Muốn về nhà, thì không thể mang theo ví bên người.
Mục đích Chung Cửu Đạo về nhà là thăm người bố già đổ bệnh nôn ra máu, là an ủi tâm hồn bị tổn thương của ông, chứ không phải mang theo một đám diễn viên ma đến trước mặt bố diễu võ giương oai, tiễn người bố già đi luôn.
Nhưng ba mươi ba ác ma đã được anh mang ra ngoài biệt thự, không thể phong ấn ở một nơi nào đó nữa, cần tìm người đáng tin giữ hộ.
Bây giờ người khá thân thiết ở gần anh, chỉ có Tiền Đa Quần và Bàng Tâm Hạo ở cùng khách sạn, cùng với Lạc Hòe ở cùng phòng.
Nhìn bề ngoài, người phù hợp nhất chắc là Tiền Đa Quần, vì Tiền Đa Quần biết thân phận của ác ma, mỗi ngày sẽ dán bùa lên ví theo chỉ bảo của Chung Cửu Đạo.
Nhưng Tiền Đa Quần là người tham lam, rất dễ bị ác ma mê hoặc. Nếu đám người Thích Vãn Liên phát ra tiếng từ trong ví, nói với Tiền Đa Quần rằng họ sẵn lòng nhận việc kiếm tiền, thậm chí có thể chia cho anh ta một phần, chắc chắn Tiền Đa Quần có thể làm ra chuyện đấm bóp cho ma, nhất định sẽ ném lời dặn dò của anh ra sau não. Đến lúc đó đợi anh quay về, Tưởng Phần vẫn ổn, nhưng sợ rằng ba mươi ba ác ma còn lại sắp làm hại trần gian.
Bàng Tâm Hạo từng bị Thích Vãn Liên ám, không thể nhờ cậu ấy giữ ví.
Bây giờ chỉ có Lạc Hòe có thể giúp anh thôi.
Chung Cửu Đạo đã sớm nhận ra, Lạc Hòe là một người rất có năng lực chấp hành. Cậu ấy là người hơi cố chấp, chuyện đã kết luận thì cho dù giải thích thế nào cũng bị Lạc Hòe vặn theo thế giới quan của mình. Cũng chính vì tính cách như vậy, khiến ngoài phần ngây thơ, Lạc Hòe còn có sự kiên quyết mà người thường khó có.
“Lạc Hòe, tôi có chuyện muốn nhờ cậu.” Chung Cửu Đạo mở cửa buồng trong, nói với Lạc Hòe ở phòng ngoài.
Đúng vậy, phòng của họ luôn là Chung Cửu Đạo ở trong, Lạc Hòe giữ cửa cho anh.
Cách chia phòng này là do Lạc Hòe sắp xếp lúc Chung Cửu Đạo chuyển vào, lúc đó Chung Cửu Đạo không đồng ý, anh đã ở chùa rồi, sao có thể để Lạc Hòe ở ngoài.
Nhưng Lạc Hòe kiên quyết hơn Chung Cửu Đạo tưởng, cho dù bản thân Chung Cửu Đạo đã nằm trên giường ở phòng ngoài, Lạc Hòe cũng phải nằm lên người Chung Cửu Đạo, ép anh đến phòng trong cho bằng được.
Chung Cửu Đạo phát hiện mình không thể tranh cãi được với Lạc Hòe, cuối cùng chỉ có thể nghe cậu.
Chuyện Lạc Hòe đã chắc chắn, có lẽ không ai đổi được.
Chính vì vậy, Chung Cửu Đạo cho rằng Lạc Hòe là người thích hợp để nhờ vả.
“Lạc Hòe, ngày mai tôi không thể chạy thông cáo với cậu, bố tôi đổ bệnh hôn mê, tôi phải về thăm ông ấy.” Chung Cửu Đạo nói với Lạc Hòe đang thu dọn hành lý.
“Đương nhiên về nhà thăm bố quan trọng hơn!” Lạc Hòe lập tức nôn nóng, cậu lật tìm balo, moi hết tất cả tiền mặt trên người, gộp được hai nghìn tệ đưa cho Chung Cửu Đạo, “Tôi có việc nên không thể theo anh đi thăm bác trai, anh giúp tôi mua chút hoa quả đồ bổ cho bác ấy.”
Chung Cửu Đạo: “… Không cần mua hoa quả.”
Quả đào mật trên núi của nhà anh có thể hái bất cứ lúc nào.
“Đây là tấm lòng của tôi với bác trai, không phải cho anh, anh nhận thay bác ấy đi.” Lạc Hòe cương quyết nhét tiền vào túi áo của Chung Cửu Đạo.
Bố của bạn bị bệnh, không thể đi thăm đã rất ngại rồi, nhất định phải tặng tấm lòng. Cậu và đạo diễn Chung là bạn nhỉ? Dù sao đã ở chung gần hai tháng, được xem là bạn rồi. Lạc Hòe nghĩ thầm trong lòng.
“Vậy được, tôi thay ông ấy cảm ơn cậu.” Chung Cửu Đạo nhận tiền, “Tôi có chuyện muốn nhờ cậu.”
“Không thành vấn đề.” Lạc Hòe không hỏi chuyện gì đã đồng ý luôn.
“Cái ví này…” Chung Cửu Đạo ngẫm nghĩ, uyển chuyển giải thích, “Trước nay tôi và bố tôi không hợp, trong ví tiền này là một trong những bí mật không hợp của chúng tôi, tôi không thể mang ví về nhà, ông ấy sẽ tức đến mức bệnh nặng hơn. Nhưng cái ví này rất quan trọng với tôi, cho nên tôi mong cậu có thể giúp tôi giữ gìn nó.”
“Được, cho dù tôi mất điện thoại, thì cái ví này cũng sẽ không mất!” Lạc Hòe nghiêm túc bảo.
“Không chỉ như vậy.” Chung Cửu Đạo nói: “Để ý ví tiền là một chuyện rất phiền phức, đầu tiên trong này có mấy tờ giấy, trên giấy ghi lại bí mật lớn nhất đời này của tôi, tôi không muốn bất cứ ai biết bí mật này, cậu không được mở nó, cũng không được để người khác mở nó.”
Lạc Hòe lập tức lấy ra một chiếc áo cũ sạch sẽ trong đống hành lý, tiện tay xé một mảnh vải dài trên áo, bó chặt ví tiền.
Chung Cửu Đạo: “…Không cần trịnh trọng như vậy, không mở không làm mất là được. Thứ hai, ví tiền này rất cũ, cần chăm sóc định kỳ. Tôi cho cậu thuốc màu và bút, cậu vẽ hình lên ví, mỗi ngày tô lại hơ khô, thuốc màu nhanh khô lắm, để yên một hai phút là khô rồi.”
Chung Cửu Đạo lại lấy ra một chiếc bút lông và một hộp thuốc màu màu đỏ, thuốc màu này là chu sa cao cấp pha chút máu tươi của Chung Cửu Đạo, dùng pháp lực hòa chung với nhau. Hình vẽ trên ví là bùa chú mà Chung Cửu Đạo khắc, mỗi ngày dùng chu sa tô vẽ sẽ có thể củng cố phong ấn, đề phòng ba mươi ba con ma liên tục phá vỡ phong ấn.
“Tôi nhớ rồi, nhớ kỹ hơn lời thoại!” Lạc Hòe nghiêm túc gật đầu.
Thấy dáng vẻ đáng để nhờ vả của cậu, Chung Cửu Đạo không khỏi hiểu ý mà cười cười, nâng tay xoa đầu Lạc Hòe, dặn dò: “Thứ ba, đừng để điện thoại ở cạnh ví tiền.”
Tưởng Phần khác với ba mươi ba con ma, độ nguy hiểm khá thấp, luôn trốn trong phần mềm âm nhạc của Chung Cửu Đạo. Lần này Chung Cửu Đạo rời đi, tất nhiên Tưởng Phần cũng sẽ di chuyển đến điện thoại của Lạc Hòe, nếu như đặt điện thoại cùng với ví tiền, khó đảm bảo Tưởng Phần sẽ không lén lút mở ví.
“Trong ví có thẻ khử từ sao? Tôi sẽ cẩn thận.” Quả nhiên Lạc Hòe cho ra lời giải thích khoa học hợp lý.
“Một hai ngày tôi sẽ về, còn phải nhận phỏng vấn với các cậu.” Chung Cửu Đạo nói.
“Bác trai bị bệnh, anh không cần chăm sóc bác ấy sao?” Lạc Hòe hỏi.
Chung Cửu Đạo: “Không sao, ông ấy còn khỏe chán, bị tức giận quá thôi, ăn chút canh thanh nhiệt giải nóng là hồi phục.”
Sức khỏe tốt đến mức đi theo đoàn làm phim “Thủ Chính Lục” quay cảnh thật mấy tháng, chạy khắp đông tây nam bắc, còn diễn vai chính, chắc sẽ không có gì nặng.
“Có chuyện thì gọi điện cho tôi.” Chung Cửu Đạo bảo.
“Được.”
Chung Cửu Đạo xách một chiếc vali nho nhỏ rời khỏi khách sạn, Lạc Hòe đưa mắt nhìn anh rời đi, rồi nhìn căn phòng trống rỗng, đột nhiên cảm thấy hơi không quen.
Sao đạo diễn Chung mới đi, lại thấy trống trải thế nhỉ?
Lạc Hoè ngây người ngồi một lúc, không biết ví tiền rơi từ trong áo xuống đất kiểu gì.
Lạc Hòe nghe thấy âm thanh, cúi xuống nhặt ví lên, trong đầu không khỏi xuất hiện dáng vẻ nghiêm túc nhờ vả mình của Chung Cửu Đạo.
Nghĩ đến ngày mai phải tham gia rất nhiều hoạt động, Lạc Hòe không ngủ được, thế là cậu ngồi trước bàn sách, cầm bút lên, chấm thuốc màu đỏ, viền theo vết tích hình vẽ đã trở nên rất nhạt trên ví, nghiêm túc tỉ mỉ tô hình vẽ từng lần.
Đạo diễn Chung nói mỗi ngày vẽ một lần là được, cậu vẽ thêm mấy lần chắc không sao đâu. Lạc Hoè nghĩ.
Lúc Lạc Hoè nhớ nhung Chung Cửu Đạo lại vẽ thêm một lần, dày vò đồng nghiệp trong công ty, thì Chung Cửu Đạo đã lên tàu hỏa về nhà.
Nhà chính của nhà họ Chung chiếm diện tích rất lớn, là nhà giàu thứ thiệt, là bảo địa phong thủy. Nhưng do rừng cây quá lớn, cách thành phố rất xa, sau khi Chung Cửu Đạo xuống tàu hỏa, còn phải ngồi xe bus hai tiếng đồng hồ mới có thể về nhà.
Tối muộn không còn xe bus nữa, lúc Chung Cửu Đạo đang định nhịn đau lấy ra khoản tiền tiết kiệm ít ỏi, thì có người đứng ở cửa trạm gọi anh: “Cửu Đạo, bên này.”
Anh họ Chung Hồng Nghiên biết anh về nhà, nên lái xe đến đón anh.
“Anh thi bằng lái lúc nào vậy?” Chung Cửu Đạo lên xe, thấy không có tài xế, ngồi ở chỗ lái lại là Chung Hồng Nghiên.
Mấy ông bảo thủ ở nhà họ Chung cho rằng, thời xưa lái xe đều là công việc người bình thường mới làm, thiên sư phải có cái giá của thiên sư, con cháu chính thống của nhà họ Chung đều không được lái xe, họ sẽ thuê tài xế riêng.
Chung Hồng Nghiên: “Lợi dụng lúc ra ngoài làm nhiệm vụ thi đó, em cho rằng vì sao hậu bối trong nhà ra ngoài siêu độ một Địa Phược Linh[1] đều cần một tháng, là để lợi dụng cơ hội này làm chút chuyện mình thích mà thôi.”
[1]: Địa Phược Linh: sau khi người hoặc sinh vật chết, vì có tâm nguyện chưa hoàn thành hoặc có oán hận, khiến linh hồn bị giam giữ ở nơi chết, không thể rời khỏi.
“Bây giờ đâu có ác ma mạnh như vậy, lần trước anh đi diệt một con ma khóc đêm, hỏi cô ta rốt cuộc có tâm nguyện gì chưa thực hiện được, mà mỗi ngày phải bám lấy bạn thân nhất khi còn sống của mình. Cô ta lại nói, vì trước khi chết quên xóa lịch sử trò chuyện giữa mình và bạn thân, xin bạn thân nhất định phải xóa lịch sử của họ trước khi bị bạn trai và bố mẹ phát hiện.
“Sau đó anh nói lại chuyện này cho bạn thân của cô ta, bạn thân trách mình đau lòng quá độ nên không nghĩ đến chuyện này, ngay đêm đó xóa hết lịch sự trò chuyện của hai người. Cô ta không cần anh siêu độ, bản thân đã tự nguyện đi rồi. Em nói bây giờ tâm nguyên chưa hoàn thành của hồn ma trẻ đều quái lạ thế à? Chuyện này đáng để cô ta đứng trước cửa nhà bạn thân khóc nửa tháng sao?”
Chung Cửu Đạo: “…Lịch sử nói chuyện với bạn thân, thật sự là chuyện rất quan trọng.”
“Nhưng anh cũng dựa vào chuyện này, dạo chơi bên ngoài một tháng, nói với người trong nhà là đang giúp ác ma giải quyết tâm nguyện khi còn sống, nhân lúc đó đi thi luôn.” Chung Hồng Nghiên mở cửa sổ xe, tự do thổi gió bên ngoài, “Em thi bằng lái từ lúc nào?”
“Thời đại học, ở trường thi gần trường học.”Chung Cửu Đạo nói.
“Đại học à…” Chung Hồng Nghiên thở dài, không nói tiếp.
Con cháu trẻ của nhà họ Chung, có ai không ngưỡng mộ Chung Cửu Đạo, có ai không muốn theo đuổi sự nghiệp giống anh. Nhưng mà rời khỏi nhà họ Chung, họ đều không có nhà có xe, còn không có trình độ học vấn, muốn làm từ đầu thật sự quá khó.
“Sau khi bố ngã bệnh, chuyện trong nhà do ai làm chủ?” Chung Cửu Đạo hỏi.
“Còn có thể là ai, là chú họ ở chi thứ hai đó.” Chung Hồng Nghiên nói, “Anh đến khâm phục mấy ông già cổ hủ này, thời đại nào rồi còn chi một chi hai, anh còn không phân biệt nổi quan hệ thân thích, chỉ từng thấy những xưng hô đó trong tiểu thuyết trạch đấu xưa.”
“Anh từng đọc tiểu thuyết trạch đấu xưa?” Chung Cửu Đạo kinh ngạc.
Chung Hồng Nghiên ngại ngùng ho khan hai tiếng: “Bạn gái yêu qua mạng thích, nên anh xem nhiều tiểu thuyết với cô ấy. Hức hức hức, đến bây giờ anh chưa từng gặp bạn gái ngoài đời, luôn trò chuyện video, sau này có cơ hội nhất định sẽ đi tìm cô ấy!”
Thời đại thay đổi, đến anh họ cũng biết yêu đương qua mạng rồi, Chung Cửu Đạo hơi cảm khái.
Họ nói chuyện dọc đường đến nhà họ Chung đã là nửa đêm, lúc anh họ lái xe địa hình đi qua rừng cây to lớn trước cửa nhà, Chung Cửu Đạo nhìn thấy một bầy ma chết oan thừa dịp ban đêm để thu hoạch đào mật.
Có ba nguyên nhân làm quả đào mật của nhà họ Chung mang đến lợi nhuận cao: Một, vị trí địa lý của rừng đào tốt, phong thủy của vườn cây rất tuyệt, năm nào cũng có năng suất cao. Hai, tiền nhân công rất thấp, coi sóc rừng đào luôn là bầy ma chết oan được nhà họ Chung che chở, ma chết oan không thể đầu thai, nhà họ Chung mang những con ma này về tu luyện ở vườn đào, tích lũy công đức thì có thể vào lại luân hồi. Ba, phong thủy tốt cộng người làm tự có thể chất đuổi sâu bọ, quả đào mật của nhà họ Chung không có sâu, còn ngọt hơn đào mật khác, đã sớm có tiếng tăm, là sản phẩm đắt giá trên thị trường. Vốn thấp, giá bán cao, tất nhiên lợi nhuận tốt.
“Những người làm này vẫn không có thẻ căn cước nhỉ?” Chung Cửu Đạo nghiêm túc mà nói vấn đề về thân phận hợp pháp của người làm được nhà họ thuê.
“Phải, có mấy thế gia thiên sư sẽ làm thân phận tẩu thi cho người làm của mình giống phái Mao Sơn.” Chung Hồng Nghiên bảo.
“Phái Mao Sơn sẽ làm chuyện như vậy sao?” Đã nhiều năm Chung Cửu Đạo không hỏi chuyện của giới thiên sư, không biết còn có kiểu thay đổi này.
“Không phải xác thực danh tính gây ồn ào sao.” Chung Hồng Nghiên giải thích, “Người làm của chúng ta và người hầu ma của thế gia khác có thể dùng hình dạng người giấy để mang theo, nhưng phái Mao Sơn thì khác, thứ họ không chế là tẩu thi, là trợ thủ quan trọng hàng yêu phục ma, không mang đi khắp nơi là không được. Nhưng mà những tẩu thi này không thể lên tàu hỏa và máy bay, sau đó hình như phái Mao Sơn đã đưa một vài đệ tử vào bộ ngành liên quan, cống hiến cho nước nhà, đổi được nhiều quyền lợi thân phận. Em nói phái Mao Sơn người ta đã biết tiến lên cùng thời đại, sao nhà chúng ta không thể thay đổi?”
“Hóa ra là vậy.” Chung Cửu Đạo lặng lẽ gật đầu, cảm thấy bản thân được lợi ích lớn.
Như thế anh có thể để vài ác ma xuất hiện trước ống kính, nếu thật sự có người hỏi thân phận của họ, anh có thể dùng bùa chú đổi vài thân phận với phái Mao Sơn, cũng tránh có người nghi ngờ đám người Thích Vãn Liên là hắc hộ[2].
[2]: chỉ người không có hồ sơ lý lịch, thẻ hộ khẩu, cũng không có thẻ căn cước.
“Gần đây anh có theo dõi bộ phim của em không?” Chung Cửu Đạo hỏi.
“Tất nhiên rồi, đó là bộ phim anh biên tập mà! Anh còn chạy đi nói chuyện này với bạn gái, cô ấy vốn không tin, nói đạo diễn Chung Cửu Đạo mời ekip hiệu ứng giá cao làm. Nói như thật ấy, y như cô ấy chính mắt nhìn thấy, rõ ràng là một mình anh làm!” Chung Hồng Nghiên tức giận nói.
“Thật sự là một mình anh làm?” Chung Cửu Đạo nghi ngờ.
Sau khi anh xem cắt nối thành phim thì cảm thấy dựa vào năng lực của một mình Chung Hồng Nghiên, chắc chắn không thể làm hậu kỳ tốt như thế, ít nhất chắc chắn không kịp thời gian, Chung Hồng Nghiên không ngủ suốt cũng không thể làm xong.
“Bị em nhìn ra rồi, anh nhờ một bậc thầy biên tập khi còn sống giúp đỡ, nếu không một mình anh không đủ thời gian.” Chung Hồng Nghiên cười cười, “Cũng giúp anh ta làm một chuyện, bây giờ anh ta đi đầu thai rồi.”
Dọc đường chuyện trò, Chung Cửu Đạo chắc chắn Chung Hồng Nghiên có ý định rời khỏi nhà xông pha, hình như có thể khuyên anh ấy gia nhập công ty của mình.
“Anh họ, gần đầy em mở một công ty điện ảnh, vô cùng thiếu nhân viên, không biết anh có hứng thú đến không? Em sẽ trả lương rất cao cho anh.” Chung Cửu Đạo nói.
Danh Sách Chương: