Dịch: Cẩu Thảo
Chu Vũ Huyên quả thật không xác định được nhân sâm trước mắt có phải là thật hay không. Có thể nhân sâm màu vàng kim căn bản không thể dùng, vậy thì một chút giá trị cũng không có.
"1000 vạn?" Diệp Tinh cười, nói: "Nói vậy thì hẳn là tôi phải cảm ơn cô?"
Trên người hắn là nhân sâm sáu trăm năm, bàn về dược liệu tương đương với tám trăm năm.
Hơn 10 tháng sau nhân sâm năm trăm năm kia cũng được bán đấu giá với cái giá trên trời là một triệu một nghìn vạn, càng không cần nói nhân sâm trên người hắn, giá trị mấy trăm triệu cũng không quá đáng.
"Cho dù nhân sâm núi hai trăm năm bình thường giá trị nhiều nhất cũng chỉ khoảng 1000 vạn, chị Vũ Huyên không hề lừa cậu." Bên cạnh, một cô gái khác thấy dáng vẻ Diệp Tinh, không nhịn được nói.
Diệp Tinh lắc đầu nói: " Xin lỗi, cái giá cả này không hợp với mong đợi của tôi."
Hắn xoay người muốn rời đi.
Chu Vũ Huyên vội vàng tiến lên một bước, nói: "Diệp tiên sinh, xin hỏi giá tiền trong dự định của cậu là bao nhiêu? Hết thảy đều có thể thương lượng."
Mặc dù không biết nhân sâm trước mắt tại sao lại có hình dáng như vậy, nhưng trong lòng Chu Vũ Huyên khẩn cấp muốn có được.
"Mười triệu, củ nhân sâm này có thể bán cho cô." Diệp Tinh nhàn nhạn thanh nói .
"Mười triệu?"
"Cái giá này cũng đắt quá đi?"
"Cho dù là nhân sâm ngàn năm cũng không thể đạt tới cái giá này."
. . .
Nhất thời, trên mặt mọi người ở đây đều lộ ra vẻ khiếp sợ.
D iệp Tinh khẩu vị quá lớn.
Mặt Chu Vũ Huyên hơi biến sắc, nói: "Diệp tiên sinh, cái giá này quá cao, chúng tôi căn bản không tiếp nhận nổi."
Chu gia các cô bỏ ra mười triệu, phỏng chừng hoàn toàn sẽ rơi vào cảnh sụp đổ.
"Nếu giá cả không bàn bạc được, vậy cũng không cần thiết phải nói nữa." Diệp Tinh lắc đầu.
"Diệp tiên sinh." tất cả các loại ý tưởng trong lòng Chu Vũ Huyên đều xuất hiện, tùy tiện nói: “Một củ trọn vẹn tôi không mua được, nhưng có thể cắt nhân sâm này ra bán cho tôi một ít?"
"Nhân sâm này rất quan trọng với tôi, một người thân của tôi cần lấy nhân sâm phụ trợ chữa trị, cậu chỉ cần cắt 1 phần 3 cho tôi, tôi vẫn nguyện ý lấy giá một nghìn vạn thu mua!"
Các cô đã tìm nhân sâm trăm năm một khảng thời gian rồi, nhưng không có chút nào thu hoạch, hiện tại thật vất vả mới thấy được hy vọng, tất nhiên không muốn buông tha.
Diệp Tinh nhìn Chu Vũ Huyên một cái, ánh mắt không có bất kỳ gợn sóng nào, nói: "Xin lỗi, chuyện người thân của cô không liên quan tới tôi, nhân sâm này đối với tôi cũng có tác dụng rất lớn."
Trên thực tế, nhân sâm này hắn quả thật có thể cắt ra chia một phần, chữa trị cho Lưu Mai cũng chỉ tiêu hao một ít mà thôi.
Có điều, hắn không có bất kỳ hảo cảm gì với Chu Vũ Huyên, nếu như là Hoàng Viêm muốn mua, hắn có thể sẽ cắt ra một phần.
Nhưng Chu Vũ Huyên mở miệng, hắn sẽ không bán.
Nghe vậy, Chu Vũ Huyên nhất thời trong lòng buồn khổ.
Cô cũng hoài nghi mị lực của mình rốt cuộc là thật hay giả? Khuôn mặt xinh đẹp, gia cảnh ưu việt, cô đi tới đâu cũng là tiêu điểm chú ý của mọi người, đây là lần đầu tiên cô thấy có một chàng trai lạnh nhạt với cô như vậy, cho dù cô nói thế nào cũng không được.
"Tôi còn có việc, đừng đi theo tôi nữa!" Bình tĩnh nói một câu, sau đó Diệp Tinh nhanh chóng rời đi.
"Vũ Huyên, Diệp Tinh không bán thì không bán thôi, nếu cậu có thể tìm được nhân sâm trong núi Trường Bạch, chúng ta khẳng định cũng có thể tìm được." Trần Dương tiến lên, mặt tươi cười nói.
"Nếu dễ dàng như vậy chúng ta cũng không phải tìm kiếm lâu đến thế." Chu Vũ Huyên tức giận nói.
Cô nhìn bóng lưng Diệp Tinh rời đi, nghiến răng.
Có có thể cảm thấy Diệp Tinh rất lạnh nhạt với cô.
"Nếu trước đây không có chuyện điện thoại, Diệp Tinh này hẳn là có thể bán vài miếng nhân sâm cho tôi ?" trong lòng Chu Vũ Huyên yên lặng nói, âm thầm tự trách.
Nhưng sau khi sự việc xảy ra, cô không xin lỗi, sau đó Trần Hải và Diệp Tinh đấu một trận, cô vẫn lựa chọn yên lặng, điều này làm cho quan hệ của cô và Diệp Tinh không có chút hòa hoãn nào.
"Haiz!" trong lòng Chu Vũ Huyên thở dài một hơi.
"Hy vọng trong núi Trường Bạch có thể có thu hoạch!"
. . .
Một nơi nào đó trong núi Trường Bạch, trên mặt Diệp Tinh tràn đầy ý cười.
"Lần này tới núi Trường Bạch một chuyến thu hoạch đúng là không tệ!"
Có được trùng tầm bảo, hắn không chỉ có tìm được thứ mà mình khát vọng là nhân sâm 600 năm biến dị, hơn nữa thực lực còn tăng mạnh, còn lấy được quả độc nguyên loại bảo vật giải độc này.
Thời gian mấy ngày ngắn ngủi, Diệp Tinh có thể nói là thu hoạch lớn.
"Đi thôi, giờ trở về thành phố Thượng Hải, có củ nhân sâm này, mẹ nhất định có thể nhanh chóng bình phục."
Diệp Tinh quyết định xong, hắn không định tiếp tục ở lại đây nữa.
Hiện tại có được nhân sâm, chữa bệnh cho mẹ quan trọng hơn, cho dù núi Trường Bạch còn có một ít bảo vật khác, đợi sau này Diệp Tinh có thời gian lại tới nơi này tìm kiếm là được.
Nhìn bản đồ, lựa chọn một tuyến đường gần nhất, Diệp Tinh nhanh chóng rời đi.
Hắn gọi một chiếc xe taxi, tốn thời gian hơn một ngày, cuối cùng cũng đã trở về Thượng Hải!
Lúc này trời đã về đêm, nhưng hắn vẫn nhanh chóng chạy tới bệnh viện.
Trong phòng bệnh, Diệp Kiến An đang nằm chợt cảm giác được có người đến, lập tức tỉnh lại, phát hiện là con trai mình sau đó liền nghi ngờ nói: "Tiểu Tinh, sao con lại tới đây lúc này?"
Phòng bệnh này chỉ có Diệp Kiến An và Lưu Mai.
Thấy tiệm thú cưng của con trai kiếm tiền nhiều như vậy, Diệp Kiến An dưới sự khuyên nhủ của Diệp Tinh thuê một phòng bệnh đơn cho Lưu Lai.
Hiện tại đã là đem khuya.
"Ba." Nhìn ba mình, Diệp Tinh cười nói: "Trước đây con tìm thấy một phương thuốc cổ truyền bên ngoài, có thể dựa vào châm cứu, phối hợp nhân sâm năm trăm năm chữa bệnh ung thư, mấy ngày nay, thật ra là con tới núi Trường Bạch, hơn nữa may mắn tìm được một bụi nhân sâm hơn 500 năm."
Hắn đem những lời mình đã chuẩn bị từ trước nói ra.
"Nhân sâm hơn năm trăm năm?" trong mắt Diệp Kiến An nhất thời lộ ra vẻ khiếp sợ, vậy mà con trai mình lại tìm được loại bảo vật trong truyền thuyết này.
Cho dù là ông, cũng biết nhân sâm năm trăm năm trở lên chắc chắn rất trân quý.
Sau đó trong mắt hắn ông ra vẻ kích động: "Thật sự có thể trị bệnh ung thư sao? Có nguy hiểm không?"
Dẫu sao cũng là phương thuốc cổ truyền, nói không chừng sẽ có nguy hiểm gì đó.
Ung thư gan gia đoạn cuối khả năng bình phục quá nhỏ, trình độ y học bây giờ tối đa có thể kéo dài thêm mấy năm tuổi thọ.
Diệp Tinh lắc đầu một cái, nói: "Trước đó con thử nghiệm qua rồi, cũng không có nguy hiểm gì, những chỗ châm cũng không tạo thành thương tỏn gì với cơ thể, kết quả xấu nhất cũng chỉ là giữ thân thể nguyên trạng."
"Tiểu Tinh, là thật sao?" Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên, là Lưu Mai trên giường bệnh đang nhìn Diệp Tinh.
Bà vừa bị tiếng nói chuyện của hai cha con đánh thức.
" Vâng, mẹ, con đã xác định phương pháp này rất an toàn, cho nên mới nói ra." Diệp Tinh nghiêm gật đầu.
"Được, Tiểu Tinh, con trị liệu đi." Lưu Mai dường như không có chút do dự nào.
Bà tin tưởng con trai mình
Diệp Tinh nhìn ba mẹ, nói: "Nhưng phương pháp này tuyệt đối không thể nói ra, nhân sâm năm trăm trở lên nhất định sẽ dẫn tới rất nhiều người động tâm, một khi bại lộ, nói không chừng những người đó sẽ dùng một vài thủ đoạn để đạt được."
Nhân sâm, đây chính là bảo vật có thể kéo dài tuổi thọ! Ai mà không muốn sống lâu một chút?
"Tiểu Tinh, mẹ và ba con sẽ giữ kín." Lưu Mai nghiêm túc gật đầu.