• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tề thị trình danh sách của hồi môn của Tần Dư cho lão phu nhân, sau đó liền bị Phó thị biết được.

"Đại tẩu cũng thật là hào phóng, mấy cái thôn trang cửa hàng kia đều là do Phó Vân tìm cách lấy về. Không ngờ bà ta lại đưa tất cả cho Dư tỷ nhi."

Phó thị phát điên vì ghen tị.

Lúc trước của hồi môn của Tần Hảo không ít, trừ bỏ những thứ chuẩn bị công khai, Tề thị còn tự mình thêm không ít. Bên cạnh, lão phu nhân cũng thêm không ít.

Thời điểm Tần Vận xuất giá, khẳng định cũng sẽ không cho nàng ít hơn Tần Hảo.

Huống chi, năm đó Tề thị đem của hồi môn trong tay bà chia ra làm ba, Tần Hảo mang đi một phần trong đó, phần còn lại tất nhiên là để lại cho Tần Vận và Tần Hứa.

Phó thị xoắn khăn trong tay, oán hận nói: "Trách ta không có nhà mẹ đẻ tốt, không thể cho Nhàn tỷ nhi một phần của hồi môn danh giá."

Tịch Mai đang quạt gió cho Phó thị, nghe vậy nhẹ giọng trấn an nói: "Người cũng không cần quá lo lắng. Tứ cô nương cũng là cháu gái ruột của Lão phu nhân, Lão phu nhân sẽ đối xử bình đẳng. Người nhìn của hồi môn Lão phu nhân cho Nhị cô nương và Đại cô nương sẽ biết, bà cũng không có nặng bên này nhẹ bên kia."

Phó thị trong lòng dễ chịu một ít, vẫn còn tức giận bất bình: "Nhưng tam phòng không nhiều đồ cưới như vậy, lúc Nhàn tỷ nhi xuất giá, không phải là sẽ kém hơn so với mấy tỷ tỷ sao? Vốn dĩ Dư tỷ nhi cũng không tốt được, nhưng có những cửa hàng thôn trang đó, không phải cũng là hết sức vẻ vang sao? Tuy nói Tề thị không đem toàn bộ cho Dư tỷ nhi làm của hồi môn, nhưng ai biết có phải đã sớm ngầm ghi trên danh nghĩa Dư tỷ nhi hay không?"

"Phu nhân, đó là của cải của người chết, không may mắn." Mắt thấy Phó thị càng ngày càng cực đoan, Tịch Mai chỉ có thể buông lời nói nặng: "Nhị lão gia không còn, của hồi môn của Nhị cô nương lại đều là dựa trên phần Nhị lão gia mất. Như vậy, Tứ cô nương chúng ta có thể đòi sao?"

Phó thị nhìn Tịch Mai, lại nhìn quanh bốn phía: "Hạ Hà đi đâu rồi? Nha đầu chết tiệt này mỗi ngày đều chạy ra ngoài, người không biết còn tưởng rằng đang yêu đương với ai đây."

Sắc mặt Tịch Mai khẽ biến, dần dần trầm mặc.

Phó thị cũng không để ý, chỉ cho là Hạ Hà hiện có việc gì.

Chờ Phó thị đi ngủ trưa, Tịch Mai tay chân nhẹ nhàng lui ra ngoài, về tới phòng của mình và Hạ Hà.

Sắc mặt Hạ Hà đỏ ửng nằm ở trên giường, nghe được tiếng động theo bản năng căng thẳng, đến khi nhìn thấy là Tịch Mai, mới nhẹ nhàng thở ra: "Phu nhân nghỉ ngơi rồi sao?"

Tịch Mai bình tĩnh nhìn Hạ Hà: "Ngươi còn nhớ chuyện của Thu Nguyệt không?"

Sắc mặt Hạ Hà đại biến: "Tịch Mai, ngươi phải giúp ta, ta không thể trở thành như Thu Nguyệt."

Nguyên là bên người Phó thị có bốn đại nha hoàn, ngoài Tịch Mai và Hạ Hà còn lưu tại bên người hầu hạ, còn có Xuân Hoa bị đưa đi thôn trang mấy năm trước, cùng với Thu Nguyệt rớt xuống giếng đã chết.

Những người khác ở tam phòng không biết, nhưng Tịch Mai và Hạ Hà sớm chiều ở chung lại biết rất rõ ràng.

Năm đó khi Thu Nguyệt cùng Xuân Hoa xảy ra chuyện đều là có thai.

"Tam phu nhân là loại người gì, ngươi chẳng lẽ không biết sao? Nếu ta là ngươi, lúc trước nên liều chết không theo. Nếu như không có chuyện đó, không phải hiện giờ ngươi là đại nha hoàn vẻ vang sao? Nếu việc này bị tam phu nhân biết được, ngươi nên biết kết cục của mình."

Mắt thấy Xuân Hoa và Thu Nguyệt lần lượt xảy ra chuyện, Tịch Mai tất nhiên là không muốn Hạ Hà lại xảy ra chuyện.

Cả người Hạ Hà run rẩy lên, khuôn mặt vốn đỏ ửng trong giây lát tái nhợt: "Ta, ta đã phản kháng, nhưng sức lực của ta không lớn bằng Tam lão gia. Tịch Mai, ta cũng không muốn. Ngươi giúp ta đi, trong khoảng thời gian này giúp ta chắn trước mặt phu nhân. Ta sẽ nghĩ cách xử lý đứa nhỏ này."

Tịch Mai cũng là không đành lòng, suy nghĩ hồi lâu, đứng dậy đi đến ngăn tủ trước lấy ra một gói đồ: "Đây là thuốc phá thai, nếu ngươi đã quyết định như vậy, cái này có thể giúp ngươi một phen."

"Ngươi như thế nào lại?" Hạ Hà nhìn chằm chằm thuốc phá thai kia: "Sao ngươi lại chuẩn bị thứ này?"

Tịch Mai đau khổ nở nụ cười: "Tam lão gia như vậy, ai biết ngày mai lại là ai sẽ bị hại. Việc này còn không thể công khai, chúng ta chỉ có thể âm thầm chịu đựng. Ta chuẩn bị, cũng là để ngừa vạn nhất."

Hạ Hà run rẩy tiếp nhận gói thuốc, tay mới vừa với qua, cửa phòng liền bị người mạnh mẽ đẩy ra.

Phó thị mặt u ám xuất hiện ở trước cửa.

Tịch Mai và Hạ Hà đều hoảng sợ.

"Tiện nhân!" Phó thị vọt vào, trước vung cho Hạ Hà hai cái tát: "Ta nói vì sao đã nhiều ngày tìm không thấy ngươi, thì ra là có thai à. Còn có ngươi!"

Phó thị nhắm mũi nhọn ngay Tịch Mai: "Ngươi chính là nha đầu tâm phúc của ta, thế nhưng cũng giúp đỡ tiện nhân này gạt ta?"

Hai chân Hạ Hà nhũn ra, ngã ngồi trên mặt đất: "Xin phu nhân tha mạng, xin phu nhân tha mạng. Nô tỳ, nô tỳ đã phản kháng. Nô tỳ cũng không muốn, xin phu nhân tha mạng."

Phó thị tức giận ngực phát đau.

Tính tình tam lão gia thế nào, bà ta rất rõ ràng.

Bên ngoài nhìn thấy là quân tử nho nhã lễ độ, nhưng bên trong thực tế chính là kẻ mặt người dạ thú.

Bốn nha hoàn hồi môn bên người bà ta, một người nối tiếp một người đều bị hại.

Nhưng mà mệnh mấy nha hoàn này đều thật rất tốt!

Chỉ cần một lần là có thể thành công mang thai.

Phó thị vuốt bụng chính mình, nghĩ đến tuổi tác của mình, ánh mắt hết sức rét lạnh.

Từ lúc bà ta sinh Nhàn tỷ nhi về sau lại không tin tức.

Nhưng mắt thấy tam phòng còn chưa có đích tử, trong lòng bà ta cũng sốt ruột.

Ánh mắt Phó thị dừng trên bụng Hạ Hà.

Hạ Hà co rúm lại ở mép giường.

Tịch Mai mím môi, quỳ gối trước mặt Phó thị: "Phu nhân, xin ngài bỏ qua cho Hạ Hà đi. Việc này nô tỳ cũng có sai, là nô tỳ giấu diếm không báo."

"Không, không. Không liên quan đến Tịch Mai, việc này đều là nô tỳ sai. Phu nhân, nô tỳ là nha hoàn hồi môn của người, chưa bao giờ muốn cùng tam lão gia có cái gì. Người tin tưởng nô tỳ, nô tỳ nhất định sẽ giải quyết đứa nhỏ này, tuyệt đối sẽ không gây rắc rối cho người." Hạ Hà quỳ trên mặt đất dập đầu, cái trán va chạm mặt đất, bang bang vang lên.

"Đây là đang nháo cái gì?" Bên ngoài đột nhiên truyền đến giọng Tề thị.

Sắc mặt Phó thị đại biến, ánh mắt lạnh băng nhìn Tịch Mai và Hạ Hà, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tốt lắm, hai ngươi thật là rất bản lĩnh, sự tình tam phòng lại có thể thỉnh đại phòng làm ngoại viện (viện trợ từ bên ngoài)."

Hạ Hà đã sớm nghe được giọng nói của Tề thị liền nhẹ nhàng thở ra.

Việc này nếu có đại phu nhân nhúng tay, vậy thì nàng có thể giữ lại mạng.

Tịch Mai cúi đầu, giấu đi lo lắng trong mắt.

Đại phu nhân là do nàng sai người đi mời, chờ đại phu nhân vừa đi, phu nhân tùy tiện là có thể hỏi ra được.

Nhưng nếu những người khác không nhúng tay, hôm nay Hạ Hà khó thoát cái chết.

Tịch Mai siết chặt nắm tay trong tay áo, thừa dịp Phó thị không chú ý, nháy mắt với Hạ Hà.

Hạ Hà thầm hiểu, quỳ bò tới bên chân Tề thị: "Đại phu nhân cứu mạng."

"Câm miệng!" Phó thị nổi giận nói.

"Tam đệ muội đây là làm sao vậy?" Ánh mắt Tề thị bình thản không gợn sóng khẽ nhúc nhích: "Ta vốn là tới tìm ngươi nói một chút việc an bài vào ngày Dư tỷ nhi thành thân, lại không nghĩ rằng trong viện ngươi không có ai. Sau khi nghe ngóng mới biết được ngươi đã đến nơi này. Tịch Mai Hạ Hà đều là nha hoàn thân cận nhất bên cạnh ngươi, hai người này là làm sai chuyện gì, lại có thể làm Tam đệ muội tức giận như vậy?"

Phó thị hừ lạnh: "Tiện nhân không biết xấu hổ làm ra tất nhiên là việc không biết xấu hổ. Nếu Đại tẩu đã tới, cũng vừa lúc làm chứng. Hạ Hà bò lên giường chủ tử, hơn nữa còn có thai, hôm nay bị ta bắt được, Hạ Hà cảm thấy xấu hổ và giận dữ, liền muốn phá bỏ đứa nhỏ này, ngay cả thuốc phá thai nàng ta đều đã chuẩn bị. Nếu ta không đến kịp thời, sợ là phải một xác hai mạng. Vẫn là xin Đại tẩu mời đại phu cho Hạ Hà, để nàng sau khi phá thai có thể giữ được mệnh mình đi."

"Ý của ngươi là... trong bụng Hạ Hà chính là hài tử của Tam đệ?" Tề thị ý vị thâm trường nhìn Phó thị: "Mấy năm nay vẫn luôn là một mình ngươi hầu hạ Tam đệ, nếu là có thêm người hầu hạ không phải tốt sao?"

"Đại tẩu đây là có ý gì? Mấy di nương kia trong phòng Đại ca đều là người đứng đắn từ bên ngoài rước vào, cũng không phải là nha hoàn bên người Đại tẩu làm ra chuyện không sạch sẽ đi? Xưa nay nghe rằng Đại tẩu lòng dạ rộng lớn, thập phần rộng lượng, hôm nay vừa thấy quả thực như thế."

Phó thị dừng một chút, tiếp tục nói: "Ta vốn tưởng rằng ta cùng Đại tẩu là đồng bệnh tương liên[1], lại không nghĩ rằng Đại tẩu căn bản không phải đứng về phía ta. Nếu là Hạ Hà sinh hạ thứ trưởng tử cho lão gia, tư vị này, Đại tẩu so với ta càng hiểu rõ đi?"

[1] hai kẻ có cùng nỗi khổ tâm

Tề thị dù nghiêm chỉnh mà ung dung nhìn Phó thị dậm chân, chờ bà ta nói xong, nhàn nhạt hỏi lại: "Lúc ấy ta không con, chỉ có một nữ nhi là Hảo tỷ nhi. Tình huống lúc ấy, nếu Thu di nương đã hoài thai, vậy tất nhiên là phải sinh ra. Đệ muội, chúng ta đều là nữ nhân, ta tất nhiên là rõ lập trường của ngươi. Hiện giờ Nhị đệ không còn, một phòng Nhị đệ này cũng là tuyệt tự, chuyện này nếu là truyền tới tai Mẫu thân, Tam đệ muội cũng không chiếm được lợi."

"Ngươi uy hiếp ta?" Phó thị cười lạnh tiếp tục: "Đại tẩu trước sau như một đều không nhúng tay vào sự tình nhị phòng tam phòng, như thế nào hôm nay lại xen vào?"

Tề thị thở dài: "Ta cũng là vì tốt cho Tam đệ muội, chuyện Hạ Hà mang thai, sáng sớm hôm nay Mẫu thân đã biết được. Cho tới bây giờ Tam đệ còn chưa có trưởng tử, tất nhiên là Mẫu thân coi trọng cái bụng này của Hạ Hà. Nếu ngươi làm hại Hạ Hà mất đứa nhỏ này, hoặc là một xác hai mạng, chỗ Mẫu thân, ngươi cũng không giải thích được, không phải sao?"

Phó thị lúc này mới phản ứng lại, nàng không nghĩ tới Hạ Hà lại lớn gan, chuyện này đã sớm nói cho lão phu nhân!

Phó thị hận đến đau ngực, nhưng việc này bà ta lại chỉ có thể thỏa hiệp.

Tề thị chỉ vào Hạ Hà: "Cẩm Quỳ, đi đỡ Hạ Hà lên. Tam đệ muội, Mẫu thân nói, nếu Hạ Hà đã có thai, vậy cũng nên nâng làm di nương. Hơn nữa, Mẫu thân cũng giao chuyện này cho ngươi. Ngươi nên chăm sóc Hạ Hà cho tốt, cho đến khi nàng ta bình an sinh hạ đứa nhỏ này. Nếu giữa đường đứa nhỏ này đột nhiên mất đi, chắc chắn Mẫu thân sẽ làm to chuyện để điều tra."

Lời Tề thị tựa như dao, một nhác lại một nhác cắt vào lòng Phó thị.

Nhưng bà ta đau đến vặn vẹo cũng không thể phản bác.

"Nếu như thế, ta đây sẽ tìm ngày hoàng đạo cho Hạ Hà se mặt, đến lúc đó nâng làm di nương là được." Phó thị lạnh mặt nói xong, nhanh chóng rời đi.

Hạ Hà hướng Tề thị dập đầu liên tục: "Đa tạ Đại phu nhân cứu mạng, nếu có cơ hội, Hạ Hà nhất định sẽ báo đáp."

"Ngươi vẫn là cảm ơn Tịch Mai đi, hôm nay việc của ngươi an toàn, nhưng Tịch Mai thì chưa chắc. Sau khi phu nhân nhà ngươi trở về sẽ thăm dò ra được là ai lộ ra tin tức này cho Lão phu nhân và ta, đến lúc đó người lộ ra tin tức này, làm sao sẽ có kết cục tốt?"

Hạ Hà gắt gao mà bắt tay Tịch Mai: "Vẫn xin Đại phu nhân cũng cứu Tịch Mai. Bốn người chúng con đều là nha hoàn hồi môn theo phu nhân tới Tần gia, nhưng mấy năm nay Xuân Hoa đi thôn trang, Thu Nguyệt người cũng mất, trước mắt chỉ có nô tỳ và Tịch Mai sống nương tựa lẫn nhau. Tịch Mai cũng là vì nô tỳ mới có thể làm chuyện này, mong rằng Đại phu nhân cứu giúp."

Tề thị trầm mặc nhìn đỉnh đầu hai người, rất lâu sau mới chậm rãi nói: "Việc này, cũng không phải không thể..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK