Giải quyết xong chuyện của Sở Điềm, Tô Tễ Tinh đến phòng Lục Miểu nói chuyện, vừa ngồi xuống chưa được hai phút đã nhận được tin nhắn của Hạ Xán hỏi cậu khi nào trở về.
Tô Tễ Tinh trả lời có lệ: “Nhanh thôi”.
Ngay sau đó Hạ Xán liền hỏi “Nhanh là bao lâu”.
Hai người nói chuyện hệt như bà vợ ở nhà thúc giục người chồng đang lêu lổng bên ngoài về nhà.
Tô Tễ Tinh thấy thú vị, cố ý trêu Hạ Xán, nên gửi cho anh một câu “Nếu cậu chờ không nổi, thì tới đón tôi đi.”
Gửi xong tin này, Hạ Xán không nhắn tin đến nữa, không biết là tới đón cậu thật hay bị người khác kéo đi chơi, Tô Tễ Tinh cũng không để ý, tiếp tục nói chuyện với Lục Miểu.
Lục Miểu tìm cậu không có chuyện gì lớn, cô ấy nghe nói sắp có một bộ đại IP* có dự định chuyển thể thành phim, muốn Tô Tễ Tinh tranh thủ giúp cô ấy có một vai diễn, Tô Tễ Tinh đồng ý, hai người lại nói chuyện thêm chốc lát, đề tài đột nhiên chuyển đến trên người Sở Điềm.
*Đại IP: xuất phát từ thuật ngữ Intellectual Property (sở hữu trí tuệ), chỉ những bộ phim chuyển thể từ truyện hay tiểu thuyết được đầu tư lớn, chế tác hoành tráng, thậm chí gây xôn xao trước cả khi quay và chiếu.
“Anh Tinh, em nhớ anh với anh Xán cũng là bạn học hồi cấp ba phải không? Vậy hai người với Sở Điềm đều là bạn học nhỉ.” Lục Miểu tò mò hỏi.
Tô Tễ Tinh nhớ lại chuyện cũ, cảm thán: “Đúng vậy, hai người bọn họ một là hoa khôi, một là giáo bá, nhân vật lừng lẫy của trường đó.”
“Sở Điềm là hoa khôi?” Lục Miểu che miệng cười trộm, “Vậy chắc có rất nhiều người thích cô ấy nhỉ, anh Tinh hai lần ra tay giúp cô ấy, không phải cũng vì trước kia có ý gì với cô ấy đấy chứ?”
“Đoán mò lung tung, còn dám hóng chuyện của tôi nữa cơ à, tôi với cô ấy không có gì cả.” Tô Tễ Tinh giả vờ muốn búng trán Lục Miểu, Lục Miểu nhanh trí tránh thoát khiến cậu búng vào khoảng không.
“Không có gì mà anh thẹn quá thành giận thế này à?” Lục Miểu chỉ vào Tô Tễ Tinh, cười bỡn cợt, “Anh hai lần cứu mỹ nhân lận, không khéo Sở Điềm đã thích anh rồi đấy, lúc này có khi đang chờ anh đến an ủi, hay anh qua đó đi, không khéo lại ôm được mỹ nhân vào lòng thì sao?”
“Càng nói càng kỳ cục.” Tô Tễ Tinh trừng mắt nhìn cô nàng, thuận thế đứng lên chỉnh lại quần áo, nói: “Được rồi không ở đây đùa với cô nữa, tôi phải đi đây, nghỉ ngơi sớm đi, có việc gì thì gọi điện cho tôi.”
Lục Miểu sửa sang lại đầu tóc: “Được rồi, để tôi tiễn anh ra ngoài.”
“Không cần, ở đây đi, tôi tự đi là được.”
Tô Tễ Tinh rời khỏi phòng của Lục Miểu, tính đi xuống tầng bằng thang máy, đến cửa thang máy thì phát hiện Sở Điềm cũng đang chờ ở đó, thang máy tới nhưng cô chưa bước vào, chỉ yên lặng đứng đó nhìn Tô Tễ Tinh, dường như là cố ý đứng ở đây là để đợi cậu.
“Trùng hợp thật, cậu cũng muốn xuống tầng à?” Tô Tễ Tinh đi qua mỉm cười chào hỏi.
“Không phải trùng hợp.” Sở Điềm rũ mắt, “Tôi đang đợi cậu.”
“Vậy sao? Cậu tìm tôi có việc?” Tô Tễ Tinh chú ý tới Sở Điềm đã thay bộ quần áo khác, tóc buộc lên, trên mặt dường như còn trang điểm nhẹ, thoạt nhìn có tinh thần hơn lúc ở dưới đại sảnh vừa rồi.
Sở Điềm đưa tay vén lọn tóc lòa xòa ra sau tai, tựa hồ có chút xấu hổ.
“Chúng ta qua bên đó nói đi.” Tô Tễ Tinh nhìn ra được Sở Điềm tìm mình có việc, nên chỉ về phía ban công trống trải bên ngoài hành lang nói.
Sở Điềm yên lặng gật đầu, đi theo Tô Tễ Tinh ra ngoài ban công.
Tô Tễ Tinh nhìn khung cảnh dưới ban công, giờ đã khuya, cửa khách sạn cơ hồ không còn ai ra vào, có mấy chiếc xe lẳng lặng đỗ ở ven đường, bị đèn đường kéo thành những chiếc bóng dài trên mặt đất.
“Có chuyện gì cứ việc nói thẳng, không sao.” Tô Tễ Tinh vỗ lan can, xoay người mỉm cười nhìn Sở Điềm.
Sở Điềm gắt gao mím môi, tựa hồ đã hạ quyết tâm, cô nhẹ giọng nói: “Tôi muốn hỏi, công ty các cậu, còn ký thêm diễn viên không?”
Tô Tễ Tinh kỳ thật cũng đoán được đại khái Sở Điềm tìm mình nói cái gì, chỉ là làm bộ bình thản, “Diễn viên nếu gặp được người thích hợp, tự nhiên sẽ ký. Sao cậu hỏi cái này?”
Sở Điềm nhìn cậu, “Giống như tôi, cậu thấy thích hợp không?”
“Cậu muốn ký hợp đồng với tôi?” Tô Tễ Tinh nhướn mày, “Cậu với công ty hiện tại sắp hết hợp đồng à?”
Sở Điềm lắc đầu, “Vẫn chưa.”
Tô Tễ Tinh làm bộ khó xử, “Chẳng lẽ cậu định phá vỡ hợp đồng với công ty hiện tại? Không sợ phải trả tiền vi phạm hợp đồng à?”
“Không sợ.” Sở Điềm ngữ khí dứt khoát, ánh mắt kiên định, “Chỉ cần cậu đồng ý ký hợp đồng với tôi, bao nhiều tiền tôi cũng chấp nhận bồi thường.”
Tô Tễ Tinh biết điều kiện của Sở Điềm, trong nhà có một người cha nghiện cờ bạc, mấy năm nay số tiền cô kiếm được từ giới giải trí, phần lớn đều để trả nợ bài bạc cho cha, cũng chẳng tích góp được bao nhiêu tiền.
Mà số tiền bồi thường vi phạm hợp đồng có thể lên tới hàng chục triệu tệ, với tài lực hiện tại của Sở Điềm, đào đâu ra nhiều tiền như vậy.
Nhưng cô biết một đạo lý, ngựa tốt dễ kiếm, Bá Nhạc khó cầu.
Giới giải trí dù nam hay nữ đều có quá nhiều người ưu tú, tuy Sở Điềm có vài phần nhan sắc, nhưng vì không có được tài nguyên tốt, nên bao năm qua ở trong giới giải trí đều nhạt nhòa, tuổi hoàng kim của nữ diễn viên chỉ có ngắn ngủi mấy năm, nếu lại phí hoài thêm vài năm nữa, chờ đến khi khuôn mặt này không xuất hiện trước ống kính được nữa, sợ là đến vai nha hoàn của nữ chính cũng không nhận nổi.
Cho nên cô mới chấp nhận mạo hiểm táng gia bại sản vì bồi thường tiền vi phạm hợp đồng, cũng muốn ký hợp đồng với Tô Tễ Tinh, vì cô nhìn thấy hy vọng có thể cứu cô khỏi vũng lầy từ cậu.
Cô cảm thấy ngoại hình và kỹ năng diễn xuất của mình không thua kém gì Lục Miểu, Tô Tễ Tinh có thể khiến Lục Miểu nổi tiếng, đương nhiên cũng có thể khiến cô nổi tiếng!
“Bao nhiêu tiền cậu cũng chấp nhận?” Tô Tễ Tinh hỏi, “Là bao nhiêu?”
