• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Phương Lạc Bắc: Tôi là đang đau lòng em.

Nghe được một tiếng "Qua", vẻ hoảng sợ trên mặt Giản Lâm lập tức biến mất, chỉ còn những giọt nước ẩm ướt cùng đôi mắt bình tĩnh nhìn lại.

Phim trường trở nên ồn ào, chiếc ô kia giống như một không gian, che đi những âm thanh hỗn loạn bên người để lại thế giới chỉ có hai người.

Phương Lạc Bắc vẫn không nhúc nhích, cầm ô, biểu tình và ngữ điệu không còn là La Dự, mà là chính anh.

"Muốn diễn cảnh hôn đẹp thì phải hiểu được tâm tư của hai nhân vật lúc hôn đến tột cùng là như thế nào."
"Lâm Hi thì tôi không muốn nhiều lời, cậu tự mình biết."
"Nhưng đối với La Dự mà nói," Phương Lạc Bắc chăm chú nhìn Giản Lâm: "Giây phút hôn Lâm Hi là bắt đầu của tất cả những cơ hội."
"Cơ hội ban đầu đã ở ngay chỗ này, lúc hai người mới đụng phải."
"Theo góc độ của La Dự, đối với những người anh ta để ý, chỉ cần có một cơ hội anh ta sẽ không bỏ qua."
"Hiểu chưa?"
Phương Lạc Bắc hỏi một tiếng "Hiểu chưa", nhưng không nghe bất kì câu trả lời nào từ Giản Lâm, thiếu niên đang từ nhìn thẳng lại bỗng nhiên nheo mặt lại, hàng mi ướt đẫm nhẹ nhàng buông xuống, những giọt nước trên lông mày cũng theo đó trượt xuống khóe mắt.

Ánh mắt của Phương Lạc Bắc vẫn bình tĩnh, quét nhìn giọt nước kia lăn xuống cằm, rồi dọc theo đường viền cổ áo cho đến khi rơi vào vào cổ áo đã ướt.

Lại ngẩng đầu nhìn, chính là đôi môi vừa mới bị hôn bị nước mưa làm ướt đang mím lại.

Phương Lạc Bắc để ô xuống, trước khi tiếng bước chân đằng sau đến gần, hỏi: "Trước khi bắt đầu quay đã ăn gì mà ngọt như vậy?"
Trần Dương cầm khăn lông khô chạy tới gần, lúc đi ngang qua vừa kịp lúc Phương Lạc Bắc cất ô rời đi, không nghe được câu trước đó mà chỉ nghe thấy một từ "Ngọt", không để ý, giũ khăn lông ra chùm lên người cậu.

Vừa vặn che đi khuôn mặt đang ửng hồng của Giản Lâm.

Sau cảnh này là một vài cảnh quay cận của Phương Lạc Bắc, và cuối cùng là cảnh quay trong quán bar hoàn thành tốt đẹp.

Vương đạo nhìn đồng hồ, đoán rằng hẳn không đủ thời gian chuẩn sang tổ khác, tuyên bố tan làm, ngày mai tiếp tục.

Giản Lâm đã thay đổi bộ quần áo khô khác, tóc cũng được Trần Dương dùng máy sấy tóc sấy khô.

Người lúc trước mới kêu không lạnh không cần khoác giờ đã ngồi yên lặng trên ghế nghỉ chân, mặc áo khoác, tóc được sấy khô, đeo găng tay ấm.

Hỏi có muốn uống nước hay không thì nói không cần, hỏi có muốn ăn gì hay không cũng nói không cần, trợ lý Trần ngồi xổm bên cạnh, đưa qua hai quả quýt đã được lột vỏ sẵn cũng không thèm nhìn lấy một cái.

Trần Dương chỉ có thể im lặng theo, nói trong lòng, cảnh hôn quá thực là một trải nghiệm cực khổ trong sự nghiệp.

Sau khi kết thúc công việc ngồi lên xe đạp điện đi đến cửa trường quay, Giản Lâm vẫn không nói gì, vẻ mặt lạnh nhạt.

Trần Dương bình thường rất nhanh miệng, lúc này lại cực kỳ biết điều, không nhiều lời, sau khi lên xe cũng chỉ "Chậc" một tiếng, nói "Không phải chỉ là hôn một cái sao, có gì đâu", tuy rằng đã chủ động giảm bớt không khí nhưng vẫn không được người kia trả lời, cuối cùng chỉ có thể câm miệng.

Từ trong trường quay ra đến cổng rồi về đến khách sạn, Giản Lâm một chữ cũng không nói, lên đến tầng 13 nhìn thấy sắp vào phòng, Trần Dương lại "Này" một tiếng, Giản Lâm đứng ở cửa 1306 cửa, tay đặt lên cầm tay cửa, quay đầu lại.

Trần Dương giơ tay gãi gãi tóc: "Không có gì chứ? Đóng phim mà thôi."
Giản Lâm: "Ừm." Chuẩn bị đi vào.

Trần Dương: "Này!"
Giản Lâm chờ.


Trần Dương hắng giọng, sờ mũi, có lẽ là đang cố bào chữa cho ai đó hoặc cũng có thể là đang giúp ai đó: "Tôi đứng ở ngoài nhìn, hình như nó không phải diễn như thế, cái đó hẳn là không có trong kịch bản, là có chút đột nhiên, nhưng Vương đạo không phải cũng đã đồng ý nói qua sao, cậu coi như......!cậu coi như......!Coi như......"
Trần Dương cắn răng một cái: "Coi như bị ong mật chích, bị mèo cào, bị chó cắn."
Giản Lâm thần sắc bĩnh tĩnh: "Ừm."
Trần Dương: "Vậy cậu......?"
Giản Lâm: "Dẫn diễn mà thôi." Nói xong bước vào phòng 1306.

Trần Dương tự bộp một cái lên trán, xoay người trở về phòng: Đờ mờ đờ đờ mờ đờ mờ, rốt cuộc mình cũng biết vì sao giới giải trí lớn như vậy mà chỉ có Lạc đại lão của mình có được một cái yêu hận tình thù đại hệ liệt.

Tự mình thêm cảnh diễn! Đã thế còn là thêm cảnh hôn! Thêm cảnh hôn còn khiến người khác không thể bắt lỗi, đến cả đạo diễn Vương Ý vô cùng nghiêm khắc cũng cho qua!
Nhưng chuyện này cũng......!
Trần Dương trở về phòng, nghĩ tới đoàn phim lúc trước bản thân hắn đã gặp, những tên đàn ông nhân cơ hội làm những hành động đáng khinh với các cô gái trong đoàn.

Với hình tượng của Lạc đại lão hắn đương nhiên là không thể dùng từ đáng khinh để nói, nhưng nếu bỏ qua những hào quang chói lọi trên người anh, hành động tự mình thêm cảnh diễn, còn là thêm cảnh hôn này thì rất là có vấn đề.

Xét cho cùng, từ góc độ tổng thể đến góc độ toàn cảnh thì thường bạn cần phải thảo luận với mọi người trước về việc ban muốn thêm cảnh diễn, thêm cái gì, thêm như thế nào, diễn như thế nào và người diễn chung cần phải phối hợp như thế nào.

Nếu không thảo luận trước, toàn bộ cảnh quay đó sẽ bị gỡ bỏ, thời gian và công sức mọi người bỏ ra bạn đền lại được không? Không thảo luận chính là tự mình sửa cốt truyện, bạn làm như bạn là người quyết định toàn bộ tất cả những gì liên quan bộ phim sao?
Huống chi cảnh hôn là yêu cầu từ cốt chuyện, đó là chính diễn viên tình nguyện "hiến thân" cho sự chuyên nghiệp, tiền lương đóng phim bạn phát sao? Bạn có tôn trọng mọi người không?
Trần Dương ở trong lòng chửi một trận, chửi xong lại nghĩ: Nhưng đây quả thật là phim của Phương Lạc Bắc, là đoàn phim của anh, tiền lương cũng là tiền của anh.

