Việc cải trang thành đàn ông một cách vụng về của cô ấy thật nực cười, nhưng ngay cả trong bộ đồ đang mặc trên người ấy, cô ấy vẫn xinh đẹp nhờ vẻ ngoài hấp dẫn của mình.
Vậy cậu bé này là em trai của cô ấy? Hay chỉ đơn thuần là một người giống cô ấy?
"Ngươi nói ngươi đến để thỏa mãn sự tò mò của mình, vậy sự tò mò của ngươi là gì?"
Maxion hỏi trong khi ngẩng cao đầu.
"À, cái đó? Gia đình Melford là một gia đình pháp sư, vậy không phải dòng máu của ngươi cũng có gì đó đặc biệt ư? "
Điều đó có nghĩa là gì?
Maxion đang cố rụt mặt lại, sững người khi nhận ra: Chị Seri!
Anh trai Mikhail luôn thèm muốn máu của Serina, nhưng cậu không biết tại sao.
Công quốc Melford đã sản sinh ra các pháp sư qua nhiều thế hệ, thực vậy đã có một nòi giống độc nhất vô nhị.
Lời nói của người đàn ông này nghe giống với lời nói của Mikhail một cách kỳ lạ, rằng em ấy có vị máu hấp dẫn nhất.
Vào thời điểm đó, Maxion chán ghét anh trai mình bởi vì sự mù quáng và nhiệt tình của anh ta đối với các loại thí nghiệm. Maxion không thể không nghĩ rằng anh ta đang thèm muốn máu của em gái mình, vì vậy lời nói ấy đã được truyền từ tai người này rồi đến tai người kia.
Caron ngỗ ngược cũng im lặng trước lời nói của người đàn ông.
"Máu đặc biệt... Ông ta không phải đang nói về chị Seri sao?"
Carron thì thầm vào tai Maxion, cố tỏ ra kín đáo — nhưng có vẻ như Pien đã nghe lời cậu.
Này, đồ ngu!
Nếu không có Pien ở đó, Maxion sẽ hét vào mặt Carron.
"Ta cần loại máu đặc biệt của ngươi, nhưng ta đoán chị gái của ngươi có nó."
Ah. Thật là một sự trùng hợp thú vị. Hãy tìm gặp chị gái của những đứa trẻ này.
Và trên hết... Ta có thể lấy được thứ máu đặc biệt ấy.
Maxion nuốt nước bọt khi nhìn thấy đôi mắt xanh như bầu trời của Pien tỏa sáng như một đứa trẻ tìm thấy thứ gì đó hấp dẫn.
Cậu nhận thấy nó theo bản năng.
Chị Seri đang gặp nguy hiểm vì sai lầm của người anh em sinh đôi ngu dốt của mình.
***
Cuối cùng thì cũng đến ngày đại tiệc Hoàng gia.
Tôi ngồi trước gương và dửng dưng nhìn chính mình.
Chiếc váy dạ hội đẹp hơn những gì tôi mong đợi.
Ren đen, được thêu đẹp mắt với hình hoa hồng, đi xuống từ xương quai xanh của tôi và bao quanh rãnh ngực của tôi.
Mặc dù chiếc vòng cổ thấp, nhưng nó trông rất thanh lịch.
Các chi tiết tô điểm giảm dần từ các phía một cách hài hòa mà không bị quá lố hay rối mắt.
Thiết kế của chiếc váy thật quyến rũ, càng làm tăng thêm sức hấp dẫn người khác phái với sự tinh vi của nó bởi màu đỏ.
Nó lộng lẫy đến mức có vẻ hơi phiền toái và quá hào nhoáng.
Nhưng trái ngược với sự lo lắng của tôi, những người giúp việc giúp tôi mặc đồ lại bận rộn khen ngợi tôi.
"Ôi trời! Người thật xinh đẹp! Trong bữa tiệc hôm nay, chắc chắn người sẽ là người tuyệt vời nhất, thưa tiểu thư — không ai có thể rời mắt khỏi người! "
"Công tước sẽ rất khó khăn để bảo vệ người khỏi vô số ánh mắt của người tham dự mất thôi!"
"Chắc chắn hôm nay người sẽ là ngôi sao sáng nhất trong vũ hội!"
"Không phải ngài ấy đẹp đến chói mắt sao? Không phải tất cả những người tham dự sẽ bị mù sao? "
Họ tâng bốc, phóng đại tôi.
Nó không ảnh hưởng đến sự tự tin của tôi nhưng tất cả những lời khen ngợi là quá nhiều và nó bắt đầu khiến tôi lo lắng.
"Vẻ đẹp là vô giá trị."
Tôi nhìn thấy bộ dạng của mình và ném ra những lời thất vọng. Igelto vào phòng tôi sau khi tôi xong việc.
"Bạn không phải quá gầy phải sao? Bạn trông giống như những cành cây mặc áo người vậy ".
Một vài cặp mắt kinh hãi ngay lập tức đập vào anh ta.
Vào lúc đó, Igelto lặng lẽ im lặng.
-Cốc cốc
"Thưa bà, đã đến lúc khởi hành."
Tôi đã kiểm tra thời gian. Đồng hồ báo cho tôi biết rằng tôi đã đến muộn.
"Alastair chắc đã đợi khá lâu rồi."
Những người hầu gái trấn an tôi, nói rằng đó là điều hiển nhiên khi Alastair phải chờ đợi một phụ nữ đang chuẩn bị cho một sự kiện.
Đó là một đặc ân và niềm tự hào của anh ấy khi được chờ đợi một người phụ nữ xinh đẹp - chủ nhân của ngôi biệt thự đã nói như vậy.
Tôi chào tạm biệt những người hầu gái và Igelto và tiến đến chiếc xe ngựa đang đợi trước biệt thự.
Alastair đứng trước toa xe.
Mặt trời lặn và gió lạnh bắt đầu thổi.
Tại sao anh lại đứng đây với khuôn mặt đỏ rực?
Khuôn mặt đỏ bừng vì gió lạnh, càng đỏ hơn khi nhìn thấy tôi.
Đôi mắt anh mở to như thể kinh ngạc.
Tôi cố gắng nói chuyện với anh ấy vì lo lắng, nhưng chính Alastair là người mở lời trước:
"Đúng như dự đoán, ta không thể làm được."
"Gì?"
"Tôi không muốn em tham dự bữa tiệc."
"Tự dưng anh đang nói về cái quái gì vậy?"
"Em không biết năm ngoái đã khó khăn như thế nào đối với tôi đâu."
Alastair than thở.
Tôi không biết anh ấy đang nói gì, vì vậy tôi nghe có vẻ như vô nghĩa, nhưng tôi hiểu rõ anh ấy đang đổ lỗi cho tôi.
"Tại sao em lại xinh đẹp một cách không cần thiết...?"
Khi Alastair càu nhàu trong sự thất vọng, chỉ lúc đó tôi mới hiểu tại sao anh ấy lại phàn nàn với tôi. Ngơ ngác khi nhận ra điều gì đó, tôi nhanh chóng phá lên cười như một quả bóng xì hơi.
"Bây giờ ... anh đang ghen?"
Nghĩ lại, Alastair dường như bị rối loạn bởi một vấn đề bí ẩn nào đó trong bữa tiệc năm ngoái.
Anh ta lấy tư cách gì mà lại đe dọa những người đàn ông trẻ đến mời tôi nhảy chứ?
"Anh thực sự đang nghĩ về điều đó ngay bây giờ à?"
Tôi nuốt nước bọt.
Làm ơn, tôi hy vọng anh ấy không làm điều đó một lần nữa trong bữa tiệc này.
Cứ với cái đà này, tất cả các mối quan hệ cá nhân của tôi sẽ bị cắt đứt bởi Alastair.
"Nếu bây em đã nhận ra điều đó thì hãy nhìn tôi nhiều hơn một chút. Trước khi tôi gây ra tai hoạ ".
"Tôi chẳng muốn nhìn anh nữa đâu bởi tôi cũng rất mong được biết anh sẽ gây ra loại tai hoạ nào".
"Em không nên làm vậy, Serina."
Alastair cẩn thận lại gần mặt tôi và nhìn thẳng vào tôi bằng ánh mắt mãnh liệt của anh ấy.
Đôi mắt màu tím của anh lóe lên vẻ nguy hiểm.
"Tôi sẽ không phiền nếu dành thời gian dừng lại ở đây."
"...... đừng nói những lời khó chịu như vậy."
Tôi đẩy Alastair ra và bước vào xe ngựa.
Tôi ngồi xuống và nhìn anh, anh vẫn đứng bên ngoài.
"Anh đang làm gì ở đó vậy?"
Tôi gõ vào ghế bên cạnh và ra hiệu cho anh ta bằng một cử chỉ nhẹ tay.
Đây là gì? Alastair trông như thể anh ta bị mê hoặc.
"Đến đây, Alastair."
Tôi mỉm cười với một ý định dụ dỗ rõ ràng.
Anh cười khúc khích một cách uể oải khi tôi nháy mắt với anh ta một cách đầy tính toán.
Dù cố gắng kéo khóe miệng xuống, anh vẫn không thể không mỉm cười. Cánh miệng của anh dừng không đổi ở một góc độ vui vẻ.
"...... Thật là, em..."
Anh lắc đầu than thở và lấy tay che miệng.
Bàn tay to lớn của anh che đi khuôn mặt trông rất hạnh phúc và đang trên đà mất lý trí.
Còn tiếp...