Sở Điềm nhỏ giọng nói: “Ba triệu.”
Tô Tễ Tinh cố ý hỏi: “Cậu lấy ra được sao?”
Sở Điềm cười khổ, đừng nói ba triệu, cho dù bảo cô lấy ra ba trăm ngàn, cô cũng không lấy đâu ra được ngay một lúc.
Sở Điềm tựa vào ban công nhìn ra phương xa, màn đêm mênh mông lúc này giống hệt cuộc sống tăm tối của cô hiện giờ, nhìn không tới ánh sáng, cô nói: “Chuyện này cậu không cần lo, tiền tôi có thể lo được.”
“Tôi rất cảm động, có thể khiến cậu thà táng gia bại sản cũng muốn ký hợp đồng với tôi.” Tô Tễ Tinh xoay chiếc đồng hồ trên cổ tay, nói một cách thản nhiên, “Nhưng cậu có nghĩ tới hậu quả của việc này chưa? Ba triệu không phải con số nhỏ, cậu mang theo món nợ lớn như vậy ký hợp đồng với tôi, lỡ như cuối cùng thành công dã tràng thì sao?”
Sở Điềm quay đầu nhìn cậu, ánh sáng trong mắt khẽ động, trầm mặc một lát cô bỗng cúi đầu cười buồn bã, “Tôi hiểu rồi, đột nhiên nói với cậu những điều này là tôi mạo muội. Có lẽ trong mắt cậu, tôi chính là người vô giá trị.”
“...Tôi không có ý này.” Tô Tễ Tinh nhìn vẻ mặt buồn bã của Sở Điềm, thì động lòng trắc ẩn, định an ủi cô vài câu lại bị Sở Điềm cắt ngang, “Mặc kệ là ý gì, tôi cũng không trách cậu. Thật ra kể từ khi gặp lại cậu, tôi vẫn luôn nghĩ đến một chuyện.”
Tô Tễ Tinh tò mò hỏi: “Chuyện gì?”
Sở Điềm nhìn vào mắt Tô Tễ Tinh, ký ức trôi về buổi chiều hôm ấy khi còn là học sinh cấp ba.
“Cậu còn nhớ có một lần tan học, cậu theo tôi suốt dọc đường, tôi còn tưởng cậu có ý đồ xấu với tôi, kết quả thì ra là cậu muốn hỏi tôi có muốn làm nghệ sĩ hay không. Lúc ấy tôi cự tuyệt, giờ ngẫm lại, nếu khi đó tôi đồng ý, có phải hiện giờ tôi đã khác hay không?”
Tô Tễ Tinh đương nhiên nhớ rõ cảnh tượng lúc ấy.
Đó là ngày đầu tiên cậu xuyên không tới đây, lần đầu tiên nhìn thấy Sở Điềm và Hạ Xán.
Lúc ấy cậu coi Sở Điềm và Hạ Xán như hai cây rụng tiền, một lòng muốn khiến hai người nổi tiếng để họ kiếm tiền cho mình.
Nhưng hiện tại, cậu thật sự đã khiến Hạ Xán nổi tiếng, thay đổi cuộc đời nhấp nhô bi thảm vốn có của anh, nhưng Sở Điềm vẫn còn hãm sâu trong vũng lầy, chưa chờ được sự cữu rỗi giành cho mình.
Sở Điềm lấy tay che mắt, cười mà giọng nghẹn ngào, “Cuộc đời không có nếu như, nên dáng vẻ hiện giờ của tôi, có lẽ chính là sự trừng phạt cho lựa chọn sai lầm của bản thân trong quá khứ.”
“Cậu không cần phải như vậy, cuộc sống chính là phải lựa chọn không ngừng, mà không ai biết chắc tương lai kết quả sẽ thế nào.” Tô Tễ Tinh cười thoải mái, “Lúc đó tôi cũng đâu có biết tương lai mình sẽ trở thành người như thế nào đâu, cho nên cậu không chọn tôi là rất bình thường.”
Sở Điềm mím môi cười thầm, “Cậu nói rất đúng, con người không thể biết trước được tương lai, cho nên giờ rối rắm mấy chuyện này cũng chẳng có ý nghĩa gì. Được rồi, không chậm trễ cậu về nghỉ ngơi nữa, cậu đi đi, tôi cũng về phòng đây.”
“Chờ đã,” Tô Tễ Tinh từ phía sau gọi lại Sở Điềm, “Tôi đâu có nói sẽ không ký hợp đồng với cậu.”
Sở Điềm dừng chân, vẻ mặt hoang mang quay lại nhìn Tô Tễ Tinh.
Tô Tễ Tinh cười nói: “Tôi không chỉ ký hợp đồng với cậu, còn nguyện ý trả ba triệu tiền vi phạm hợp đồng giúp cậu.”
Không quen không thân, vì sao Tô Tễ Tinh lại đồng ý thay cô trả số tiền vi phạm hợp đồng kếch xù như thế? Sở Điềm nhất thời không biết nói gì, cô bỗng nhớ đến những nữ nghệ sĩ bị kim chủ bao nuôi mình từng nghe qua, nghĩ Tô Tễ Tinh có ý tưởng này với mình, ánh mắt nhìn Tô Tễ Tinh dần mang theo đề phòng.
Tô Tễ Tinh đoán được Sở Điềm đang nghĩ gì trong lòng, xua xua tay cười nói: “Đừng hiểu lầm, tôi là thương nhân chứ không phải lưu manh, ba triệu này xem như tôi cho cậu mượn, hơn nữa tôi còn một điều kiện, hợp đồng đầu tiên cậu phải ký với tôi lăm năm, thu nhập công ty sẽ lấy tám phần, thế nào?”
Đề phòng trong mắt Sở Điềm biến mất, thay vào đó là vui sướng cùng không dám tin, “Thật vậy sao?”
Tô Tễ Tinh mỉm cười gật đầu, “Đương nhiên là thật, tôi đùa làm gì.”
Sở Điềm vốn đã tuyệt vọng lại đột nhiên nhìn thấy hy vọng khiến cô vui sướng đến quên hết hình tượng, xoay người ôm lấy Tô Tễ Tinh, đương nhiên cái ôm này không có tình cảm gì khác, chỉ có cảm kích.
Ngay lúc Sở Điềm ôm lấy Tô Tễ Tinh cô đã cảm thấy có chút không ổn, cô vội buông ra, cúi đầu vuốt tóc ra sau tai, ngượng ngùng xin lỗi: “Ngại quá, tôi vui quá nên nhất thời không nhịn được, cảm ơn cậu, thật sự...”
Tô Tễ Tinh lịch sự lắc đầu tỏ vẻ không có gì, “Không việc gì, không cần nói mấy lời cảm ơn như vậy nữa, hy vọng sự hợp tác sau này của chúng ta sẽ là đôi bên cùng có lợi, được rồi, về ngủ một giấc thật ngon đi, ngày mai tôi sẽ bảo trợ lý liên lạc với cậu.”
Sở Điềm vẫn cảm ơn mãi, tiễn Tô Tễ Tinh ra tận cửa thang máy rồi mới rời đi, chỉ nửa tiếng ngắn ngủi, mà khuôn mặt tràn ngập sương mù của cô đã tan biến, thay vào vẻ tỏa sáng tràn ngập hy vọng vào tương lai.
Tô Tễ Tinh ra khỏi khách sạn, Lục Miểu bảo trợ lý của mình đưa cậu về, nên cậu lấy điện thoại ra đang định gọi hỏi trợ lý xe ở đâu, thì một chiếc xe màu đen vốn luôn đậu ven đường bỗng bật đèn, chậm rãi chạy tới trước mặt Tô Tễ Tinh, cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra gương mặt góc cạnh của Hạ Xán.
“Sao cậu tới đây?” Tô Tễ Tinh kinh ngạc hỏi.
Hạ Xán ngước mắt, ánh nhìn lạnh lẽo đảo qua Tô Tễ Tinh, giọng nói cũng âm trầm, không mang theo chút cảm tình nào: “Không phải cậu bảo tôi tới đón cậu sao?”
Tô Tễ Tinh chớp chớp mắt nhớ lại, hình như có chuyện như vậy thật, cậu lại hỏi, “Cậu đến bao lâu rồi? Sao không gọi điện cho tôi biết?”
“Không lâu lắm.” Hạ Xán ngẩng đầu nhìn lên ban công trên tầng của khách sạn, cười lạnh một tiếng, “Cũng chỉ đủ nhìn toàn bộ quá trình cậu cùng cô gái đó ôm ôm ấp ấp nhau trên ban công mà thôi.”
Hết chương 36