Trần Dương: "......"
Còn về phần người không được tôn trọng kia ——
Trần Dương ngẩng đầu nhìn bức tường trắng dùng chung với phòng 1306, lại thở dài.

Có tôn trọng hay không tôn trọng đều không là vấn đề.

Giản Lâm cũng đã nói chỉ là dẫn diễn mà thôi, là dẫn diễn.

Huống chi đây còn là cậu chủ động yêu cầu, chủ động đưa cháo đổi lấy sự dẫn dắt từ anh.

Trần Dương lại gãi gãi tóc, thở hắt ra, cuối cùng cũng hiểu sự trầm mặc của Giản Lâm —— mà hắn có thể nghĩ đến, Giản Lâm sao có thể không hiểu.

Bởi vì đều biết, đều hiểu, đến cả Vương đạo cũng đã tán thành mà cho qua cảnh kia, Giản Lâm càng không thể nhiều thêm một chữ.

Nếu không thì chỉ cần một nụ hôn đột nhiên này, mà lấy tình tính của vị này chắc sẽ giơ chân đá cho mấy cái......!
Từ từ, Trần Dương dừng một chút, lắc đầu: Nghĩ cái gì vậy? Trợ lý là ở tầng cuối của đoàn phim, địa vị của diễn viên mới ở chỗ nào hả?
Tiểu Lâm ca lúc không đóng phim là vô địch trong những trận đánh nhau, nhưng một khi đã ở trong trường quay của đoàn phim, chỉ có thể cố gắng sinh tồn, lấy đâu ra mà tính tình?
Trần Dương trở về phòng, ném ba lô lên giường, đi tới đi lui, ngu ngốc suy nghĩ nửa giờ, cuối cùng lấy di động ra, nhắn tin cho Giản Lâm.

Trần Dương: Cậu ổn chứ?
Phòng 1306.

Giản Lâm ngồi bên cạnh bàn, trong tay cậu là một cây bút, trước mặt là tờ giấy vẽ sơ đồ La Dự và Lâm Hi lúc trước.

Tờ giấy này cậu vẫn cất trong hộp bàn, những lúc về phòng 1306 sẽ lấy ra xem vài lần, trong lòng sẽ im lặng ngộ ra cốt truyện của nhân vật, bây giờ cũng vậy.

"Kích động dòng nước ngầm" được cậu đánh dấu lại chứng tỏ là cậu đã hiểu, những từ bên cạnh cũng được cậu vẽ lại.

Nhưng bây giờ, cậu cầm bút khoanh tròng tên "La Dự" trên giấy vài cài, lại ghi bên cạnh tên nhận vật một chữ "Lạc", cuối cùng ở giữa hai cái tên ghi thêm một dấu "?".


Cậu nhớ tới những lời mà Vương đạo luôn nhấn mạnh mỗi khi nói về nhân vật La Dự: Ban đầu La Dự muốn làm quen với Lâm Hi với mục đích không thuần khiết, không phải là người tốt.

Với cảnh quay trong con hẻm nhỏ, trạng thái tâm lý của Lâm Hi cùng La Dự cũng đều được Vương đạo phân tích, Giản Lâm đã sớm hiểu Phương Lạc Bắc tự chủ trương thêm cảnh hôn trong lúc đang quay là hợp lý.

Nếu không hợp lý, Vương đạo căn bản sẽ không cho qua.

Giản Lâm nghĩ điều đó trong lòng, cũng cảm thấy đúng.

Nhưng mà......!
Giản Lâm nhìn dấu "?" mình vừa mới viết, lại nhìn chữ "Lạc", đáy mắt biểu lộ hoang mang: La Dự lúc ấy hôn Lâm Hi, một phương diện là trấn an, một phương diện là nắm bắt cơ hội chuyển kế hoạch thành hành động.

Nhưng Phương Lạc Bắc đóng vai này, sau khi anh nghe một tiếng "Qua" của Vương đạo, vì sao vẫn còn ánh mắt đó?
Giản Lâm đến bây giờ vẫn nhớ rõ, giống như một vết xăm cố định chắc chắn trong đầu cậu ——
Ánh mắt thâm thúy, ôn nhu và nhẹ nhàng.

Nếu là trong cốt truyện, vẻ mặt nhưng vậy không đúng, La Dự lúc ấy sẽ không dùng ánh mắt này để nhìn Lâm Hi, nếu nghe được "Cut" phải lấp tức thoát vai.

Không chỉ biểu tình không đúng, Phương Lạc Bắc không nên dùng ánh mắt như vậy để nhìn cậu, trước kia chuyện này chưa từng xảy ra.

Giản Lâm nghĩ một hồi bắt đầu nghĩ loạn.

Cậu nghĩ đến ấn tượng cùng cảm giác sau khi tiếp xúc với Lạc Bắc, tất cả đều rất ổn, không hề giống như lời đồn.

Nếu không cậu sẽ không ngồi vào chiếc xe kia, sẽ không đến toàn nhà 16, sẽ không cùng nhau ăn cơm, càng sẽ không đã rời đi rồi còn tự nguyện được dẫn về.

Thậm chí sẽ không đồng ý cho Phương Lạc Bắc dẫn diễn, lúc anh nắm tay cậu đi về không ném ra, cũng không có trực giác không tốt.

Thêm vào đó, cũng sẽ không để lúc Phương Lạc Bắc tự tiện thêm cảnh hôn cậu, rồi tiếp tục dừng lại trong cốt truyện, bày ra vẻ mặt hoàng sợ của Lâm Hi.

Phương Lạc Bắc......!
Rột cục anh là người như thế nào?
Giản Lâm nghĩ nghĩ, cúi xuống gối đầu lên cánh tay, dựa vào bàn.

Cậu không suy nghĩ nữa, ánh mắt cùng biểu cảm trở nên thanh thuần, giơ tay lăn qua lăn lại cái bút trên bàn.

Tin nhắn Trần Dương vang lên.

Trần Dương: Cậu ổn không?
Giản Lâm vẫn nằm, trả lời: Ổn.

Trần Dương: Thôi, cũng chỉ chụp quay ba tháng, có gì đâu, quay xong đóng máy liền tiêu sái bỏ chạy là được.

Giản Lâm: Tôi không sao.

Trần Dương: Tôi đương nhiên tin cậu không sao, tôi chỉ cảm thấy, dù sao đều là đàn ông với nhau, nhịn một chút cũng không sao.


Trần Dương: Nghĩ tốt hơn thì chính là anh ấy hôn cậu cũng như cậu cũng hôn ảnh, Lạc đại lão cũng đâu phải là người muốn hôn thì hôn đâu.

Giản Lâm:?
Trần Dương: Biết rồi, là tôi đang khuyên cậu.

Trần Dương: Có thể tiến có thể lùi mà.

Trần Dương: Lùi thì cậu coi như bị chó cắn, tiến thì cậu coi như cậu đã đánh ảnh một cái.

Trần Dương: Chuyện không có gì lớn.

Giản Lâm quét nhìn khung tin nhắn rồi yên lặng che điện thoại.

Hoá ra là đem cậu trở thành nạn nhân của cảnh hôn sao? Bởi vì bị hôn mà không thể đấm cho một cái giờ còn phải im lặng nhẫn nhịn?
Não bổ quá nhiều, hiểu lầm quá sâu.

Giản Lâm không trả lời, chuyển sang nghịch điện thoại, dù sao nói cũng nói rồi, nhưng đang lướt điện thoại cậu bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, ngồi dậy một lần nữa mở tin nhắn.

Giản Lâm: Cái bình giữ nhiệt của tôi còn ở chỗ cậu đúng không?
*
Phòng hội nghị tầng hai.

Tổ sáng tác mở họp như thường ngày.

Vương đạo: "Cảnh hôn đầu tiên là ở huyền quan nhà La Dự, bây giờ đã hôn ở đầu con hẻm, cảnh huyền quan này khỏi cần nữa."
La Hồng nhìn laptop trước mặt: "Ừm, tác dụng thật ra đều giống nhau, đều là để trấn an và để La Dự nắm bắt cơ hội hành động."
Biên kịch: "Bỏ cảnh hôn ở huyền quan còn cảnh quay ở đó vẫn giữ lại đúng không?"
Vương đạo: "Giữ lại."
Ngô đạo: "Nội dung ngày mai có gì thay đổi nữa không?"
Vương đạo: "Không thay đổi, cứ quay cảnh La Dự mang Lâm Hi về nhà."
Ngô đạo: "Cảnh hôn trước cửa sổ cũng không thay đổi?"
Ngô đạo: "Ừm, không thay đổi."
Nếu không có cuộc họp thảo luận về cốt truyện cùng sửa đổi chúng sẽ có chút nhàm chán, nhưng kết thúc cũng rất nhanh.

Không bao lâu, hội nghị kết thúc, mọi người đều không vội vã đứng dậy mà dây dưa ngồi đó.

Ngô đạo nhìn La Hồng vẫn luôn chống đầu xem máy tính, hỏi: "Xem gì vậy?"
La Hồng ngồi phía sau máy tính, tay cầm con chuột lăn qua lăn lại một hồi thì dừng lại, ánh mắt cũng dừng ở trên màn hình.

Nghe tiếng Ngô đạo nói, La Hồng trả lời: "À, không có gì, tôi đang nghĩ khi nào thì quay cảnh Lâm Hi động lòng với La Dự, muốn mở kịch bản xem thử."
Vương đạo từ lúc kết thúc công việc vẫn luôn ở trạng thái "Ông đây đang vô cùng tức giận, đừng có đụng vào", nghe thấy La Hồng nói liền hừ lạnh, xen vào nói.

Vương đạo: "Động lòng cái rắm, ai lại đi thích tên sở khanh này."
Ngô đạo dở khóc dở cười: "Vương đạo nhập diễn quá sâu, coi Lâm Hi như là con trai của mình rồi, nhìn La Dự không thể nào vừa mắt."
Vương đạo: "Đối với những cảnh diễn của La Dự trong truyện tôi không vừa mắt là bình thường, một tên già xấu xa theo dõi một đứa nhỏ.

Ai mà không có con trai? Con trai nhà ai không mới 18 tuổi?"
Ngô đạo: "Sau này thì tốt rồi, không phải đây chỉ mới là bắt đầu sao."
La Hồng vẫn đang nhìn máy tính, thuận miệng nói: "Đúng vậy, sau này thì tốt rồi." Nói xong chậc một tiếng, "Tôi chỉ chờ mong cảnh Lâm Hi động lòng La Dự."
Ngô đạo: "Vì sao?"
La Hồng: "Mối tình đầu của thiếu niên rất đẹp cũng rất thuần khiết."
Vương đạo cũng đã lớn tuổi, kịch bản ban đầu đã được chỉnh sửa N lần, rất nhiều nội đung đến ông cũng lộn, huống chi mới quay được mấy ngày.

Ông hỏi La Hồng: "Lâm Hi động lòng như thế nào?"
La Hồng nhìn tài liệu rồi lại chậc một tiếng: "Sao tìm không thấy." Lại nói: "Cụ thể như thế nào thì tôi không biết, dù sao thì kịch bản được sửa quá nhiều, theo tôi nhớ là hình như động lòng vì La Dự đã làm chuyện gì đó."
Lần này không cần Vương đạo, Ngô đạo ở một bên đã cảm thán: "Lão nam nhân nga, ai có thể chống đỡ được.


Đụng vào liền không dậy nổi, tóm lại vẫn không thể đụng vào."
*
Trên lầu của khách sạn, một nhân viên tổ sản xuất bởi vì thuận đường đi tháng máy lên lầu, cầm theo một cái túi lớn đi đến gõ cửa phòng 1306.

Giản Lâm mở cửa, nhân viên công tác đưa túi cho cậu: "Thầy Lạc nói tôi đem cho cậu."
Giản Lâm: "Cảm ơn."
"Khách khí rồi."
Khép cửa lại đặt túi lên trên bàn, Giản Lâm lật xem, không ngờ Phương Lạc Bắc không chỉ đưa cậu ấm giữ nhiệt, chén, muỗng có mang thêm cho cậu một đống nguyên liệu nấu ăn được đóng gói trong hộp.

Mà những nguyên liệu nấu ăn này vô cùng quen mắt, không chỉ thế những con chữ viết tay trên tờ giấy dán trên hộp cũng quen mắt ——
Đó đều là nguyên liệu nấu ăn được cất trong tủ lạnh tòa nhà 16 của Phương Lạc Bắc.

Không phải lấy tất cả, chỉ cố ý đưa cho cậu những loại gạo dùng để nấu cháo.

Giản Lâm nhìn những cái này lại cảm thấy buồn cười, vị thầy dẫn diễn này đúng thật là không khách sáo với cậu.

Cậu cầm điện thoại chụp những chiếc túi gạo trên bàn rồi gửi Phương Lạc Bắc.

Giản Lâm: Anh có muốn có nguyên thực đơn trong tuần không.

Giản Lâm: Cháo thôi hả?
Phương Lạc Bắc bên kia không có động tĩnh.

Một lát sau bên kia gửi cho cậu một tấm ảnh.

Giản Lâm phong to ảnh, Phương Lạc Bắc thật sự là viết cho cậu một thực đơn cháo, bảy ngày không ngày nào trùng món.

Giản Lâm nhìn rồi hừ nhẹ, để điện thoại xuống, lần lượt lấy mấy cái hộp trong túi xếp chỉnh tề trên bàn.

Bỗng nhiên động tác cậu dừng lại, vẻ mặt giật mình, chậm rãi lấy từ trong túi món đồ khiến cậu phải kinh ngạc.

Một chiếc điện thoại mở được đặt trong hộp chưa từng mở ra.

Thương hiệu như cái cậu đưa Giản Lai.

Giản Lâm ngơ ngác, vừa bất ngờ vừa hoang mang
Cậu gửi tin nhắn cho Phương Lạc Bắc: Điện thoại cũng gì để nấu cháo sao?
Phương Lạc Bắc: Để cậu dùng,
Giản Lâm: Cho tôi sao?
Phương Lạc Bắc: Ừm.

Giản Lâm:?
Phương Lạc Bắc gửi một tin nhắn thoại.

"Đóng phim kiếm tiền rồi được trả lương, biết đau lòng anh trai và em gái nhưng không đau lòng bản thân mình sao?"
Giọng nói đã sớm được phát xong, Giản Lâm vẫn còn đang sững sờ, không nhúc nhích, không trả lời tin nhắn, cũng không mở điện thoại mới, chỉ đứng như vậy, đến hơi thở cũng vô cùng im lặng.

Trong sự im lặng này, nhịp tim đột nhiên đập mạnh hai cái, ẩn chứa cả sự kinh ngạc trầm lặng, trầm thấp như thể chưa bao giờ tồn tai.

Giản Lâm rốt cuộc cũng hoàn hồn, đưa điện thoại đến bên môi, ấn thu âm: Tôi có thể tự mua.

Phương Lạc Bắc bên kia trả lời một dòng chữ: Cậu không hiểu sao?
Giản Lâm:?
Phương Lạc Bắc: Tôi là đang đau lòng em..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK