm sao nghe điện thoại được? Anh thả em ra đã”.
Ngôn Độ rủ mi nhìn cô, cánh tay đặt trên eo cô vẫn bất động, dường như vẫn không nghe thấy lời cô nói.
Di động reo không ngừng khiến người bắt máy bối rối, thấp thỏm.
Bạo quân này luôn thích dỗ ngọt. Hàn Cẩm Thư cũng hết cách đành phải dịu xuống, nói: “Anh thả em ra đã, chị của em có chuyện muốn nói với em, anh chắc là không có hứng nghe đâu”.
Ngôn Độ nói: “Em hôn anh một cái anh sẽ thả em ra”.
Hàn Cẩm Thư: “?”.
Hàn Cẩm Thư sững người, hai mắt chớp chớp không thể tin nổi: “Anh vừa nói gì cơ?”.
Ngôn Độ bình tĩnh lặp lại một lần: “Em hôn anh một cái liền thả em ra”.
Hàn Cẩm Thư đã nghe rõ từng câu từng chữ.
Ông chồng hờ của cô cứ như bị chạm dây thần kinh, tự nhiên lại làm nũng, kinh khủng quá đi mất.
Nhưng mà…
Cô cũng làm nhiều rồi mà.
Hàn Cẩm Thư đưa tay vỗ ngực tự trấn an bản thân, sau đó nhoài người đến hôn chụt một cái lên khuôn mặt anh.
Quân vô hí ngôn, hôn xong, Ngôn Độ quả nhiên đã tha cho Hàn Cẩm Thư.
Hàn Cẩm Thư vội vàng chui vào nhà vệ sinh, mở nút màu xanh nhận cuộc gọi: “Alo”.
Du Thấm phía đầu dây bên kia im lặng ba giây, sau đó nhỏ giọng thần bí hỏi: “Xin lỗi đã làm phiền, em và Ngôn Độ làm xong rồi hả?”.
Hàn Cẩm Thư bị sặc, tức giận đáp lại: “Xong con khỉ, vừa rồi bọn em không làm gì cả”.
Trai đơn gái chiếc, củi khô bốc cháy, hơn nữa còn là vợ chồng hợp pháp, lại còn mãi mới chịu nghe điện thoại, bảo không làm có quỷ mới tin.
Du Thấm tự nhủ, cho rằng em họ mình da mặt mỏng nên thẹn không dám thừa nhận, vì thế cũng không theo đuổi đến cùng chủ đề đó nữa.
Cửa sổ nhà vệ sinh ngược sách khiến không gian bên trong hơi tối tăm.
Hàn Cẩm Thư mở đèn, dưới không gian sáng trưng, cô nghiêng đầu lơ đãng nhìn thấy mình trong gương.
Cô gái trong gương sắc mặt ửng đỏ, đôi mắt long lanh ánh nước, mê hoặc hấp dẫn, quần áo xộc xệch, tóc tai rối loạn. Tạo hình lúc này hoàn toàn sử dụng trạng thái “yếu ớt mị hoặc” để mô tả.
Là sủng phi yêu mị vừa thoát khỏi tay bạo quân.
May mà Du Thấm chỉ gọi điện cho cô, nếu lúc này chị họ ở ngay trước mặt cô, chắc chắn cô ấy sẽ không tin vừa rồi cô chỉ ngồi trên đùi nói chuyện với Ngôn Độ.
Nhìn khuôn mặt cô gái hồng hào thẹn thùng trong gương, Hàn Cẩm Thư vô thức cắn môi, nội tâm tự nhiên sinh ra cảm xúc xấu hổ buồn bực.
Gần đây không chỉ có Ngôn Độ trở nên kỳ lạ mà ngay bản thân cô hình như cũng thấy mình kỳ lạ.
Nhưng không đợi Hàn Cẩm Thư tĩnh tâm suy nghĩ xem rốt cuộc mình “lạ” ở chỗ nào thì Du Thấm đã lên tiếng, thu hút toàn bộ sự chú ý của cô.
Du Thấm nói: “Cẩm Thư, chị tìm em thật ra cũng không có chuyện gì đặc biệt, chỉ là muốn tâm sự với em chút chuyện”.
Hàn Cẩm Thư kẹp điện thoại giữa tai và vai, vặn vòi nước rửa tay. Cô vừa dùng khăn mặt lau tay, vừa cười nói: “Chị nói đi, gần đây chị và thầy tiểu Từ thế nào rồi?”.
Du Thấm nói cho Hàn Cẩm Thư chuyện mình đưa Quả Cam đi công viên trò chơi lại gặp phải Lương Hàn Lâm đến gây rối.
Hàn Cẩm Thư cau mày, vẻ mặt giận dữ: “Sao anh ta còn dám xuất hiện, lấy đâu ra mặt mũi đến gặp chị? Anh ta không làm chị bị thương chứ?”.
Du Thấm nói: “Không, lúc đó Từ Mạc Hành và chị của anh ấy chụp ảnh gần đó, anh ấy giải vây giúp chị, đuổi Lương Hàn Lâm đi”.
Hàn Cẩm Thư thở phào: “Vậy thì tốt”.
“Sau khi trở về, anh ấy đã gửi cho chị một bức ảnh chụp chị và Quả Cam”. Nói đến đây, Du Thấm chợt dừng lại.
Đầu dây bên kia bỗng yên tĩnh, Hàn Cẩm Thư chờ đợi, chừng mấy giây sau mới nghe thấy Du Thấm lên tiếng, giọng nói mang theo vài phần chua xót: “Thầy tiểu Từ là một chàng trai rất tốt, tính cách hào sảng tươi sáng, lại rất trọng tình nghĩa”.
Hàn Cẩm Thư nói: “Phải, em luôn cảm thấy Từ Mạc Hành rất được”.
Du Thấm thoải mái thở dài một tiếng: “Nếu chị vẫn còn là chị của năm năm trước, chị nhất định sẽ mặt dày theo đuổi anh ấy”.
Hàn Cẩm Thư: “Chị của hiện tại có gì không được?”.
“Cẩm Thư, em luôn khuyên chị phải dũng cảm, thật ra không phải chị không dũng cảm mà là em nghĩ quá đơn giản”.
Du Thấm nói, “Phụ nữ ly hôn, có con riêng, cho dù người ta đồng ý thì liệu bố mẹ anh ấy, chị gái anh ấy, người nhà anh ấy có đồng ý không? Kể cả những trở ngại đó biến mất nhưng Quả Cam thì sao?”.
Du Thấm vừa dứt lời, Hàn Cẩm Thư im lặng không lên tiếng.
Ngữ khí của Du Thấm rất buồn bã, thậm chí âm điệu còn mang sự nghẹn ngào khó phát hiện: “Quả Cam thường xuyên nói với chị nó rất nhớ bố, buổi tối thường nằm mơ gặp bố. Thằng bé muốn bố trở về, cả nhà ba người lại sống vui vẻ bên nhau”.
Hàn Cẩm Thư đắn đo giây lát mới nói: “Trẻ con mới lên ba không hiểu chuyện của người lớn. Để Quả Cam có thể trưởng thành vui vẻ, chị không nên nói cho nó biết Lương Hàn Lâm đã làm ra chuyện gì. Đợi Quả Cam lớn thêm một chút, thằng bé nhất định sẽ hiểu cho chị”.
Du Thấm thở dài, “Hy vọng là vậy, đợi sau Quốc khánh, chị sẽ đưa Quả Cam đi sửa tên”.
Hàn Cẩm Thư suy tư: “Chị muốn cho Quả Cam theo họ chị?”.
“Ừ”. Du Thấm nói, “Chị thật sự không muốn mình và Quả Cam có bất kỳ quan hệ gì với tên cặn bã kia nữa. Mẹ con chị nên có cuộc sống mới rồi”.
…
Trước có Lương Hàn Lâm, sau có Từ Mạc Hành, cuộc sống của chị họ Du Thấm dường như vẫn luôn gặp chuyện phiền não vì đàn ông.
Hàn Cẩm Thư biết Du Thấm buồn lòng, cũng vui vẻ nói chuyện phiếm giải sầu với chị họ. Thật ra Hàn Cẩm Thư rất rõ, nhiều khi Du Thấm không cần người em họ là cô phải thao thao bất tuyệt tư vấn gì cả. Điều Du Thấm cần chỉ là một người lắng nghe, một người chia sẻ.
Ý nghĩa của bạn thân chính là ở điều này.
Cô nỗ lực đưa ra giải pháp cho Du Thấm, nếu chị ấy không chọn cách đó, cô cũng tôn trọng lựa chọn của chị họ. Cười với chị, khóc cùng chị, phất cờ hò reo khi chị lên đỉnh núi, nhưng cũng là người an ủi khi chị ngã xuống vực sâu.
Cuộc gọi với Du Thấm kết thúc, mới đó đã qua gần hai tiếng đồng hồ.
Hơn 5 rưỡi chiều, sắc trời bên ngoài dần trầm xuống.
Đến giờ cơm.
Bữa trưa dùng tại nhà hàng của chú Kiến Thụ, sơn hào hải vị bày đầy một bàn lớn. Khi đó Hàn Cẩm Thư vừa xuống máy may, thân thể còn mệt mỏi nên không ăn được gì nhiều, lúc này đã thấy đói bụng.
Cô mở cửa nhà vệ sinh đi ra phòng khách, bạo quân đang ngồi trên sô pha, sắc mặt lạnh ngắt. Anh cầm điều khiển xem TV, mà TV trước mặt bạo quân đang phát <>.
Hàn Cẩm Thư: “…”.
Hàn Cẩm Thư thuận miệng hỏi: “Cừu vui vẻ là phim hoạt hình cũ lắm rồi, trẻ con bây giờ đều xem <<Đội Uông Uông lập công lớn>>”.
Ngôn Độ tắt TV, ngữ khí bình đạm không nóng không lạnh: “Em nắm rõ xu thế hiện hành thật đấy”.
“Lần trước em đến nhà chị họ, có xem mấy tập với Quả Cam”.
Hàn Cẩm Thư nhìn quang cảnh dần tối bên ngoài cửa sổ, nói: “Đi thôi Ngôn tổng, đến giờ ăn cơm rồi”.
Ngôn Độ đứng dậy, sau đó đưa cho cô một hộp vuông không biết biến ra từ đâu.
Hàn Cẩm Thư không hiểu nguyên nhân mà chỉ nhận lấy chiếc hộp. Cô mở ra nhìn, lập tức mắt chữ A miệng chữ O, ngẩng đầu nhìn Ngôn Độ, kinh ngạc nói: “Anh đặt làm một chiếc nhẫn giống hệt à?”.
Ngôn Độ: “Không phải”.
Hàn Cẩm Thư: “… Thế đây là?”.
Ngôn Độ trả lời cô: “Đây là chiếc em đánh mất”.
Hàn Cẩm Thư suýt chút nữa muốn hộc máu: “Anh tìm được về khi nào?”.
“Hai năm trước”. Ngôn Độ cụp mi, một tay lấy nhẫn, một tay nắm ngón tay trắng nõn mềm mại của cô, thong thả đeo chiếc nhẫn lên ngón áp út.
Hàn Cẩm Thư bình tĩnh nhìn chiếc nhẫn đã mất lần nữa quay trở về trên tay cô, ngây người hỏi: “Hai năm trước anh đã tìm được rồi mà sao bây giờ mới đưa cho em?”.
Ngôn Độ nhẹ nhàng nói: “Thời gian vừa thích hợp”.
Hàn Cẩm Thư không rõ: “Hả? Anh có gì gì?”.
Ngôn Độ không giải thích nghi ngờ của cô, chỉ nói: “Đeo cẩn thận, đừng đánh mất nữa lại chọc anh nổi giận”.
Hàn Cẩm Thư cử động ngón áp út, buột miệng thì thầm: “Ai có thể đảm bảo cả đời không đánh mất trang sức cơ chứ. Mẹ em thỉnh thoảng lại không thấy vòng cổ với hoa tai mà bố em tặng. Nếu đánh mất nữa chẳng lẽ anh còn đánh em”.
“Anh nào nỡ đánh”.
Ngôn Độ vén tóc cho cô ra sau tai, thản nhiên nói: “Anh chỉ biết sẽ trói em lại, dùng hàng trăm phương thức khiến em về sau cứ nhìn thấy anh liền thấy chân mềm”.
Hàn Cẩm Thư: “…”.
Hàn Cẩm Thư thật sự hốt hoảng… thế gian này thật sự có quỷ háo sắc nói trong cái dáng dấp lịch sự chỉnh tề như vậy.
Vậy mà quỷ háo sắc đó vẫn ung dung nhàn nhã, hỏi cô: “Không phải nói muốn đi ăn gì sao. Em muốn ăn gì?”.
Hàn Cẩm Thư sờ chiếc nhẫn trên tay, nói: “Lan Giang là quê hương thứ hai của em, em rất rõ nơi này. Anh từ xa mới đến, cứ đi theo em là được, em đảm bảo sẽ đưa anh đi ăn ngon”
Nói xong, Hàn Cẩm Thư lập tức đưa Ngôn Độ rời khỏi khách sạn.
Hai người gọi một chiếc taxi, tài xế hỏi địa chỉ, Hàn Cẩm Thư nói tên một con phố.
Lan Giang không lớn, lái xe một vòng mất chưa đến một tiếng. Không đến mười phút, bọn họ đã tới nơi cần đến.
Đây là khu phố cổ, đường phố rất nhỏ, kiến trúc và không gian mang lại cảm giác cổ kính, nhiều ngôi nhà vẫn còn lợp ngói.
Hàn Cẩm Thư đưa Ngôn Độ đi vào một con hẻm nhỏ, đi bộ mấy trăm mét mới dừng trước một cửa tiệm.
Cô vui vẻ thốt lên: “Cửa hàng này quả nhiên vẫn ở đây!”.
Ngôn Độ quay đầu lại, nụ cười rạng rỡ tươi đẹp của cô gái dưới ánh hoàng hôn càng thêm chói mắt.
Hàn Cẩm Thư cũng nhìn anh, không hề che giấu cảm xúc vui sướng: “Em thường xuyên đến tiệm này khi còn học lớp 12. Vốn dĩ em còn lo nhiều năm qua rồi họ đã đóng cửa, kết quả ban nãy tra trên mạng thấy không những không đóng cửa mà còn trở thành cửa tiệm nổi tiếng trên mạng. Rất nhiều người đến Lan Giang du lịch đều sẽ check-in ở đây. Đông lắm đó!”.
Ngôn Độ im lặng chăm chú nhìn Hàn Cẩm Thư.
Niềm vui của con gái dường như thật quá đơn giản, đơn giản đến mức anh không thể hiểu được. Thế nhưng anh vẫn thích nhìn dáng vẻ vui sướng của cô.
Bởi vì, bản thân cô vui vẻ chính là ý nghĩa duy nhất đối với anh.
Hàn Cẩm Thư không hề nhận thấy ánh mắt khác thường của Ngôn Độ.
Cô bước lên bậc nói với chủ tiệm gì đó. Vài phút sau, một hộp giấy nặng trịch đã bày trước mặt.
Ngôn Độ nhìn chiếc hộp trong tay Hàn Cẩm Thư, hỏi: “Mua gì vậy?”.
“Pizza bò với xoài”. Vừa nói, Hàn Cẩm Thư vừa mở hộp như khui vật quý. Bên trong là chiếc bánh Pizza 30cm, màu vàng bắt mắt. Phía trên bánh phủ kín thịt bò, xoài thái miếng và phô mai chảy, mùi hương bay thẳng vào mũi kích thích khứu giác.
“Đây là món đinh của tiệm này, cực kỳ ngon”. Cô đi găng tay dùng một lần, lấy một miếng pizza đưa đến miệng Ngôn Độ, đôi mắt mở to lấp lánh giống như vì sao lập lòe phía chân trời: “Nếm thử xem sao?”.
Ngôn Độ không rời khỏi khuôn mặt kiều diễm của Hàn Cẩm Thư, im lặng một lát, ánh mắt dịch xuống nhìn miếng pizza cô tự tay đưa đến miệng anh.
Cô thúc giục: “Thử một miếng đi mà! Thật sự rất ngon!”.
Ngôn Độ cuối cùng cũng hé miệng, nhẹ nhàng cắn một miếng, thong thả thưởng thức hương vị.
Hàn Cẩm Thư thấp thỏm nhìn anh: “Thế nào?”.
Ngôn Độ nuốt miếng pizza xuống, gật đầu nói: “Ngon”.
“Thấy chưa thấy chưa, em không lừa anh mà”. Hàn Cẩm Thư rạo rực, tiếp tục nói với anh: “Trước đây khi học lớp 12 ở Lan Giang, em thường xuyên đến đây ăn với bạn. Con phố này rất nhiều đồ ăn ngon, tiếc là bây giờ nhiều cửa hàng đã không còn”.
Đợi vài giây, thấy Ngôn Độ vẫn chậm chạp không nhận lấy miếng pizza trong tay mình, Hàn Cẩm Thư khẽ nhíu mày hỏi: “Sao vậy? Ăn ngon thì ăn cả miếng luôn nhé”.
Ánh mắt Ngôn Độ dừng lại trên khuôn mặt cô, một lúc sau, anh lắc đầu nói: “Không ăn”.
“Vì sao?”.
“Anh dị ứng xoài, ăn nữa sợ là phải đi bệnh viện”.
“…”.
“…….”.
Bầu không khí bỗng chốc im lặng như tờ.
Lát sau, Hàn Cẩm Thư ngạc nhiên trố mắt nhìn, vừa kinh ngạc vừa lo lắng, nôn nóng giậm chân mắng: “Anh là đồ ngốc à! Dị ứng xoài mà còn cắn một miếng? Anh phải từ chối em, nói anh không ăn chứ!”.
Ngôn Độ cực kỳ bình tĩnh nói: “Đúng là anh nên từ chối em, nhưng mà đây là lần đầu tiên em tự tay đút anh ăn”.