Mục lục
Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 359:

 

Dương Minh Nguyệt đang do dự và mềm lòng, bàn tay nhỏ bé xinh xắn từ từ duỗi ra, xoa xoa tấm lưng của anh ta: “Yêu phải người không nên yêu, thực sự đau khổ như vậy sao?”

 

Lúc yêu thì rất vui vẻ, nhưng không có được người mình yêu mới là đau khổ.

 

Mấy lời này Hà Dĩ Phong không nói với cô ấy, anh ta chỉ cảm thấy bản thân mình cần phải có một thứ gì đó cứu rỗi ngay, anh ta thực sự sợ bản thân sẽ hãm sâu vào vũng bùn ấy.

 

Vì vậy, thừa dịp còn chưa bị lún sâu, anh ta chỉ muốn nhanh chóng thoát ra ngoài.

 

Từ trước tới nay Dương Minh Nguyệt chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng vừa yếu ớt vừa bi thương như lúc này của Hà Dĩ Phong.

 

Trong mắt và trong lòng cô ấy, Hà Dĩ Phong chẳng khác gì một con chim Công cao ngạo. Anh ta vốn có thói kiêu ngạo, từ trước tới nay chỉ ngẩng cao đầu mà không thèm nhìn tới người khác Thế mà hiện tại, Hà Dĩ Phong lại giống như một đứa trẻ lạc được, cứ hết lần này tới lân khác bị người ta dắt đi.

 

Rõ ràng Hà Dĩ Phong cao to hơn cô ấy, vậy mà giờ phút này, hình như trong lòng cô ấy lại nảy sinh một cảm giác kỳ lạ, cảm giác như “Tình yêu của mẹ” ấy.

 

Cô ấy nhẹ nhàng xoa lưng của Hà Dĩ Phong, lẩm bẩm nói: “Duyên phận là một thứ gì đó rất kỳ lạ, theo thời gian, nó lại càng trở nên kỳ quái, không thì anh thử ra ngoài, làm quen với mấy cô gái rồi cùng cô ấy đi các quán ăn đêm xem, có khi lại tìm được chân ái đấy?”

 

Con người Hà Dĩ Phong, vừa có gia thế lại vừa có tiền, vẻ ngoài đẹp trai, số lượng những người phụ nữ muốn cùng anh ta nói chuyện yêu đương thì nhiều vô kể.

 

Người phụ nữ ở bên cạnh anh ta có thể là người qua đường A B € D gì gì đó đó, nhưng không thể nào là cô ấy. Bởi vì cô ấy thích sự sạch sẽ.

 

Dương Minh Nguyệt vô cùng nghiêm túc mà chỉ cách cho anh ta, hi vọng anh ta có thể nghĩ thoáng hơn.

 

Dù sao Dương Họa Y cũng đã kết hôn lâu như thế, anh ta đã không có cơ hội để ngấp nghé từ lâu rồi Những lời nói tốt đẹp kia vừa rơi vào tai của Hà Dĩ Phong, lại chẳng khác gì với lời châm chọc.

 

Làm quen với mấy cô gái đi, là đã ám chỉ anh ta từng rất phong lưu.

 

Đi ăn đêm đi, lại chẳng khác gì nói cuộc sống riêng tư của anh ta vô cùng thối nát.

 

Nếu như vậy anh ta còn tư cách gì mà đi ngấp nghé Dương Họa Y nữa chứ?

 

Hà Dĩ Phong vô cùng tức giận ôm lấy mặt của cô ấy, khiến cho cô ấy nhìn thẳng vào mắt mình: “Em nói lại lần nữa cho tôi nghe xem?”

 

Cô ấy không hiểu vì sao anh ta đột nhiên lại kích động như vậy, nghĩ nghĩ một lúc thì có lẽ là do chưa nghe rõ chăng?

 

Dương Minh Nguyệt trừng to mắt, vô cùng tốt bụng nói lại một lần nữa, còn cảm thấy chưa đủ, lại tiếp tục bổ sung thêm ý kiến, nói: “Thực ra ở trấn nhỏ của chúng tôi có một ngôi đền rất linh nghiệm, các Thầy sư ở đó cũng vô cùng cao tay.

 

Nếu như anh thực sự không thể yêu ai được nữa, thì anh đến ngôi đền đó một chuyến xem, ở đó làm đệ tử tụng kinh mấy tháng để tĩnh tâm đi”

 

Hà Dĩ Phong vô cùng tức giận cúi đầu, sau đó lại ngừng đầu lên, đột ngột hôn lên cái miệng đang lải nhải không ngừng kia của cô ấy.

 

Hai mắt Dương Minh Nguyệt trừng lớn, con mẹ anh nha!

 

Cái tên háo sắc Hà Dĩ Phong này vậy mà dám giở trò trò mất dạy với cô ấy.

 

Cô tức giận giấy dụa, dùng lực thật mạnh đánh lên ngực của anh ta.

 

Tuy vậy thể lực của người đàn ông và người phụ nữ vô cùng khác biệt, mấy động tác của cô ấy chẳng khác gì trò mèo đối với anh ta cả.

 

Mãi đến khi đầu lưỡi của anh ta xông vào trong quấn lấy lưỡi của cô ấy, cuối cùng cô ấy không thể nhịn được nữa, cắn một cái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK