• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 36:
Đồng Dã thuận miệng nói lung, Vinh Hạ Sinh nhìn ra nhưng cũng lười so đo với hắn.
Vinh Hạ Sinh hỏi hắn. “Thế có dậy không?”
“Dậy chứ!” Đồng Dã ngồi dậy xếp bằng nhìn anh. “Anh muốn đi đâu à?”
“Uống nước.”
“Ồ.” Đồng Dã nhìn theo Vinh Hạ Sinh đi về phía phòng bếp, nhéo nhéo chân Simba nói. “Mày nói xem anh ấy có cảm thấy tao là kẻ biến thái không?”
Simba không thèm để ý tới hắn, tránh đi rồi nhanh chân chạy đi tìm Vinh Hạ Sinh.
Đồng Dã cũng đứng lên, lắc lắc lư lư đi qua nhìn lén chú nhỏ nhà hắn.
Vinh Hạ Sinh biết Đồng Dã đang nhìn trộm mình, anh cảm thấy dở khóc dở cười nhưng cũng không trêu chọc lại, chỉ giữ nguyên dáng vẻ như không có chuyện gì.
Như vậy cũng tốt.
Vinh Hạ Sinh nghĩ, anh không cần phải đưa ra quyết định gì cả, cứ mập mờ như vậy mà chậm rãi kết thúc mối quan hệ này.
Khá tốt.
Như là trốn Đồng Dã, Vinh Hạ Sinh uống nước xong cũng không về thẳng phòng mà đi ra ngoài ban công.
Đêm hôm khuya khoắt, anh cầm bình nước nhỏ tưới cho mấy chậu cây trầu bà vàng. Thực ra chúng không thiếu nước, gần đây Đồng Dã chăm cây rất tốt, thậm chí còn đặt tên cho từng cây rồi treo bảng tên lên từng chậu.
Mary, Sunny, Ivory, Vinh Hạ Sinh mỉm cười khi nhìn hàng tên.
“Thế nào?” Cuối cùng Đồng Dã vẫn tiến lại gần. “Tên hay không?”
“Nghe được lắm.” Vinh Hạ Sinh không để ý tới hắn mà vẫn tiếp tục tưới cây. “Cậu không tập yoga nữa sao?”
Đồng Dã ngượng ngùng gãi đầu, cười nói. “Không tập nữa, quá mệt.”
Vinh Hạ Sinh cúi đầu nhìn mấy chậu cây mà cười.
“Tôi có thể hỏi anh một việc không?”
“Cậu hỏi đi.”
Đồng Dã ấp a ấp úng do dự đắn đo mãi, một lúc sau mới quyết tâm hỏi. “Anh thích kiểu đàn ông thế nào?”
Vinh Hạ Sinh không quay đầu lại, động tác trong tay cũng không ngừng, nhìn dáng vẻ cũng không có vẻ như vừa thay đổi cảm xúc, nhưng thực ra câu hỏi bất thình lình này đã khiến biểu tình anh hoảng loạn, đôi mắt cũng liên tục nhấp nháy.
Vốn tưởng mình đã che dấu rất tốt rồi, thế nhưng anh lại không biết cửa kính ngoài ban công đã phản chiếu lại gương mặt mình, mọi thay đổi trên khuôn mặt đều đã bị Đồng Dã thấy được.
Đồng Dã rất thích nhìn anh như vậy, tưởng như mọi tường đồng vách sắt đã bị chọc thủng, dáng vẻ của anh khi những suy nghĩ nhỏ nhoi không thể trốn tránh mà lộ ra trông vừa chân thật vừa đáng yêu.
Hắn lẳng lặng đứng đằng sau đợi đối phương trả lời, không thúc giục, không vội vã, trên khuôn mặt còn treo nụ cười.
Hắn chờ Vinh Hạ Sinh cho hắn một câu trả lời chính xác, tuy rằng không cần biết câu trả lời kia là gì thì hắn cũng sẽ vặn về chính bản thân mình, nhưng thực sự Đồng Dã rất tò mò.
“Khó mà nói được.” Vinh Hạ Sinh điều chỉnh tốt cảm xúc, bình tĩnh trả lời. “Trên thực tế, một khi đã gặp được người mình thật lòng thích rồi thì mẫu người lý tưởng sẽ chẳng có ý nghĩa gì nữa, cho nên không cần thiết phải đặt ra hình mẫu nào cả.”
“… Tưởng tượng một chút cũng không được sao?” Đồng Dã nói. “Anh cảm thấy một người thế nào sẽ phù hợp với mình? Dương quang, đẹp trai, có thể khiến anh vui vẻ? Người như vậy phù hợp với anh chứ?”
(Dương quang: Ánh mặt trời. Ý chỉ những người có tính cách lạc quan vui vẻ, lúc nào cũng rạng rỡ như ánh mặt trời.)
Vinh Hạ Sinh liếc nhìn người đằng sau một chút, sau đó lại quay lại tiếp tục tưới cây.
“Tôi không biết.”
“… Nhưng anh biết mình không thích kiểu người nào, đúng không?” Ý của Đồng Dã là: Dù sao anh cũng không thích Thẩm Yển.
“Có lẽ là vậy.”
Dáng vẻ không nặng không nhẹ này của Vinh Hạ Sinh khiến Đồng Dã phải bó tay, chẳng nhẽ không còn cách nào có thể tâm sự được sao?
Đồng Dã thua thảm hại ủ rũ mà quay trở về.
Vinh Hạ Sinh quay đầu nhìn hắn, nghĩ nghĩ một chút rồi nói. “Dương quang một chút cũng tốt?”
“Sao cơ?”
Vinh Hạ Sinh thu lại ánh mắt, tiếp tục tưới cây. “Ở bên một người đàn ông dương quang cũng rất thoải mái.”
Anh tưới cây qua loa xong rồi buông bình tưới xuống, mắt nhìn thẳng đi về phía phòng mình. “Cũng không tệ.”
Người khác thường hay dùng cách vừa đấm vừa xoa, mặc dù Vinh Hạ Sinh chưa đến mức đánh gục nhưng ít nhiều cũng thường dùng cách tạt gáo nước lạnh vào Đồng Dã, cũng may sau khi tạt nước anh còn thương tình biết cho đối phương một chiếc khăn lông ấm.
Cũng không tệ.
Đồng Dã vui vẻ, hắn cảm thấy chắc hẳn Vinh Hạ Sinh đang cố ý nói cho mình nghe.
Nhìn đối phương đi về phòng cùng với đôi chân loạn bước, chẳng phải đây là đang hoảng hốt sao?
Bởi vì hơi thích mình một chút cho nên anh ấy mới hoảng hốt?
Năng lực bổ não của Đồng Dã được tận dụng triệt để, cảm thấy câu nói kia của Vinh Hạ Sinh là ám chỉ bản thân mình.
Nếu đã ám chỉ như vậy rồi thì có phải hắn nên làm điều gì đó không?
Đồng Dã chạy tới gõ cửa.
“Chú nhỏ ơi.”
“Ơi?”
“Nếu có một người đàn ông cực kỳ dương quang cực kỳ đẹp trai cực kỳ đáng yêu theo đuổi anh thì anh có đáp ứng không?”
Vinh Hạ Sinh tựa lưng lên cửa im lặng một hồi lâu.
Câu trả lời đã đến bên miệng rồi nhưng thế nào anh cũng không thể thốt ra, cuối cùng chỉ có thể nhẹ nhàng nói một câu. “Ngủ ngon nhé Đồng Dã.”
Từ sau khi Đồng Dã hỏi câu hỏi kia, cuộc sống ở chung của hai người bắt đầu có gì đó khác thường.
Có thể thấy rõ ràng rằng Vinh Hạ Sinh đang tránh chạm mắt với Đồng Dã, khi hai người nói chuyện, anh đều như đang nhìn nơi này ngó nơi kia, chỉ là cổ tình không nhìn thẳng vào mắt Đồng Dã.
Theo lý thuyết thì đáng lẽ Đồng Dã nên cảm thấy lo âu, nhưng lần này hắn lại không hề lo lắng gì mà còn đắc ý hẳn lên.
“Tôi khẳng định anh ấy có ý gì với tôi.”
Giữa trưa, trong nhà ăn của trường, Đồng Dã lôi kéo Tưởng Tức để tâm sự tuổi hồng.
Tưởng Tức chỉ tập trung ăn cơm không thèm phản ứng gì với hắn.
“Anh Tức này, ông nói xem người như chú nhỏ nhà tôi liệu có phải không có khả năng tự mình tỏ tình không nhỉ?”
“Cũng chưa chắc.” Tưởng Tức bị hắn làm phiền không chịu nổi bèn thiếu kiên nhẫn giương mắt lên mà nói. “Nếu ông cầm dao dí vào cổ ảnh có khi ảnh sẽ tỏ tình với ông để giữ được mạng.”
“… Đúng là anh em cây khế.” Đồng Dã bĩu môi. “Nhưng tính ra tôi cũng không trông đợi lắm vào việc anh ấy tỏ tình với mình, việc này cứ để tôi là được.”
Tưởng Tức trợn trắng mắt không thèm tiếp lời hắn.
Một tay Đồng Dã nhét đồ ăn vào miệng, tay kia thì lên mạng tìm các loại gợi ý quà tặng. Tưởng Tức liếc mắt một cái rồi khẽ cười, y cảm thấy hâm mộ Đồng Dã.
Khi hai người bước ra khỏi nhà ăn, Tưởng Tức hỏi. “Ông muốn tặng chú nhỏ nhà ông cái gì?”
“Chưa nghĩ ra.” Đồng Dã nói. “Sắp đến sinh nhật anh ấy rồi.”
“Ảnh nói với ông à?”
“Tôi hỏi cha tôi.” Đồng Dã ngoan ngoãn trả lời. “Có hỏi thì thể nào anh ấy cũng chẳng nói, cả ngày đều yên tĩnh cứ như cái hũ nút.”
Đồng Dã vừa bước xuống bậc thang thì chân trượt một cái, suýt nữa thì ngã dập mông.
“Mẹ, sợ vl.” Đồng Dã tóm lấy tay áo của Tưởng Tức. “Ông nghĩ hộ xem tôi nên tặng anh ấy cái gì bây giờ.”
“Tưởng Tức.”
Đồng Dã đang muốn bàn luận cùng Tưởng Tức, Bùi Sùng Viễn đột nhiên xông ra.
Tưởng Tức nhíu mày lạnh mặt nhìn gã, sau đó nói với Đồng Dã. “Ông đến thư viện hay là phòng học?”
“Tôi định kiếm một cái phòng học để ngủ.” Đồng Dã nhận ra không khí giữa hai người không đúng, nói với Tưởng Tức. “Ông cứ bận việc của mình đi.”
Hắn chào hỏi đơn giản với Bùi Sùng Viễn rồi đi.
Đi về phía dãy phòng học, Đồng Dã gửi cho Vinh Hạ Sinh một tin nhắn: Làm sao anh có thể nghĩ anh Bùi và Tưởng Tức là một đôi nhỉ? Sao tôi lại thấy hai người này như kẻ thù vậy?
Mãi cho đến khi Đồng Dã chợp mắt trong phòng học rồi vẫn chưa nhận được tin nhắn trả lời của Vinh Hạ Sinh, bởi vì đối phương tắt chuông điện thoại ngồi trong phòng viết bản thảo.
Hôm nay trạng thái của Vinh Hạ Sinh không tệ, từ lúc đưa Đồng Dã đi học trở về anh đã viết 2000 chữ không hề ngừng lại, thậm chí còn cảm thấy hài lòng.
Khi viết xong anh nhẹ nhàng thở ra, tựa lưng vào ghế vừa cười vừa nhẹ nhàng xoa đầu nhỏ của Simba.
Nghỉ ngơi rồi mới cảm thấy khát nước, khi đứng dậy anh mới nhớ tới việc kiểm tra điện thoại.
Khi mở điện thoại ra, Vinh Hạ Sinh cảm thấy ngạc nhiên.
Như mọi ngày thì không có ai tìm anh, thế nhưng hôm nay ngoại trừ tin nhắn của Đồng Dã ra thì còn 2 cuộc gọi nhỡ.
Cuộc gọi nhỡ đến từ dãy số lạ, theo thói quen anh không để tâm tới.
Hôm nay Đồng Dã sẽ tan học lúc 3 rưỡi, Vinh Hạ Sinh đã có thói quen sáng đưa người đi học chiều đón về, cảm giác chẳng khác gì người giám hộ của đối phương.
Rất thú vị.
Anh cảm thấy như vậy cũng tốt, không hề phiền toái chút nào, mà cũng nhờ vậy mà anh ngày càng ra khỏi nhà nhiều hơn.
Bước ra khỏi cửa hít thở chút không khí mát mẻ cũng không phải điều không tốt.
Giờ đã hơi quá giờ, Vinh Hạ Sinh chuẩn bị ăn chút gì đó rồi xuất phát, đến rồi có thể tùy tiện đi dạo trong trường một chút.
Trong lúc đang nấu mỳ, điện thoại của anh vang lên.
Vẫn là số lạ kia.
Vinh Hạ Sinh không thích gọi điện thoại, nhìn thấy số lạ hầu như chẳng bao giờ nhận, nhưng có những trường hợp đặc biệt tỷ như bây giờ số lạ kia đã gọi mình tận ba lần, chứng tỏ có người thực sự có việc tìm anh.
Anh buông đôi đũa xuống, tắt bếp rồi bắt máy.
“Alô.”
“Alô, đây có phải đàn anh Vinh Hạ Sinh không ạ?”
Vinh Hạ Sinh nhíu mày một chút, nghi ngờ hỏi. “Tôi là Vinh Hạ Sinh, xin hỏi cậu là…”
“Em là Hà Khải!” Người bên kia cười. “Anh còn nhớ em không? Hồi đại học hai chúng ta từng giúp thầy Đồng soạn tài liệu đó!”
“A, là cậu à, đã lâu không liên lạc.”
Hà Khải này chính là người ở cùng công ty với Thẩm Yển. Ngay khi cậu ta gọi điện, phản ứng đầu tiên của Vinh Hạ Sinh lại là nghĩ đến Thẩm Yển.
Từ ngày Thẩm Yển nói với anh những lời đó thì không còn liên lạc gì nữa, tựa như đi đến ngõ cụt thì quay đầu vậy, điều này khiến Vinh Hạ Sinh cảm thấy vui vẻ thoải mái. Nhưng cú điện thoại hiện tại có lẽ không có mục đích đơn giản gì.
“Hà Khải, có chuyện gì sao?”
Hà Khải xấu hổ cười nói. “Cũng không giấu gì anh, thật ra có chuyện này.”
Cậu ta nói. “Đàn anh, em nhớ hồi đại học anh từng viết quảng cáo cho một công ty quảng cáo đúng không? Công ty của bọn em gần đây đang có một dự án, nhưng người phụ trách phần này đột nhiên lại từ chức để lại rất nhiều việc, liệu anh có thể giúp bọn em không?”
Vinh Hạ Sinh ngẩn ra. “Giúp?”
Trước kia đúng là anh từng viết quảng cáo cho người ta, nhưng đây là chuyện đã lâu lắm rồi, hơn nữa Vinh Hạ Sinh cũng không cảm thấy năng lực của mình đủ để người ta thương nhớ đến tận mấy năm sau.
“Đúng đúng đúng, việc này rất gấp, bọn em hiện giờ không tìm thấy người phù hợp.” Hà Khải nói. “Đàn anh, trong số những người em biết thì anh là người đáng tin cậy nhất, anh hãy rủ lòng thương với.”
Vinh Hạ Sinh không nói gì, anh cảm thấy có gì đó kỳ quái.
“Đàn anh, việc này bên em không phải mời suông đâu, chúng ta sẽ ký hợp đồng như bình thường và tiền công cũng sẽ được trả đúng hạn.” Hà Khải nói. “Coi như anh giúp em gấp đi, em thật sự không kiếm được người khác.”
Quả thực Vinh Hạ Sinh cảm thấy lung lay.
Anh vốn không giỏi từ chối người khác, hơn nữa cảm giác được công nhận cũng thật tốt, quan trọng hơn nữa là Hà Khải có nhắc đến tiền công.
Anh cần kiếm tiền.
“Để tôi suy nghĩ một chút.”
“Đừng suy nghĩ, đàn anh ơi em xin anh đấy.”
Vinh Hạ Sinh trầm ngâm một lát, cuối cùng nói. “Vậy được rồi.”
Chuyện này cứ thế mà được quyết định, Hà Khải cũng hẹn anh thời gian gặp mặt, sau khi cúp điện thoại Vinh Hạ Sinh mới ý thức được một vấn đề: Đã nhiều năm như vậy anh không liên lạc với Hà Khải, làm thế nào đối phương lại biết được số điện thoại của anh?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK