• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mộc Sơn khi thấy cháu gái nói vậy cũng không tự chủ mà đổ mồ hôi, bật quá không đòi được tiền ông đã nghĩ ra kế hoạch khác. Chỉ cần con gái vẫn tiếp tục ở lại đây, dễ dàng câu dẫn một trong sáu con rùa vàng kia cũng đủ cung phụng hắn cùng vợ cả đời không lo toan.

Khi đó ông sẽ không phải nhìn mặt con nhãi này nữa.

" Bỏ qua? Tôi thì có gì để ông bỏ qua đây? " Tại sao ngày càng có nhiều người não ngắn thế này, từ khi nào mà người nhà cùng nữ chính lại ngu ngốc đến thế?

" Bỏ qua cho sự hỗn láo của cháu, ta là em trai duy nhất của bố cháu... "

" Thôi, thôi, mời đi cho, tôi không cần chú tha thứ. " Nói rồi lại gọi bảo vệ tống cổ ra ngoài

" Con nói đúng, con nhãi ranh đó thông minh hơn không còn như xưa nữa rồi. " Ra khỏi đó một cách mất mặt khiến Mộc Sơn căm thù Thiên Bình.


" Cha, con nghĩ, cha nên gϊếŧ luôn con ả đó đi. Theo lý thuyết nếu nhà con ả đó chết hết chẳng phải người thừa kế toàn bộ là cha sao? " Nếu kế hoạch thành công, cô sẽ không phải cúi đầu trước ai nữa, về việc giàu có nhất thế giới vẫn là gác lại đã. Trước mắt phải tống cổ con ả Thiên Bình khỏi thế giới này đã.

" Con nó nói đúng đấy ông. " Mẹ Mộc Linh là kẻ trọng sĩ diện, việc vừa bị đuổi ra khỏi đó khiến bà ta xấu hổ muối mặt.

" Sao tao cảm thấy trí IQ của nữ chính giảm sút kinh khủng, độ mặt dày tăng lên một cách kinh hoảng. " Cự Giải chẹp miệng hướng Song Ngư mà nói

" Những ngày tiếp theo không yên đâu, tốt nhất là mày nên cảnh giác thật cao vào. " Song Ngư tốt bụng nhắc nhở Thiên Bình, cô chỉ ừ một cái.

Bản thân cũng rất muốn xem cô ta định làm gì, nữ chính a~ đừng làm tôi thất vọng đó.


Đúng như dự đoán, một tuần sau Mộc Linh cùng ông bố của cô ta bắt đầu hành động.

Thiên Bình vẫn như mọi khi cùng Song Ngư bước đi mua sách, nay lại gặp lại Ngô Tiểu Đồng. Cô ấy bước đến ngồi cùng

" Em thế nào rồi, con cái ổn chứ? " Song Ngư mỉm cười thân thiện

" Dạ, em đã sinh, là một bé gái. Các chị uống nước đi ạ. " Nói đến đây cô bé lại cười khổ, vì sinh một bé gái địa vị trong nhà của cô bé lại càng thấp.

" vậy mẹ tròn con vuông thì tốt rồi, sao trông em buồn thế? "

" Từ khi biết là con gái mẹ chồng liền không để em vào mắt, mọi việc trong nhà đều tới tay em. Em khổ lắm chị ạ ... Hức ... " Song Ngư thương tiếc định đưa tay lên gạt nước mắt hộ cho cô bé thì người bỗng dưng lảo đảo, đầu óc bắt đầu mụ mị. Trước khi gục xuống lại chỉ thấy Ngô Tiểu Đồng nói một câu


" Em xin lỗi! " Cô bé cũng là bất đắc dĩ, thế nhưng mẹ chồng với mẹ Mộc Linh lại là bạn thân, bà ta hứa sau khi làm xong việc liền cấp cho cô một khoản tiền đủ để sống cả đời. Cô bé lại vừa li dị, chỉ là một cô gái nhà quê, ba mẹ đều mất, bằng cấp đều không có. Khi cơ cơ hội kiếm tiền liền không thể từ chối.

Một lần nữa tỉnh dậy lại thấy mình bị trói, cộng thêm Thiên Bình đối diện cũng bị trói. Cô ấy nhìn cô một cách lên án

" Lần sau chọn bạn mà chơi, chọn người mà yêu nghe chưa con đần. " Thiên Bình chưa từng uống cốc nước mà Ngô Tiểu Đồng đưa, chẳng qua chỉ là muốn xem xem ai là người đứng sau vụ này. Không ngoài dự đoán...

" Chị họ, chắc chị bất ngờ lắm nhỉ? " Mộc Linh khoác tay cha đi vào, phía sau là những thanh niên đầy bặm trợn xăm trổ đầy mình.
" Thì ra là cô! " Song Ngư đầy bất ngờ thốt lên

" Ha ha, phải là tôi, chắc hẳn chị đoán không được đi? " Cô ta vẫn tự cho mình là thông minh, mặt Song Ngư lại thể hiện đầy bất ngờ.

" Chắc lần đầu bắt cóc người hử? " Tiếp đến Song Ngư lại bày ra bộ dạng khinh thường, cũng lắc đầu ngán ngẩm. Cô ta chẳng biết làm gì ngoài tỏ ra thanh khiết hay sao? Không biết khi bắt cóc người phải lấy hết thiết bị điện tử cùng định vị sao? Con mẹ nó ngu xuẩn!

" Sao chị biết ... Ây, liên quan gì đến các người chứ! " Mộc Linh gật đầu thành thật lại phát hiện không đúng

" Ây, cháu gái của ta, cháu có muốn trăn chối cái gì hay không? Ha ha "

" Là ông? Ông gϊếŧ chết ba mẹ tôi đúng không? " Thiên Bình đôi mắt đỏ ngầu nhìn Mộc Sơn

" Ây cháu gái, tao ta không trực tiếp gϊếŧ họ nhưng ta đã khiến cho cái xe đó không có phanh. Khi đến ngọn đồi không thể phanh lại nên chiếc xe đã lao thằng xuống ha ha... " Nhìn vẻ mặt thương tâm của cô, ông ta cười phá lên
" ... "

" Cháu cũng biết không, ta muốn gϊếŧ cháu a~ khi đó tài sản toàn bộ sẽ thuộc về ta ... Ha ha" Mộc Sơn cười một cách khoái chí rồi quay ra lũ bặm trợn kia

" Hai đứa này thưởng cho các chú, chơi chán sau đó gϊếŧ đi. " Sau đó họ bỏ đi mất.

" ... " Thiên Bình thất vòng, thế nào mà bắt cóc thôi nữ chính cũng không chuyên nghiệp là sao? Rốt cục thì ngoài việc quyến rũ người khác lên giường thì còn làm được cái gì a?

" Ha ha, hai cô em cũng thật xinh đẹp đi, đại ca người lên trước. " Một tên trong đám đó giở giọng trêu ghẹo, trông cái mặt chỉ muốn đấm cho một cái

" Này, các chú biết Xà Phu chứ? " Thiên Bình nhướng mày, xem ra quen biết nữ nhân đó cũng không quá tệ.

Xà Phu? Bọn họ ngẩn người, đó là chị đại bảo kê toàn thành phố này mà đến bọn hắn cũng phải kêu một tiếng " lão đại ", nhưng hai cái người này thì có liên quan gì. Cô ta còn tự nhiên mà gọi cả đệm tên của lão đại.
Xem chừng cô ta cũng không đơn giản, nhưng đã nhận tiền của người ta rồi. Kẻ xấu cũng có đạo đức nghề nghiệp, không thể vì lão đại mà bỏ qua đạo đức nghề nghiệp được.

" Ha, biết thì sao chứ? "

Tít

Một cánh cửa sắt gỉ trong đó thế nhưng lại mở ra.

" Các chú xem ra vẫn chưa tôn trọng chị rồi. "

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK