• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đoàn Tiểu Vi ngồi lặng lẽ trong góc khuất của quán rượu, chăm chú xem ảnh của Triệu Tiểu Đường. Cô đã hẹn Tiểu Đường rất nhiều lần trước đó nhưng đều không gặp được, hôm nay cũng không ngoại lệ. Cô tới Thượng Hải vì công việc, nhưng cũng không gặp được Triệu Tiểu Đường, không rõ người kia trốn tránh mình, hay là do hai người thật sự không có duyên gặp mặt.

Đoàn Tiểu Vi quen Triệu Tiểu Đường 2 năm trước khi bước vào chương trình. Cô là bạn của một học tỉ khóa trên trong trường múa của Triệu Tiểu Đường. Lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu Đường, gương mặt thanh tú xinh đẹp, dáng người cao ráo trắng trẻo, phong thái toát ra một chút vẻ bất cần cao ngạo, Đoàn Tiểu Vi liền không ngần ngại mà gọi Tiểu Đường là chị, dù biết mình hơn cô ấy 2 tuổi. Triệu Tiểu Đường đối với xưng hô này cũng không có ý kiến gì, dù sao thì làm bạn vui vẻ là được. Sau khi đã quen thuộc với nhau hơn, Triệu Tiểu Đường bắt đầu bộc lộ tính cách pha lẫn chút trẻ con ham vui của mình, bản thân cô ấy cũng không ngại việc nhường nhịn bạn bè, Đoàn Tiểu Vi cứ như vậy tiếp nhận sự chiều chuộng của người kia, sau đó dần dần nhận ra sự yêu thích của mình. Nhưng cô biết, Tiểu Đường chỉ coi mình là em gái.

Tới khi nghe tin Triệu Tiểu Đường cũng tham gia chương trình kia, Đoàn Tiểu Vi vô cùng vui vẻ, cô có thêm cơ hội để gần gũi chăm sóc Tiểu Đường, hy vọng dần dần sẽ làm người kia cảm động. Nhưng giữa đường đột nhiên xuất hiện một Ngu Thư Hân, cả ngày kè kè bên cạnh Triệu Tiểu Đường, thậm chí còn cùng phòng. Ban đầu, Đoàn Tiểu Vi không cho rằng Triệu Tiểu Đường yêu thích Ngu Thư Hân, chỉ là người kia có chút điệu đà mỏng manh, cho nên Tiểu Đường cũng coi cô ấy là em gái mà đối xử như cô năm xưa mà thôi. Tới khi tận mắt chứng kiến Triệu Tiểu Đường ân cần cúi xuống buộc dây giày cho Ngu Thư Hân, sau đó ôm nàng vào lòng mà nhẹ nhàng vỗ về, Đoàn Tiểu Vi biết, mình đã hết cơ hội. Triệu Tiểu Đường chưa bao giờ như vậy với cô, có thể cô ấy sẽ lên tiếng bảo vệ bạn, nhưng cũng không dành ánh mắt ôn nhu mềm mại đó cho bạn, trừ khi, cô ấy thật sự yêu rồi.

Đoàn Tiểu Vi sau khi rời khỏi chương trình, tới bây giờ đã 2 năm vẫn luôn âm thầm theo dõi từng hoạt động của Triệu Tiểu Đường, dù rằng vẫn đau lòng khi nhìn cảnh tình cảm giữa cô ấy và Ngu Thư Hân, nhưng Đoàn Tiểu Vi vẫn không cách nào quên được.

Đang nghĩ mông lung, ngước mắt lên thấy Triệu Tiểu Đường bước vào, Tiểu Vi còn nghĩ mình nhìn nhầm. Sao có thể trùng hợp như vậy? Nhưng cô cũng không có thời gian nghĩ nhiều, bước chân nhanh chóng đi về phía người kia. Quán rượu này là nơi quen thuộc của người nổi tiếng, mở cửa cả ngày, lại vô cùng riêng tư, cánh nhà báo sẽ không thể vào được.

- Tiểu Đường, chị cũng tới đây sao?

Triệu Tiểu Đường giật mình, quay lại đã thấy Đoàn Tiểu Vi đứng đó, nở nụ cười thân thiện với mình. Cô điều chỉnh một chút tâm trạng khó chịu, cười cười đáp lại.

- Thật trùng hợp, Tiểu Vi.

Gặp Tiểu Vi ở đây khiến cô có chút bối rối, tuy rằng không trực tiếp thể hiện, nhưng phần lớn cô đều từ chối lời hẹn từ phía Tiểu Vi. Một phần do công việc, phần khác lại do Ngu trứng nhà cô có vẻ không thích cô cùng Tiểu Vi gặp gỡ cho lắm, nàng luôn nói người mù cũng nhìn ra Tiểu Vi thích cô.

Hai người chọn một chỗ kín đáo, cùng nhau uống rượu nói chuyện. Triệu Tiểu Đường càng nghe càng thấy người đối diện quả thật không bỏ qua một tin tức nào về cô, nghĩ lại mình đúng là hơi vô tâm, dù sao việc cô yêu Ngu Thư Hân giờ không ai trong chương trình không biết nữa rồi, Tiểu Vi có lẽ cũng đã chấm dứt tình cảm với cô, ai mà đi theo một người không yêu mình mãi được chứ?

Hai người dù sao cũng là bạn bè từ trước, rượu vào lời ra, chẳng mấy chốc đã thoải mái trò chuyện cùng nhau. Đoàn Tiểu Vi thoáng cảm nhận được tâm trạng không tốt của người đối diện, lại thấy Triệu Tiểu Đường tắt đi điện thoại của Ngu Thư Hân, cô lên tiếng

- Sao bảo bối gọi mà không nghe vậy?

Triệu Tiểu Đường gương mặt đã thoáng đỏ, trả lời

- Đừng trêu chị nữa

- Tiểu Đường, chị vẫn đang hẹn hò cùng cô ấy sao?

Đoàn Tiểu Vi hỏi, Triệu Tiểu Đường gật gật cái đầu. Không những hẹn hò, còn yêu đến chết đi sống lại rồi đây.

- Hai người có chuyện gì sao?

- Không có gì, chỉ là cảm thấy mệt mỏi một chút.

Đoàn Tiểu Vi cảm thấy không nên nói chuyện này nữa, chuyển chủ đề khác. Đến khi trên bàn đầy vỏ chai, hai người đã có chút không tỉnh táo, Triệu Tiểu Đường bắt đầu vừa cười vừa nói nhảm. Đoàn Tiểu Vi nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì rượu của người đối diện, không nhịn được đưa tay vuốt má người kia, khẽ thì thầm

- Tiểu Đường, có biết em rất để ý đến chị không?

Triệu Tiểu Đường bắt lấy đôi tay đang vuốt má mình, gạt xuống

- Tiểu Vi, xin lỗi, nhưng ngoài Ngu Thư Hân, chị không thể yêu ai nữa.

- Kể cả chị phải chịu khổ cực sao?

Triệu Tiểu Đường chưa kịp nói thêm gì, đã có một lực đạo lớn kéo cô lại, cả người Triệu Tiểu Đường ngã ra sau, mùi hương quen thuộc thoang thoảng quanh mũi. Triệu Tiểu Đường lẩm bẩm

- Ngu trứng sao?

Ngu Thư Hân nhìn người trong lòng mình, tóc tai lộn xộn, rồi lại tới đống vỏ chai trên bàn, cuối cùng là tới gương mặt đỏ không kém của Đoàn Tiểu Vi. Nàng nén lại giận dữ, nói

- Tôn Nhuế, cậu giúp tôi lo cho Tiểu Vi, tôi đưa Tiểu Đường về.

Ngu Thư Hân định quay đi, lại nghe tiếng Đoàn Tiểu Vi ở phía sau

- Nếu cô không cho chị ấy hạnh phúc được tôi sẽ làm điều đó.

- Tôi không làm được, cô càng không.

Ngu Thư Hân đơn giản trả lời, đỡ người kia ra ngoài. Nàng hôm nay khi thức dậy, không thấy Triệu Tiểu Đường đâu, gọi điện cũng không được. Đến chiều nhớ ra Tôn Nhuế, hỏi thì mới biết được Triệu Tiểu Đường hẹn cô ấy ra quán rượu, cô liền đòi đi theo. Sau khi đến đã thấy cảnh tượng Triệu Tiểu Đường nắm tay nắm chân Đoàn Tiểu Vi, đúng là chọc nàng tức chết mà.

Vất vả lắm mới đưa được Triệu Tiểu Đường lên nhà, Ngu Thư Hân thay đồ cho người kia xong xuôi mới ngồi lại nghỉ ngơi. Nhìn cái người đang vùi đầu vào gối mình mà ngủ, nàng có chút tức giận, trong lúc mình lo lắng thì tên tra nam này chạy đi uống rượu tâm sự với cô gái khác ? Ngày mai Tiểu Đường phải về công ty ở Bắc Kinh rồi, nàng đến giờ vẫn mông lung, không biết nên giải quyết vấn đề của mẹ bằng cách nào. Bộ phim đầu tiên của Triệu Tiểu Đường không thể bị huỷ trong tay chính người nhà của nàng được, nhưng tạm thời Ngu Thư Hân vẫn chưa có cách giải quyết hợp lý. Càng nghĩ càng thấy đáng ghét, Ngu Thư Hân cúi xuống, cắn mạnh vào cằm người kia, cảm thấy đã xả được một chút, cô mới buông ra.

Nếu bây giờ Ngu Thư Hân biết được hôm nay Triệu Tiểu Đường nói những gì với Chu Triều Dương, có lẽ nàng sẽ nghĩ lại...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK