Xét cho cùng Dung Khanh Khanh cũng không phải muốn nghiêm túc quay bộ phim kiếm tiền. Nàng chỉ muốn quay để giành riêng cho mình coi, hoặc dành tặng đám bạn bè tiểu thư nhà giàu xem giải trí.
Sau khi đã quay hơn phân nửa, Dung Khanh Khanh bắt đầu chính thức họp chợ ngay trong phim trường mời mọi người cùng thưởng thức. Mấy người bạn tốt ngọt ngào đáng yêu của nàng thường xuyên đến thăm, cả đám đi xe cao cấp, chân bước trên giày cao gót, váy ngắn cũn cỡn, thổi vào lòng người từng trận gió mát lành.
Đám tiểu cô nương kia dĩ nhiên không phải đến xem phim, chỉ là họ cảm thấy Dung Khanh Khanh quay phim rất tàn bạo rất đặc trưng, so với việc đem tiền đi tiêu xài hoang phí ở Paris nhất định ý nghĩa hơn, cho nên muốn đến nhìn thử, vừa xem vừa cười khanh khách: “Khanh Khanh, sao cậu để hình tượng mọi người dơ bẩn như thế, thấy ghê quá đi!”
“Nhưng nó rất mới lạ. Nè, cậu tránh ra một chút, người ta muốn xem!”
“Khanh Khanh, cậu tìm ở đâu ra nam chính thứ hai vậy? Oai phong quá đẹp trai quá, mau giới thiệu cho mình!”
Dung Khanh Khanh kiêu ngạo nhếch cằm lên, hướng về phía Vệ Hồng gật gật đầu. Chiếc xe tăng thiết giáp đạo cụ của đoàn phim bị hỏng, nhân viên đạo cụ lại đi ăn cơm trưa, Vệ Hồng đành phải ở trần, mồ hôi ướt đẫm chui dưới gầm xe sửa chữa.
Trên mặt hắn lem luốc vết dầu, cánh tay cường tráng dính đầy dầu máy đen tuyền, thô ráp rắn chắc, mang theo loại gợi cảm dã man của đàn ông. Mồ hôi theo hai bên thái dương từng giọt rơi xuống, khi sắp chảy đến mắt liền bị hắn tùy tiện dùng tay chùi đi, sau đó tiếp tục chuyên chú cầm cờ-lê xoay xoay vặn vặn dưới gầm xe.
Mấy tiểu cô nương nhìn ngây ngốc hết nửa ngày, đột nhiên phát ra tiếng thét chói tai kinh thiên động địa: “Đẹp trai quá ~~~ Đẹp trai quá đẹp trai quá ~~~”
“Khanh Khanh, mau giới thiệu cho người ta!”
“Đê tiện thật, Khanh Khanh đừng nghe cậu ấy! Cậu ấy sắp lên máy bay đi mua sắm rồi!”
“Mình có thể hoãn chuyến bay…”
Vệ Hồng hình như nghe được thanh âm kỳ quái, hắn ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy đằng xa có mấy tiểu cô nương đang chụm đầu lại với nhau, ríu ra ríu rít không biết thảo luận cái gì.
Hắn đưa cờ-lê cho nam diễn viên bên cạnh: “Vừa rồi có người mới nói gì sao?”
Anh bạn kia nhún nhún vai, nhận lấy cờ-lê, đưa cho hắn cái kềm: “Không biết nữa. Thời tiết quái quỉ nóng chết người, chắc anh nghe nhầm thôi.”
Vệ Hồng cảm thấy chắc hẳn là như vậy rồi. Hắn nhận lấy cái kềm, một lần nữa chui xuống gầm xe.
Dung Khanh Khanh đã hưởng thụ tiếng thét chói tai cùng đám bong bóng màu hồng phấn bay rợp trời của đám tiểu thư khuê các xong, chậm rãi đưa tay lên: “Thật ra mình rất muốn giới thiệu cho các cậu, nhưng cậu ấy không phải người của mình, và cũng không liên quan tới Dung gia. Cậu ấy là do mình dùng hơn mười vạn mời đến.”
Đám tiểu cô nương giương mắt nhìn nhau, sau đó một cô nàng tóc xoăn tinh xảo giơ tay cao lên: “Nếu mình muốn mời cậu ấy đến Cửu Long đi dạo với mình, vậy phải cần bao nhiêu tiền?”
“Ngu ngốc! Tiền không phải vấn đề!”
Tiểu cô nương tóc xoăn ủy khuất ôm đầu: “Khanh Khanh thật hung dữ… Thế vấn đề là gì?”
“Vấn đề là gì các cậu không nên hỏi mình, cậu ấy có phải người của mình đâu. Mình nói cho các cậu biết, người ta đã có chủ rồi, là do mình moi được từ trong tay người khác. Các cậu muốn mượn người, có can đảm thì đi hỏi chủ nhân của cậu ấy đi! Nguy hiểm chết các cậu!”
Đám tiểu cô nương trăm miệng một lời kêu la: “Không được thừa nước đục thả câu, mau nói đó là ai!” “Ai có thể so với cậu còn hung dữ hơn?” “Đúng vậy đúng vậy!”
Dung Khanh Khanh bĩu môi, rụt rè ngẩng đầu lên: “Nói ra các cậu cũng không tin đâu, người kia a — là Đoàn Hàn Chi!”
Đám tiểu cô nương lập tức đồng loạt yên lặng.
Đối với thiên kim tiểu thư danh môn thục viện các nàng mà nói, bà vú nói nhiều là đáng sợ, giáo viên nghiêm túc khắc nghiệt là đáng sợ, đám phụ nữ vừa xoi mói vừa có tố chất thần kinh trong gia tộc cũng là đáng sợ – nhưng hết thảy sự sợ hãi đó gom lại một cụm cũng không mang đến áp lực như hai nam nhân xấu xa đáng hận biến thái kia.
Một người là chưởng môn nhân đương nhiệm của Quan gia Quan Phong, một người là đạo diễn lừng danh quốc tế Đoàn Hàn Chi.
Tên của hai người này thường xuyên được nữ giáo viên dạy lễ nghi búi tóc sau gáy, vẻ mặt nghiêm túc cứng nhắc, mặc chiếc váy đen không chút thú vị nhắc tới, hơn nữa luôn cho rằng thục nữ thì phải xem bọn họ là tấm gương để mà học hỏi. Bọn họ mỉm cười hàm súc trong suốt như chất thủy tinh vô cơ, bọn họ áo quần trang nhã cùng hương thơm nước hoa ý nhị, bọn họ đi đứng vừa tao nhã vừa trầm ổn mạnh mẽ, bọn họ có thể trò chuyện thuần thục lưu loát quốc ngữ, thậm chí bọn họ còn trải qua không biết bao nhiêu thử thách cùng tôi luyện thống khổ, trở nên trong suốt tái nhợt như trang giấy trăng, làn da đã hoàn toàn không còn chút máu.
Các nàng đều từng bị giáo viên lễ nghi giáo huấn đau khổ không chịu nổi, thế nhưng các nàng vẫn nhịn không được, lén lút bắt chước tư thái khêu gợi của Đoàn Hàn Chi khi hút thuốc, ngón tay thon dài hờ hững giữ lấy điếu thuốc hương bạc hà.
–nếu hai hình mẫu tinh xảo chết tiệt kia cứ tiếp tục cao quý hoàn mỹ, như vậy cũng được đi, nhiều nhất chỉ lưu lại trong lòng các quý cô một bóng ma mờ ảo trong chương trình học lễ nghi mà thôi.
Nhưng vấn đề là, khi mấy quý cô gạt bà vú cùng giáo viên, lén lút chạy tới quán rượu để có thêm kiến thức về phong nguyệt, các nàng đã nhìn thấy rõ ràng Quan Phong cùng Đoàn Hàn Chi vô cùng thành công vô cùng hoàn mỹ trong miệng giáo viên của các nàng, đang dùng một tư thái sa đọa thối nát không gì sánh được trà trộn vào đám tuấn nam mỹ nữ, cùng nhau giả mù sa mưa trêu chọc đối phương, khiến ngươi hoàn toàn không thể phân rõ nụ cười của hai người ấy ai đê tiện hơn, ai càng chọc người ta muốn lấy cà chua trứng thối chọi lên mặt hơn.
Quá hạ lưu — đây là sự đau đớn sâu sắc nhất mà đám tiểu cô nương nhất trí cảm thụ.
–thế nhưng hai nam nhân chết tiệt ấy, cũng quá gợi cảm quá quyến rũ!
Vệ Hồng không hề hay biết hình tượng của mình trong suy nghĩ của những cô gái kia đã từ một đại soái ca* khiến cho người ta phải thèm nhỏ dãi cả thước biến thành “vật sở hữu của Đoàn Hàn Chi đáng sợ chết tiệt kia”. Hắn chỉ thấy kỳ quái, ánh mắt mấy tiểu cô nương nhìn hắn lúc chuẩn bị rời đi vì sao lại bi thương như vậy, tiếc nuối như vậy, buồn bã như vậy.
*đại soái ca: đại khái là 1 anh chàng siêu cấp đẹp trai, siêu cấp men-lỳ =))
Vệ Hồng vừa quay đầu đã thấy Dung Khanh Khanh mặt tươi như hoa bước đến gần: “Tôi muốn tranh thủ cho nhóm khán giả đầu tiên xem thử bộ phim”
“…Các cô ấy?” Vệ Hồng hoang mang hỏi.
Dung Khanh Khanh ý tứ sâu xa vỗ vai Vệ Hồng, trong mắt bắn thẳng ra tia sáng: “Vệ Hồng a~~”
“Hả? Vâng!”
“Phần tiếp theo, có khả năng cậu phải xuất hiện nhiều một chút, ở trần nhiều một chút, mặc quần đùi gì gì đó, thời điểm cần thiết còn lõa thể ra trận. Cậu nên chuẩn bị tâm lý cho tốt nhé~~”
Vệ Hồng bị nàng hù đến sửng sốt, mà Dung Khanh Khanh lại chỉ ngửa mặt lên trời cười vang, phơi phới mà đắc ý lướt đi.