Ai cũng chưa từng nghĩ đến, Phượng Đế cư nhiên sẽ tung ra một chiêu như vậy.
Phượng Khuynh nghe xong thánh chỉ, quả thực chỉ hận không thể đi bổ đầu Mẫu Hoàng nàng ra xem, nàng ấy rốt cuộc là nghĩ cái quái gì?
Đã thiên tân vạn khổ* mà đem Vân Mạc đưa cho mình, tới khi mình tiếp nhận Vân Mạc, liền lập tức vội vàng tặng người vào cửa.
*Thiên tân vạn khổ: Ngàn vạn khổ cực.
Rốt cuộc nàng đang tính cái gì a?
Hơn nữa, kiếp trước chuyện này cũng không có phát sinh, liên hệ đủ thứ, nàng bỗng nhiên minh bạch, kiếp này thật sự không đồng dạng.
Có lẽ nàng cũng không nên dùng tư duy kiếp trước để đoán Phượng Bắc Thần.
Nàng đã từng ngồi qua cái vị trí kia, đương nhiên cũng coi như rõ ràng, ngồi trên vị trí đó, người tốt đến đâu cũng sẽ thay đổi, lòng dạ quá rộng, băn khoăn quá nhiều, hơn nữa thế gian vạn sự, ai có thể khẳng định mọi việc luôn bất biến đây?
Nhưng mà nàng vẫn là không chịu được, Mẫu Hoàng thế nhưng dùng Vân Mạc mà uy hiếp nàng.
Chính phu phải biết dung nạp tiểu thị? Chó má!
Có điều trong lòng tuy tức giận nhưng nàng cũng minh bạch, có câu quân xử thần tử thần không tử thần bất trung.
Đứng trước quốc gia thiên hạ, không có mẫu tử, chỉ có quân thần.
Giống như khi trước nàng nháo như thế nào cũng không thể kháng cự chuyện tứ hôn với Vân Mạc, hôm nay, nàng cũng không thể kháng cự ý chỉ này.
Càng đừng nói, bao gồm Mặc Kinh Hồng, sáu người này kẻ nào cũng đều lai lịch bất phàm.
Liên lụy tới quan hệ ngoại giao, Phượng Khuynh cũng không biết nàng khi nào lại có thể diện lớn như vậy.
Suy nghĩ cẩn thận, Phượng Khuynh cũng không dám tùy tiện cuồng vọng.
Nàng vừa mới được phong vương, lông cánh chưa cứng cáp, muốn thay hắn gánh toàn bộ áp lực, cũng không phải hiện tại.
Biểu tình nhàn nhạt tiếp chỉ: “Mẫu Hoàng nếu đã quyết định, Lam Phong, ngươi mau đi an bài đi! Dù sao những cái viện đó không phải đều đang để trống sao? Tự ngươi nhìn mà làm đi!”
“Ngươi nói cái gì? Ngươi để công tử của chúng ta ở nơi những kẻ ẻo lả kia đã ở qua......” Lại một tỳ nữ nhảy ra.
Phượng Khuynh lạnh lùng liếc qua, thị nữ kia đúng là người bên cạnh thiếu chủ Bích Châu Đảo, tuy rằng quy củ ở hải đảo của bọn họ khác rất lớn so với lục địa, nhưng mà nhìn thấy một đại nữ nhân lải nha lải nhải như vậy, Phượng Khuynh đơn giản chính là không thích.
Huống hồ, một roi nàng vừa mới vung xuống, tựa hồ cũng là thị nữ của thiếu chủ Bích Châu Đảo này: “Nguyên lai đây là quy củ của Bích Châu Đảo, xem ra tư thái khi nãy của bổn vương còn chưa đủ rõ ràng! Người tới, vả miệng!”
“Chủ tử nói chuyện, khi nào đến lượt một nô tài tới chen mồm!”
Rất nhanh liền có hai nam hầu đứng ra, trực tiếp tiến lên giữ chặt tay tỳ nữ kia.
“Xú nam nhân! Ẻo lả, buông ta ra! Buông ta ra!"
Vẻ mặt như liệt nữ bị xâm phạm bị khi dễ trinh tiết, Phượng Khuynh nhìn đến hết muốn ăn uống.
“Bang!”
“Lần này thôi đi, lần sau, nàng chính là kết cục của các ngươi!” Chỉ chỉ tỳ nữ vì không có người hỏi thăm, đã đau đến hôn mê bất tỉnh.
Đám thị vệ trong phòng lộ ra thần sắc khinh thường, nữ nhân tới từ hải đảo này thật vô dụng, không những mở miệng đóng miệng đều là công tử, mà còn đi hầu hạ nam nhân?
Phượng Khuynh ở hiện đại 5 năm, nhưng trên thực tế trong cốt tủy dấu ấn của Đại Dận vẫn là sâu nhất, đối với nữ nhân nhu nhược đến từ hải đảo cũng đều không có hảo cảm gì.
Nhìn thoáng qua, cũng lười để ý thần sắc của đám người trong phòng.
Biết Vân Mạc không thoải mái, liền nắm lấy tay hắn, hai người trực tiếp đi ra ngoài.
Bọn họ vừa đi, người bên trong yên tĩnh trong chốc lát, sau đó liền bạo phát.
“Mặc Kinh Hồng, ngươi đến tột cùng là có ý tứ gì?”
Bích Châu Đảo thiếu chủ Ngọc Sinh Yên không ngờ, hai tỳ nữ của hắn đều mất hết mặt mũi, còn có nỗi khổ không nói nên lời.
Một nam tử tóc lam cũng nhìn hắn, hắn ta cũng đến từ hải đảo.
Bên ngoài tuy nói là thiếu chủ, trên thực tế bọn họ tới để làm hạt nhân, sao có thể chân chính làm thiếu chủ, ngay cả người kỳ ba như Mặc Đảo đảo chủ cũng đưa nhi tử mình yêu nhất tới, hiện tại thế nhưng còn muốn bọn hắn chung thê.
Cũng là phụ thân nhà hắn nói, muốn nghe Mặc Kinh Hồng, thế nhưng hiện tại lại muốn bọn họ tới làm thị quân của Cảnh Vương này?
Nội tâm đám người này cũng vô cùng bực bội, lại không có biện pháp, mới có thể để tỳ nữ gã sai vặt của mình tùy ý gây sự phát tiết lên xấu phu kia.
Mặc Kinh Hồng: “Chuyện ta làm còn không đơn giản sao? Cảnh Vương chính là nữ nhi Phượng Đế thương yêu nhất, dù là Thái Nữ cũng không sánh kịp.”
“Chẳng lẽ cứ như vậy, ngươi để chúng ta tới, chúng ta tới......” Ngọc Sinh Yên tức giận đến đầu cũng muốn bốc khói.
Mặc Kinh Hồng cười lạnh: “Bằng không thì sao? Thánh chỉ đã xuống, chẳng lẽ các ngươi còn muốn chạy?”
Ngọc Sinh Yên: “Ngươi ——”
Phất tay áo đi ra ngoài.
Phía sau, còn có ba người ổn định vững chắc ngồi, một nam tử dung sắc thanh tuyệt**, kiệt ngạo bất tuân, bạc môi dưới cánh mũi xinh đẹp thanh tú hé mở.
**Thanh tuyệt (清绝): Miêu tả dung mạo xinh đẹp đến khó tả.
“Ngu xuẩn!”