- Ừ! Con mới qua! – Ông cười hiền hậu xoa đầu Anh Tuấn – Cầm gì trên tay thế! Quà cho ông hả? Ha ha, thì đúng rồi, lâu lâu con mới sang đây mà, phải có quà chứ? Mau mau đưa ông xem đấy là gì nào!
Anh Tuấn nhìn ông mk méo xẹo mặt, khóe môi hắn hơi giật lên khi nghe ông mk nói vậy. Lâu ngày gặp lại ông vẫn ko bỏ được cái tính đó, lúc nào cũng thế! Hắn thở dài chán nản
- Anh Tuấn mới qua đó hả?
Là bà nội của hắn. Bà từ trong nhà bước ra cạnh ông, nhìn thấy đứa cháu, bà nở nụ cười hiền hậu ko kém gì người ông
- Dạ! Thưa bà con mới qua ạ! – Anh Tuấn lễ phép chào hỏi
- Con vào nhà đi!
Rồi ông bà nội bước vào trong, Anh Tuấn cũng theo sau 2 người đó mà bước vào nhà. Cùng lúc, Tiểu Bảo từ trong phòng nghe được mấy tiếng chuyện nên cũng bước ra ngoài xem đó là ai
- Anh Anh Tuấn!
- Ừ! Chào Tiểu Bảo! – Anh Tuấn nhìn Tiểu Bảo cười chào!
- Con sang đây có việc gì ko? – Bà cất tiếng hỏi
Anh Tuấn chìa cái hộp mà lúc nãy mẹ đưa cho, theo lời mẹ dặn dò, hắn nói y chang lại vậy:
- Dạ, ba mẹ con có quà biếu cho ông bà!
Chưa đợi cho bà hắn nói thêm câu nữa, thì ông hắn đã lấp vào:
- Thì đã nói ngay từ đầu rồi mà!
Cầm lấy cái hộp, ông hắn mở hộp ra xem thứ gì bên trong. Đó là 1 củ nhân sâm to khoảng 2 ngón tay, dài chừng 10cm, kế bên củ nhân sâm là 1 ít trà được bỏ trong 1 lọ thủy tinh. Chắc nhân sâm và trà này là đồ quý, nên ba mẹ hắn mới đem biếu để cho ông bà nội tẩm bổ đây mà!
- Cho ông bà gửi lời cảm ơn đến ba mẹ con nhé! Chờ đây 1 lát, bà nấu cơm chính rồi ăn cơm hẳn về!
Nói rồi bà Anh Tuấn mang cái hộp đi vào trong bếp
- Ông cũng bận sang nhà ông bạn hàng sớm đánh cờ rồi! Thiên Bảo – Ông nhìn Tiểu Bảo dặn dò – Con nói tiếp chuyện với Anh Tuấn đi nhé! Trễ giờ rồi! Ông phải đi ngay!
- Vâng ạ! – Tiểu Bảo gật đầu
Bà vào bếp, ông đi đánh cờ, chỉ còn mỗi Tiểu Bảo. Vậy là cậu đẩy Anh Tuấn lên phòng mk cho dễ nói chuyện chút
- Anh vào phòng đợi tí, em mang bánh nước vào ngay!
- Hay để anh giúp 1 tay! – Anh Tuấn quay lại nói
- Ko cần đâu – Tiểu Bảo xua tay – Khách khứa đến nhà mà bắt khách làm thì ko được đâu!
Thấy vậy Anh Tuấn cong môi cười đểu:
- Xì! Anh mầy còn xa lạ gì nữa mà khách với chả khứa! Nếu thích làm vậy thì nhường cho chú mầy đấy!
Nói rồi Anh Tuấn quay lưng bước vào phòng Tiểu Bảo
Cách cửa mở ra, cái đầu tiên đập vào mắt Anh Tuấn là 1 khung cửa sổ khá lớn, nó đang được mở toan để gió luồng vào, làm tấm rèm cửa màu xanh lam đung đưa theo cơn gió ấy. Phía dưới là 1 cái bàn học, được đặc dưới thềm cửa, cạnh đó l có 1 cái kệ sách được đặt sát vào tường. Anh Tuấn tiến lại bàn học của Tiểu Bảo, hắn ngồi vào đấy và nhìn ra bầu trời. Lấp ló trong nền trời màu đen ấy là 1 vài ngôi sao mai, tuy 1 mk, vẫn cố gắng để tỏa sáng trên bầu trời ấy. Gió lại thổi đến, làm tóc mái của hắn bay lên, hắn nhấm mắt lại và hít 1 hơi thật sâu. Như để cảm nhận sự trong lành của khí trời, hắn lại thở ra 1 cách nhẹ nhàng. Mở mắt ra, hắn cảm giác thật thoải mái làm sao, đúng là ngoại ô, ko khí khác hẳn bên trong thành phố.
Xoay người lại nhìn phòng ốc của Tiểu Bảo, hắn thầm nghĩ tên này bị nhận lầm là con gái cũng phải, nhìn phòng ốc gọn gàng, ngăn nấp chẳng khác gì con gái. Chỉ là đơn giản hơn về cách bày biện, trang trí ko giống phong cách của bọn con gái thôi! Điển hình là con em tự kỉ của hắn. Ối ồi ôi! Tự nhiên nhắc đến đứa em, Anh Tuấn bổng xuống sắc mặt liền!
Nhìn khắp phòng, Anh Tuấn dừng mắt lại nơi móc treo quần áo, có 1 cái áo khoác được treo ở đó, nhìn rất quen, hình như Anh Tuấn từng thấy cái áo khoác đó cách mấy ngày trước. Đúng rồi! Hắn nhớ ra rồi, mấy ngày trước, Anh Tuấn thấy trong cặp Thu Thảo có 1 cái áo khoác y chang như vầy, hình như lúc đó cô nhóc nói là đem trả nó cho ai đó. Hắn cũng định hỏi, nhưng vì sỉ diện hay bla bla gì đó nên im luôn từ lúc đó.
Còn lúc này, trong đầu hắn có muôn vàng suy luận như: Chẳng lẽ Thảo đã mượn áo khoác của Tiểu Bảo nên phải trả lại – Chính là cái áo này đây? Nhưng tại sao lại mượn áo của Tiểu Bảo chứ? Có mối quan gì ko?
Hắn tự nhiên thấy giật mk, khi phát hiện ra là mình quan tâm tới chuyện Thảo trả áo khoác, và chuyện cái áo của Tiểu Bảo có phải là cho Thảo mượn hay ko? Hắn xưa đến giờ đâu hoài công quan tâm tới những chuyện đó, nhưng dạo gần đây, hắn hay để ý chuyện bao đồng lắm. Cụ thể như từ hôm Tiểu Bảo gọi cô nhóc Thu Thảo ra nói gì đó, hắn cảm giác ko được vui. Và từ khi ấy, hắn luôn để ý những chuyện nhỏ nhặc của cô nhóc. Hắn thấy hơi bồn chồn trong lòng, rồi quay lại thôi ko nhìn nữa, cũng gạt phăng mấy cái suy luận vớ vấn ấy, chỉ nghĩ chuyện của người ta thì kệ người ta, quan tâm làm chi.
Rồi bất chợt, hắn lại nhìn thấy dưới chân bàn, có 1 cái túi giấy đặt sát vào trong góc. Tuy nói ko quan tâm chuyện người ta, nhưng hắn lại có cái tính tò mò, ầy, nội tâm tên này thật là mâu thuẫn quá đi!
- Ko biết cái thằng này để gì trong đây mà dấu kĩ quá nè!
Cuối người xuống chân bàn, Anh Tuấn lấy cái túi lên xem đó là gì. Mở cái túi ra, hắn lấy trong ấy ra là 1 cái áo khoác bóng chày. Cầm cái áo lên, hắn ngắm nghía từ trên xuống dưới. Rồi bỗng, 1 tia sáng xẹt nhanh ngang đầu hắn, hắn khựng người lại khi….
- Áo … áo cặp sao?
So với cái áo khoác treo đằng móc bên kia, thì cái áo Anh Tuấn cầm giống hệt nhau,chỉ có màu là khác. Nếu cái áo đằng kia có lưng màu trắng, tay áo màu đen, phần bâu ở cổ màu đen, bâu cổ tay màu trắng và chúng được viền trắng đen, thì cái áo Anh Tuấn đang cầm có màu ngược lại. Bỗng nhiên Anh Tuấn có cảm giác ko tốt, đúng hơn là 1 cảm giác ko lành về 2 cái áo này. Dù chưa biết là gì, nhưng hắn cũng lờ mờ đoán ra là Tiểu Bảo dùng cái áo này để tặng cho 1 người nào đó. Mà người đó rất có thể là cô nhóc Thu Thảo? Nhưng vì sao lại tặng cho Thu Thảo cái áo này? Có phải là Tiểu Bảo thích Thu Thảo, và thật sự Thu Thải cũng đang hẹn hò với Tiểu Bảo mà giấu Anh Tuấn ko? Và liệu, trò chơi tình yêu của Anh Tuấn đã bị lật ngược lại, Anh Tuấn là người tham gia, còn Thu Thảo là người điều khiển cuộc chơi này!
Đó chỉ là những phỏng đoán do Anh Tuấn tự nghĩ, rồi tự đưa hậu quả, chứ thực hư thế nào vẫn còn chưa rõ. Nhưng có 1 điều mà hắn chắc chắn, đó là sẽ ko để cái áo này lọt vào tay kẻ khác ngoài trừ mk. Hắn thà phòng bệnh còn hơn là chữa bệnh