• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mãi đến khi trở về ký túc xá Ninh Manh vẫn chưa hoàn hồn, cô đưa tay lên sờ sờ vào môi mình, xúc cảm khi chạm vào dường như vẫn còn đọng lại đó, ban nãy Tô Hoài cứ thúc giục cô mau mau lên tầng, giọng điệu còn có chút nòng nảy làm cô cũng ngây ngốc xoay người đi lên.

Lâm Vưu Nhiên nhìn thấy Ninh Manh cứ như người mất hồn đi vào thì vội vàng bước tới, hai cô gái cùng phòng khác hôm nay không có ở ký túc xá, bây giờ giờ này rồi thì đoán chừng là đêm nay sẽ không về.

Ninh Manh bị quơ quơ trước mắt mới hoàn hồn ngẩng đầu nhìn cô ấy: “Sao vậy?”

Lâm Vưu Nhiên vẻ mặt lo lắng: “Còn làm sao nữa, tớ kêu cậu vài tiếng rồi, tớ muốn hỏi cậu bị làm sao đấy, khuôn mặt đỏ như vậy, lại còn không có tinh thần, không phải là bị cảm rồi chứ?”

Nói rồi giơ tay lên kiểm tra trán Ninh Manh, mát mát, không nóng cũng không lạnh.

Ninh Manh nói với cô ấy: “Tớ không sao, cảm ơn cậu nhé, không cần lo cho tớ đâu.”

Nói xong liền ngây ngốc đi vào phòng vệ sinh rửa mặt rồi trở về bò lên trên giường.

Lâm Vưu Nhiên nhìn thấy Ninh Manh như vậy đâu giống bộ dáng của người không có việc gì, nhưng dù sao thì cũng mới quen chưa bao lâu, mối quan hệ cũng chưa thân thiết đến đâu cả, đối phương không muốn nói với cô, cô cũng không tiện hỏi gì nhiều.

Sau khi nhắc nhở cô buổi tối đắp chăn tử tế đừng để cảm lạnh, Lâm Vưu Nhiên cũng bò lên giường.

Phòng ngủ hai người cực kỳ yên tĩnh, Ninh Manh lấy điện thoại nhắn cho Nguyễn Lê một câu: 【Tô Hoài hôn tớ rồi.】

Ngắn củn có năm chữ, nhìn qua trông hết sức bình tĩnh nhưng căn bản trong lòng Ninh Manh không phải như vậy, thật ra so với hình dung như có hai con nai chạy loạn thì nói cô mất cả hồn càng chính xác hơn.

Qua 2-3 phút, Nguyễn Lê vẫn chưa trả lời tin nhắn, Ninh Manh liền bỏ điện thoại xuống đi ngủ.

Ở bên kia.

Sau khi tắm xong, Nguyễn Lê từ phòng vệ sinh đi ra, lúc nhìn thấy năm chữ kia trên điện thoại, tiếng thét chói tai khiến toàn bộ ký túc xá giật nảy mình, còn tưởng là có chuột gián gì đó.

Nguyễn Lê cầm lấy điện thoại điên cuồng nhắn tin, đáng tiếc đối phương ngủ mất tiêu rồi, dù cô có nhắn bao nhiêu tin nữa cũng chẳng nhận thêm được chữ nào bên dưới.

Sự kích động trong lòng cô có thể so với cả sóng lớn động trời, miệng không được phát tiết căn bản không cách nào ngủ được, nhưng loại chuyện này của bạn thân cũng không thể tùy tiện nói với bạn cùng phòng ở đại học, cô nghĩ tới nghĩ lui rồi nhắn cho Lục Thiệu Phong: 【Bọn họ hôn môi rồi!!】

Vì vậy, hơn 11 giờ đêm, Tô Hoài đang tựa nửa người trên giường thì nhận được cuộc gọi từ Lục Thiệu Phong, sau khi anh nhấn nút kết nối, đối phương nói luôn: “OMG, Tô Hoài, cậu trâu bò quá nha, một cô gái đơn thuần như Ninh Manh mà cậu cũng xuống tay!!”

Giọng nói to như bật loa ngoài khiến ba người ở cùng ký túc xá cũng nghe thấy được, câu chửi thề trong miệng cậu bạn đang đeo tai nghe ngồi ăn gà [*] còn chưa chửi xong đã bị tiếng điện thoại làm cho kinh ngạc đến quay đầu lại giường nhìn.

[*] ở đây không ghi rõ nhưng tui nghĩ là kiểu ăn gà trong game ấy.

Tô Hoài: …

Anh lạnh lùng liếc bọn họ một cái, cả ba người đều đồng loạt quay đầu trở về, làm ra vẻ mặt tôi chưa nghe thấy cái gì hết.

Ở đầu bên kia điện thoại người kia vẫn còn đang lải nhải: “Này Tô Hoài, nói tôi nghe chút đi, cậu làm sao vậy, đột nhiên thú tính quá độ?”

Tô Hoài cầm điện thoại mà gân xanh đều nổi hết cả lên, may mà trong tay là điện thoại, nếu mà là thứ gì khác vỏ mềm, đoán chừng đã hoàn toàn bị biến dạng.

Cũng may là Lục Thiệu Phong không ở trước mặt anh, nếu không thì không biết cậu ta có bảo toàn hoàn hảo cho cái mặt mình không.



Tô Hoài cũng chẳng cần thắc mắc tại sao người này biết chuyện nhanh như vậy, dùng não nghĩ sơ sơ liền biết là Ninh Manh nói cho Nguyễn Lê, giọng nói anh vô cùng lạnh nhạt: “Lục Thiệu Phong.”

Giọng nói của Lục Thiệu Phong hiển nhiên là hết sức vui sướng, tựa hồ đối với việc không có nửa miếng liên quan đến mình vô cùng hứng thú, đến game cũng tạm chơi.

Ở đầu bên kia điện thoại hình như bạn cùng phòng kêu cậu ta: “Lục Thiệu Phong, cậu có chơi nữa không đó?”

Lục Thiệu Phong đáp: “Chờ chút chờ chút”, rồi lại nói với Tô Hoài: “Nào, cậu nói đi, nói đi.”

Sau đó cậu nghe thấy Tô Hoài cười một tiếng, nói đúng một chữ: “Cút.”

Ngay sau đó là tiếng gác máy “tút tút tút”.

Lục Thiệu Phong chép chép miệng, tên đàn ông Tô Hoài này, đúng là dám làm không dám nói, thật là mất hứng mà.

Cảm thán xong thì đeo tai nghe lên tiếp tục chơi game với bạn.

Ngày hôm sau, khi Ninh Manh xuống tầng nhìn thấy Tô Hoài đang ở chỗ kia chờ cô liền có chút khẩn trương, cô còn chưa tiêu hóa hết chuyện xảy ra tối qua, bây giờ vừa thấy mặt Tô Hoài lại bắt đầu cảm thấy mờ mịt.

Tô Hoài nhìn Ninh Manh không lập tức chạy lon ton lại khi thấy anh như trước đây, mà lại đi chậm rì rì, còn vừa đi vừa cúi đầu.

Anh đang muốn mở miệng nói chuyện, lại thấy hai tay Ninh Manh quấn vào nhau buông xuống làn váy, chiếc lắc tay mà anh tặng cho cô rất hợp với chiếc váy babydoll thắt nơ bướm hôm nay cô mặc.

Cô gái nhỏ cứ cúi đầu không chịu nhìn anh, từ góc độ của Tô Hoài nhìn xuống vừa vặn có thể thấy được lông mi cô rung rung, dày và dài, cong cong tự nhiên nhìn như cô búp bê.

Yết hầu anh vô thức mà chuyển động, vốn dĩ là muốn kiểu thân mật dịu dàng nói “Em đừng quá để ý”, kết quả lời nói ra miệng lại thành: “Hôn thì cũng hôn rồi, bây giờ em mới thẹn?”

Giọng điệu hà khắc EQ âm vô cực đến chính anh cũng muốn tát mình một cái.

Tô Hoài à Tô Hoài, mày có nói chuyện được không vậy!

Anh biết từ nhỏ đến lớn Ninh Manh chỉ theo đuổi anh, cho nên nụ hôn đêm qua chắc chắn là nụ hôn đầu của cô, mà đương nhiên cũng là của anh.

Mẹ anh đã nói qua nụ hôn đầu của con gái rất quý giá, vì vậy sau này nụ hôn đầu với Ninh Manh nhất định phải chọn một nơi phong hoa tuyết nguyệt thật lãng mạn, điều này sẽ làm con gái nhớ cả đời.

Tô Hoài cẩn thận nghĩ lại, đêm đen gió lớn, rồi còn ở cửa ký túc xá nữa chứ.

… Giống như không lãng mạn lắm. -`д´-

Xuất phát từ việc muốn cứu vãn lại, anh nói: “Chuyện kiểu này sau này còn rất nhiều, em làm quen đi.”

Nói xong lại cảm thấy kì quái, nhưng không chờ anh cẩn thận suy nghĩ xem kì quái chỗ nào thì Ninh Manh đã ngoan ngoãn đặt bàn tay nhỏ trắng nõn mềm mại vào bàn tay lớn của anh, giọng nói ngọt ngào đáp: “Ừm.”

Tô Hoài nắm tay cô đi về phía trước, trên đường đi thu hút không ít ánh mắt chăm chú vào, nhưng cả hai người đều không để ý đến, đi thẳng đến khu dạy học Tô Hoài mới buông cô ra: “Em lên đi, anh nhớ rõ hôm nay em full tiết phải không?”

Ninh Manh gật gật đầu, Tô Hoài lại nói tiếp: “Giữa trưa tới đón em đi ăn cơm.”

Cuối cùng khi Ninh Manh vừa định xoay người, Tô Hoài lại nghĩ đến cái gì đó rồi nói thêm: “Đừng nói chuyện với người lạ, đặc biệt là con trai.”

Ba người phía sau: “…”

Chờ đến lúc Ninh Manh lên tầng, mấy cậu bạn cùng phòng theo đuôi ở phía sau kia mới dám đi tới cùng hàng với Tô Hoài, một cậu bạn đầu húi cua tính cách phóng khoáng trêu ghẹo: “Anh Hoài à, anh đây là nuôi bạn gái hay nuôi con gái vậy, quản nghiêm như thế.” ~

Lông mày Tô Hoài khẽ động, anh nghiêng đầu liếc bọn họ một cái, lời nói lạc đề: “Sau này đừng ở phía sau nhìn chằm chằm bạn gái tôi nữa.”



Ba người cạn cmn lời, lời đồn này có phải quá lỗi thời rồi không, cái gì mà nam thần ít nói cấm dục, lừa ai vậy.

Ninh Manh lên đến tầng 4 thì nhìn thấy Lâm Vưu Nhiên từ cầu thang bên kia đi lên, hai người vừa vặn đụng phải nhau liền chào hỏi rồi cùng đi vào phòng học.

“Manh Manh, hôm nay cũng là Tô Hoài đưa cậu tới à?” Lâm Vưu Nhiên hỏi cô, từ khai giảng tới giờ, cô ấy không hề thấy hai người họ tách nhau ra, chỉ cần có thời gian là lại ở bên nhau.

Ninh Manh nói “ừm”, Lâm Vưu Nhiên cười khẽ: “Thực ra tớ vẫn luôn tò mò, hai người quen nhau từ cấp 3 sao?”

Mười ngày nửa tháng này cô ấy ở cùng với Ninh Manh cũng xem như là bạn bình thường, Ninh Manh lại đơn thuần, không né tránh gì, trực tiếp nói cho cô ấy: “Không phải, tớ với Tô Hoài quen nhau từ hồi mẫu giáo cơ.”

“Oh oh, đợi đã… mẫu, mẫu giáo?!” Lâm Vưu Nhiên kinh ngạc, hai người là thanh mai trúc mã đấy.

Ninh Manh lại không nhận ra, cho rằng Lâm Vưu Nhiên vô cùng ngưỡng mộ duyên phận giữa cô và Tô Hoài, liền vui vẻ tiếp tục kể cho cô ấy: “Ừm, từ hồi mẫu giáo tớ đã thích anh ấy, sau đó chúng tớ lại học cùng tiểu học, cấp 2 rồi cấp 3, có điều trước đây anh ấy vẫn không chịu chấp nhận tớ mãi đến khi thi đại học xong, tớ nghĩ cuối cùng anh ấy cũng bị tớ làm cho cảm động rồi, nói với tớ anh ấy cũng thích tớ cho nên…”

Cô đắm chìm trong câu chuyện của mình, mà Lâm Vưu Nhiên ở bên này lại sốc cả luôn: “Chờ đã…”

Cô nàng cắt đứt câu chuyện của Ninh Manh, biểu cảm có chút khoa trương: “Cậu đừng nói với tớ, cậu theo đuổi cậu ta mười mấy năm mới được đấy nhé?”

Ninh Manh một chút cũng không đồng cảm với sự kinh ngạc của Lâm Vưu Nhiên mà vẫn mỉm cười gật đầu.



Lâm Vưu Nhiên cảm thấy cái tên Tô Hoài này, nên bị trời phạt.

Hai tiết buổi sáng đều là lịch sử văn học nước ngoài, giáo viên giảng dạy là một người đàn ông trung niên đeo kính viễn thị, ông ấy đứng trên bục giảng chiếu ppt [*] đọc một đống cái tri thức mang tính học thuật, chỉ cần nghe thôi cũng đủ bị thôi miên rồi.

[*] PowerPoint.

Có không ít học sinh ngồi dưới ngủ gật, đa số mấy tên con trai đều đặt điện thoại ở bên dưới chơi game.

Giáo viên cũng chẳng quản làm gì, dù sao đều đã là sinh viên cả rồi, thích chơi hay muốn nghe giảng cũng là việc của mình, dựa vào tự giác là chính.

Tuy nhiên vẫn còn một người khiến giảng viên đặc biệt chú ý, là một bạn học nữ ngồi trên hàng đầu tiên đang tập trung ghi chú, bạn nữ này trông rất thanh tú, bím tóc đuôi sam nhìn qua rất đáng yêu, căn bản không giống một cô sinh viên tẹo nào mà giống cô con gái học cấp 2 nhà ông hơn ấy.

Ninh Manh luôn có thói quen đi học phải thật nghiêm túc, mà bởi vì bốn phía đều trong trạng thái không nghe giảng gì lại càng làm cô nổi bật hơn.

Lúc tan học giáo viên còn cố tình đi tới hòa nhã hỏi cô: “Bạn học à, em tên gì vậy?”

“Ninh Manh ạ.” Cô vừa nói còn mở sách giáo khoa, cho ông xem hai chữ vuông vắn ở giữa trang đầu tiên.

Giáo viên cúi đầu nhìn kỹ rồi nói: “Cái tên này còn rất đáng yêu nữa.”

Lâm Vưu Nhiên không ngồi ở hàng đầu tiên cùng Ninh Manh, chỉ có kẻ ngốc nghếch mới có thể đi ngồi trước mặt giáo viên, cô đâu có ngốc, vì vậy theo bản năng khát sống cô đã từ bỏ tình chị em plastic [*] với Ninh Manh, cũng không theo cô ấy anh dũng chịu chết. 

[*] “Tình chị em như hoa plastic, rất giả nhưng mãi mãi tồn tại”.

Mãi đến khi giáo viên và Ninh Manh nói chuyện xong đi chỗ khác rồi, cô mới đến bên cạnh Ninh Manh ngồi xuống hỏi: “Thầy giáo kia tìm cậu làm gì á?”

Ninh Manh thành thật trả lời: “Thầy hỏi tớ tên gì, còn khen tớ đi học nghiêm túc.”

“Hết rồi?” Lâm Vưu Nhiên ngó ngó lên bục giảng nhìn người đàn ông trung niên đang xem lại các slide [*].

[*] một trang được hiện lên máy tính hoặc màn chiếu khi thuyết trình.

Người bên cạnh lắc đầu: “Hết rồi.”

Lời mới nói được một nửa thì bên ngoài phòng học đột nhiên trở nên ầm ĩ, Lâm Vưu Nhiên nghiêng đầu nhìn ra mà hãi ~, cô liếc mắt một cái nhìn lại, bên ngoài toàn bộ đều là nam sinh, riêng ở góc này đã 5-6 tên rồi.

Vấn đề là chuyện này cũng chẳng có gì, dọa cô nhất là những nam sinh đó đều dồn dập quay đầu nhìn về phía phòng học, nhìn thoáng qua thấy 5-6 cái đầu ở chỗ khung cửa qua thật là rất dọa người.

Ninh Manh thu dọn mọi thứ xong xuôi thì đứng dậy, Lâm Vưu Nhiên kéo Ninh Manh đi qua một rừng ánh mắt nóng bỏng.

Ai ngờ chưa đi qua được hết ngưỡng cửa thì có một cậu bạn xông lên nói với cô gái bên cạnh: “Chào cậu, cậu là bạn học Ninh Manh phải không?”

Ninh Manh chớp chớp mắt, hết sức thành thật gật gật đầu.

Sau đó liền xảy ra một màn vô cùng đáng sợ, tất cả đám nam sinh đều tiến về phía trước mồm năm miệng mười xin phương thức liên lạc, cảnh tượng có thể so được với cả việc đi đu idol. (~ ̄³ ̄)~

Lâm Vưu Nhiên đột nhiên nhớ tới nhưng gì cô nói ban nãy, Tô Hoài nên bị trời phạt.

Nhìn đi, một loạt “quả báo” đến rồi. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK