• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hệ Nhị Phân

Tác giả: Thiên thượng điệu hãm bính

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Chương 36

Sau đó hắn phát hiện Lan Tri nằm ở cửa ra vào vẫn không nhúc nhích, máu tươi trên đầu chậm rãi chảy xuống sàn, loang ra một màu đỏ thẫm.



Hàn Kính không hiểu, nghĩ thầm, anh đi gây chuyện thì tìm tôi làm gì? Cha tôi cũng đâu phải Lý Cương (*), căn bản cũng chẳng giúp gì được.

(*) Cha là Lý Cương: Tiếng lóng, ám chỉ người nhà là người quyền thế, có chức quyền, nhờ cậy được. Câu này bắt nguồn từ một tai nạn năm 2010, một nam thanh niên xỉn quắc cần câu đi xe sang tông vào hai sinh viên, khiến 1 người chết 1 người gãy chân. Khi bị bắt anh này vùng vẫy còn la to "Cứ kiện đi. Bố tao là Lý Cương". Vâng Lý Cương đang là Giám đốc Công An của thành phố đó. Nên câu này thành trend luôn. "Cha tao là Lý Cương" aka tao là COCC.

Nhưng hắn chỉ dám nghĩ trong lòng, ngoài miệng chỉ hỏi: "Tôi đang ở dưới quê? Anh đã gây ra chuyện gì rồi?"

Quách Kiệt "Phắc!" (f***) một tiếng, hoảng sợ hỏi thăm: "Mày ở dưới quê.....Vậy...chị mày có đang ở cạnh không?"

Hàn Kính nghe vậy suy diễn lung tung, nói: "Anh gây chuyện gì thì kể tôi nghe, tôi nếu giải quyết được gì nhất định sẽ giúp đến cùng. Còn anh tuyệt đối đừng có dụ dỗ chị tôi, chị còn phải kết hôn nữa!"

"Cục Gạch mày hiểu lầm rồi, chuyện lớn của tao không phải cùng Hàn Minh có quan hệ gì mờ ám, mà là tao gây chuyện với một người, người này có quen biết với chị mày, ngàn vạn lần không được để chị mày biết được."

Quách Kiệt đầu dây bên kia dừng một chút, thở gấp một hồi, như rất sợ hãi.

Trong điện thoại vẳng tới những tiếng ầm ĩ, Hàn Kính nghe được tiếng Hắc Tử nói chuyện, cãi vã, còn có cả tiếng người bị đè ép, lôi kéo, không hiểu sao làm hắn dấy lên một cảm giác không thoải mái.

"Anh đến tột cùng là gây chuyện với ai? Quan hệ như nào với chị tôi hả?"

Hàn Kính thúc giục cả buổi, Quách Kiệt mới chịu mở miệng. Hắn nhỏ giọng hết mức có thể: "Mày còn nhớ hồi mày làm bảo vệ cho đại học Z có chết mê chết mệt tên giáo sư đại học trông rất được mắt không? Là tên giầy giáo trong clip sex trên xe bị người đ*t sướng v*i ra ấy, hắn hoá ra là bạn của chị mày, tên là cái gì Lan Lan ấy."

Quách Kiệt hiển nhiên không biết Hàn Kính đang hẹn hò với Lan Tri.

Hàn Kính nghe hắn nói "cái gì Lan Lan" trong đầu lập tức "oong" lên một tiếng vang lớn, như có người nào đang đốt cả dây pháo bên tai, những lo sợ suy diễn chuyện clip đen lúc nãy đều toàn bộ xổ ra: "Tư Béo, không phải anh đã nói cho anh ấy nghe chuyện tôi đã xem được đoạn video đó rồi chứ!"

Đầu bên kia điện thoại đột nhiên im bặt.

Loại im lặng này làm Hàn Kính không thở nổi.

"Anh đã làm gì với anh ấy, hay anh ấy đã nói với anh cái gì rồi hả?" Hàn Kính run giọng hỏi.

Quách Kiệt cười khổ một tiếng: "Sự tình đơn giản được như mày nói thì tốt quá rồi."

Hàn Kính sững sờ, sau đó nghe được giọng Hắc Tử sau lưng Quách Kiệt truyền tới: "Tư Béo, mày đừng run như vậy nữa! Mày đứng còn không vững thì anh em tụi tao biết đối phó làm sao?"

Hàn Kính nghe bọn hắn nói chuyện lời nói càng không đúng, trái tim căng cứng đập liên hồi. Hắn cầm di động bắt đầu rống to: "Lan Tri cuối cùng là bị làm sao?"

Hắn cảm giác sự tình còn lớn hơn rất nhiều so với hắn nghĩ.

Quả nhiên, Quách Kiệt nuốt nước bọt, trả lời Hàn Kính: "Tao...tao đánh nó ngất xỉu rồi."

Hàn Kính giật mình, phản ứng đầu tiên là bật hỏi: "Ngất xỉu? Anh ấy không sao chứ?" Hỏi xong hắn lập tức cảm thấy không đúng, vội sửa lời: "Anh nói bậy bạ gì đó? Chị tôi vừa nhận được tin nhắn của Lan Tri vừa gửi, báo đã lấy được đồ mang về, nếu bị đánh ngất xỉu thì làm sao nhắn cho chị được?"

(*) chỗ này nguyên văn câu của Hàn Kính là: "打晕了?他人没事吧?" Tạm dịch là "Ngất xỉu rồi hả? Những người khác không sao chứ?". Nhưng t thật ko hiểu tự nhiên đi lo lắng cho người khác? Mà người khác nào? Nên t tự ý sửa chỗ này một tý, T cũng ko biết tiếng Trung chỉ sử dụng n phần mềm và từ điển nên nếu bạn nào biết chỗ này thì góp ý hộ nha.....

"Cục Gạch à" Quách Kiệt nói: "Tin nhắn là do Hắc Tử sợ chị mày nghi ngờ nên lấy điện thoại Lan Tri gửi đấy."

Thảo nào gửi tin nhắn cho chị xong điện thoại anh lại tắt máy.

Tháng sáu trời nóng như lửa đốt, nhưng Hàn Kính tay cầm di động lại cảm thấy toàn thân lạnh buốt như đang đứng giữa Bắc cực.

Nhưng rét lạnh cũng làm đầu óc hắn giữ được thanh tỉnh. Hắn cố gắng bình tĩnh hỏi Quách Kiệt: "Anh tại sao phải đánh ngất Lan Tri?"

Quách Kiệt nặng nề thở dài vài cái, bắt đầu kể hết sự tình cho Hàn Kính nghe.

Hắn vừa mở cửa lập tức thấy ngay người nam nhân trong clip đen kia sống sờ sờ mà đứng trước cửa nhà, vẻ mặt bình tĩnh chính xác mà gọi cả tên họ hắn, Quách Kiệt bị dọa đến hồn bay phách tán.

Chu Thành hai ngày không trả lời mail, hắn cũng bắt đầu nghi thần nghi quỷ, có khi nào lão già đó đã phát hiện ra mình là ai rồi không. Hôm nay lại thình lình thấy Lan Tri, trong đầu hắn chỉ duy nhất một ý nghĩ là: "Không xong, bị bại lộ rồi!"

Quách Kiệt không hiểu gì về máy tính, nhưng hắn cũng có xem phim ảnh tin tức, mơ hồ biết được có cái thứ gọi là hacker, có thể thông qua những dấu vết trên mạng mà truy ra thông tin cá nhân, tìm ra được người đứng sau. Hắn cũng không đọc sách nhiều lắm, nghĩ rằng Chu Thành và Lan Tri đều là thành phần tri thức, không chừng so với hacker còn cao tay hơn. Muốn qua Email tìm được mình chắc chỉ tốn một vài phút đồng hồ.

Nghĩ đến đây Quách Kiệt đã không có thời gian để suy xét lại tính logic trong suy luận của mình rồi. Hắn mặc nhiên xác định Lan Tri đang tìm hắn hỏi tội. Adrenaline trong máu tăng vọt, đầu hắn nóng lên, thừa dịp Lan Tri không đề phòng, hắn cầm lấy cây dù cán thép phía sau, đánh mạnh vào đầu anh.

Mỗi người luôn có một sở trường khác nhau. Quách Kiệt tuy học thức hạng ba, nhưng đánh nhau thì phải luôn hạng nhất. Cú đánh lén mạnh bạo và chuẩn xác như tham gia thế vận hội Olympic giáng thẳng vào người Lan Tri.

Cú đánh quá mạnh và bất ngờ, Lan Tri không thể né tránh. Đầu anh bị cán dù thép đập vào,đầu đau muốn nứt. Anh loạng choạng lùi về sau hai bước.

Lan Tri còn chưa kịp đứng vững, Quách Kiệt lại vọt lên,hét lớn: "Thằng ch* mày dám toan tính cái gì hả? Sao? Cho anh em chút tiền cũng không được? Mày cùng lão bồ cũ kia hào hứng trên xe chơi mà không hào hứng trả tiền cho tụi tao?

Lan Tri muốn xoay người chạy trốn. Nhưng kính mắt của anh đã bị cú đập đầu tiên đánh bay ra. Anh bị cận nặng, không có kính không nhìn rõ được gì. Vốn là dân tri thức chỉ biết đọc sách, lúc bình thường Lan Tri đã không phải là đối thủ của Quách Kiệt rồi, huống chi lúc này anh vừa bị đánh xây xẩm, mắt lại không nhìn rõ. Quách Kiệt đánh tới một hồi, anh rất nhanh không chịu được nữa, ngã xuống nền đất.

"Bố nói cho mày biết, mày đừng có hòng cùng lão bồ mày báo cảnh sát! Khắp nơi đều là người của tao, bọn mày có tống tao vào tù, tao cũng có cách sai đàn em chặt chân chặt tay hai tên mèo mả gà đồng tụi bây đó! Tin không? Sợ không?" Quách Kiệt tiếp tục chửi, đá vào chân anh: "Sợ thì cút về, lấy tiền ra đây!"

Sau đó hắn phát hiện Lan Tri nằm ở cửa ra vào vẫn không nhúc nhích, máu tươi trên đầu chậm rãi chảy xuống sàn, loang ra một màu đỏ thẫm.

Những chuyện này xảy ra chỉ trong nháy mắt. Quách Kiệt cầm dù, sững sờ nhìn Lan Tri đã mất đi ý thức.

Nhà hắn thuê ở tít sâu trong một con hẻm nhỏ, bốn về vắng lặng. Mặt trời đứng bóng độc ác cay nghiệt chiếu những tia nắng chói chang xuống, làm gương mặt Lan Tri tái nhợt, càng nổi bật vũng máu đỏ tươi.

"Má!" Quách Kiệt chửi thề một câu: "Mới như thế này đã không chịu được?"

Sau đó hắn phát hiện phía sau có tiếng động. Hắn quay đầu lại, thấy Hạ Địch trốn ở cánh cửa phía sau, sợ hãi quan sát hết thảy.

"Anh Tư Béo.." Cô sợ hãi chìa điện thoại Quách Kiệt ra, "Anh..lúc nãy có tin nhắn tới..."

Quách Kiệt xem hết tin nhắn của Hàn Minh, mới biết Lan Tri căn bản không phải đến sinh sự, mà là đến lấy quà cưới.

Quách Kiệt cuống quýt hối hận. Hắn vừa trách mình tay nhanh hơn não, vừa mắng Hạ Địch không chịu đưa điện thoại sớm hơn, làm cô khóc lớn, giận dỗi vào phòng ngủ đóng cửa đánh rầm một tiếng, không thèm ra ngoài.

Quách Kiệt lúc này cũng không còn tâm trạng quan tâm đến cô. Hắn vất vả nửa ôm nửa kéo Lan Tri vào trong nhà, băng bó qua loa vết thương, rồi nhón lấy điếu thuốc nhìn chằm chằm anh đang hôn mê bất tỉnh mà tính cách giải quyết.

Hắn hối hận không phải vì đánh ngất Lan Tri, mà là trong lúc ẩu đả đã lỡ mồm thừa nhận chính mình là kẻ dùng video tống tiền, vơ vét tài sản.

Chẳng khác gì chưa đánh đã khai!

Quách Kiệt nghĩ nghĩ, lập tức đánh điện gọi Cố Ca, Đại Hoàng còn có cả Hắc Tử đến nhà.

Bốn tên lưu manh tụ lại một chỗ tính toán, việc đầu tiên bọn chúng nhất trí với nhau là: Dù bất cứ chuyện gì xảy ra cũng không được đưa Lan Tri đi bệnh viện!

Thứ nhất, bọn chúng làm sao giải thích cho bác sĩ vết thương trên đầu này từ đâu mà ra đây. Cả bốn người bọn chúng đều có tiền án, cảnh sát điều tra đương nhiên phải nhắm ngay bọn chúng trước rồi.

Thứ hai, nếu Lan Tri tỉnh lại, nhớ đến những lời tự khai của Quách Kiệt, thì còn phiền toái hơn nữa.

Bọn chúng quyết không gọi xe cứu thương, đem Lan Tri không ngừng chảy máu đặt trên ghế sôfa. Cố Ca còn sợ anh tỉnh dậy bất ngờ, đem băng dính trói anh lại, còn dán lên miệng anh sợ anh kêu la.

Sau đó bọn chúng bắt đầu bàn bạc phải giải quyết việc này như thế nào.

Ba thằng thợ giày hơn Gia Cát Lượng (**), huống chi bọn chúng còn có đến bốn thằng.

(**) Ba thằng thợ giày hơn Gia Cát Lượng: (三个臭皮匠, 赛过诸葛亮) – thành ngữ - ý là đầu của ba người thợ giày IQ trung bình gộp lại cũng thông minh hơn ông Gia Cát Lượng, ca ngợi trí tuệ tập thể.

Rất nhanh Cổ Ca đã nghĩ ra một cách: Lan Tri không ngại nắng nóng xa xôi đến lấy quà cho Hàn Minh, hiển nhiên là phải bạn thân của chị. Nếu nhờ Hàn Minh nói giúp bọn hắn, chẳng phải chuyện lớn thành nhỏ, chuyện nhỏ hóa không?

Đại Hoàng có chút băn khoăn: "Chúng ta tống tiền những sáu mươi vạn, chuyện sao mà nhỏ nổi. Giờ tiền cũng tiêu hết rồi, muốn nhả ra cũng rất khó nha.."

Cổ Ca cười ha ha, đã tính trước mà nói: "Mày lo cái gì, người lo phải là Hàn Minh cơ. Mày quên rồi à, sáu mươi vạn tiền kia em trai cô ta cũng cầm hết năm vạn rồi. Giờ để lo cho em trai, Hàn Minh sẽ có cách thuyết phục Lan Tri thôi. "

Cổ Ca tính kế cũng rất có lý, hai tên còn lại nhao nhao gật đầu đồng thuận. Củ khoai lang bỏng tay này, đem ném cho Hàn Minh là tốt nhất.

Quách Kiệt lúc này đã tỉnh táo lại. Hắn mở miệng: "Thật ra tao với Hàn Minh không quá thân thiết, chuyện này cũng rất khó mở lời. Hay là tao đánh điện cho Hàn Kính nhờ nó nói giúp?"

Cổ Ca gật đầu: "Vậy thì càng quá tốt. Để nó đi năn nỉ, chị nó nhất định sẽ giúp."

Và đây là lý do Quách Kiệt gọi điện tới, kể toàn bộ sự tình cho Hàn Kính.

Lượng tin tức quá lớn, Hàn Kính siết chặt điện thoại, có chút không tiếp thu không được.

Hóa ra năm vạn tệ trước kia Quách Kiệt đưa hắn...là tiền lấy được từ việc uy hiếp Lan Tri và Chu Thành?

Hắn còn nhớ rõ lần đầu tiên dìu Lan Tri say rượu về nhà, khi ấy anh còn ở nhà của hai vợ chồng lão, ngay sáng hôm sau lão ta đã xộc tới giáng cho anh hai bạt tai nảy lửa.

Hàn Kính lúc đó cũng mặc kệ hết mọi việc, lập tức đánh lại lão ta mấy phát trước cái đã.

Giờ nhớ lại hình như lúc đó lão có mắng nhiếc cái gì, đại khái là nói mình vất vả nghĩ biện pháp kiếm tiền, còn Lan Tri thì lại ở ngoài ăn chơi đàng điếm.

Vậy là lúc đó chính là lúc Quách Kiệt dùng clip tống tiền thứ nhất!

Trách không được ngày đó Lan Tri uống say, tâm trạng rất xấu. Bị người ta chuốc thuốc, cưỡng bức trên xe, rồi lại bị quay clip tống tiền, ai mà không buồn khổ?

Còn hắn thì sao? Hắn vì vội vã muốn tham gia thi Đại học mà chẳng buồn hỏi gì, yên tâm thoải mái mà cầm cục tiền Quách Kiệt đưa.

Hàn Kính cảm thấy mình đúng là một thằng ngu xuẩn. Hắn giận bản thân, cầm điện thoại tự đánh vào đầu, mắng nhiếc: "Mày đã làm gì thế này hả, mày làm gì thế này!"

Quách Kiệt đầu dây bên kia nghe tiếng ồn lạ, vội vàng hỏi: "Này Cục Gạch, nãy giờ mày có nghe tao nói chuyện không?"

Hàn Kính lần nữa đưa di động dán bên tai. Trán hắn đã bắt đần nóng rát. Hắn đưa tay sờ, chỗ đập mới nãy sung vù lên như một cái túi lớn. Nhưng không chỉ đau trán, trái tim Hàn Kính cũng đang quặng thắt kịch kiệt lắm rồi.

"Lan Tri hiện giờ thế nào rồi?" Hắn sốt ruột hỏi Quách Kiệt

"À... vẫn còn bất tỉnh, nhưng mà không cầm máu được."

"Không cầm máu được?! Ý anh là giờ anh ấy vẫn còn đang chảy máu?" Hàn Kính nghe xong càng hốt hoảng.

"Chỉ là tỉnh thoảng rỉ ra tý thôi, không chết được đâu. "Quách Kiệt dĩ nhiên không hề quan tâm tình trạng của Lan Tri. " Mày quan tâm mấy chuyện nhỏ nhặt này làm gì, mau đi năn nỉ chị gái nghĩ cách cứu tụi này đi. "

Hàn Kính nghe hắn không hề coi Lan Tri đang chảy máu ra gì, càng thấy sợ hãi lo lắng như đang ngồi trên đống lửa, cuống quýt nói vào điện thoại:

"Chảy máu liên tục sao là chuyện nhỏ được hả? Anh mau đem anh ấy đi bệnh viện đi, nhỡ anh ấy bị nhiễm uốn ván thì làm sao, nhỡ anh ấy bị chấn thương sọ não thì làm sao!!?"

Quách Kiệt nghe Hàn Kính la lối, cũng bắt đầu khó chịu: "Thằng đó cũng không phải cha mày, mày lo cho nó làm gì? Rồi mặc kệ anh em tao luôn à? Đưa nó đi bệnh viện, bọn tao còn có thể nhởn nhơ đi qua đi lại được sao?" Quách Kiệt bồi thêm một câu cuối: "Còn mày, mày cũng đã cầm một phần số tiền đó, chuyện này lộ ra, mày nghĩ mày không dính tội? Tao nhớ mày còn muốn vào đại học mà nhỉ, giờ mà dính án nữa thì chẳng phải như hai năm trước sao, không bao giờ có được cơ hội học hành tử tế nữa.

Hàn Kính bị hắn nói cho á khẩu không trả lời được, đành phải nói: "Lan Tri không quen biết chị tôi. Anh ấy là do tôi giới thiệu cho chị. Anh biếu quà quá gấp, chị tôi không tìm được người đi lấy nên đành phải gọi Lan Tri đi lấy hộ."

Quách Kiệt kinh ngạc, phản ứng đầu tiên là: "Phắc!" một tiếng, rồi nói: "Thằng này coi vậy mà ngon lành nhỉ. Hồi ở đại học Z còn thèm thuồng nhìn trộm người ta, giờ đã làm thân được luôn rồi đấy, đúng là mèo mù đụng chuột chết (***) mà."

(***) Mèo mù đụng chuột chết: Thành ngữ TQ, bằng với câu Chó ngáp phải ruồi bên mình. Chỉ trường hợp không có tài năng, chỉ tình cờ gặp may mà đạt được.

Hàn Kính cũng không buồn quan tâm đến lời trêu chọc của hắn, chỉ lo lắng nói: "Tư Béo nghe tôi, đưa anh ấy đến bệnh viện đi. Anh yên tâm tôi với Lan Tri có quan hệ rất tốt, chờ anh ấy tỉnh lại tôi sẽ khuyên nhủ không đi tố giác bọn anh."

Quách Kiệt nghe vậy cũng im lặng, không nói lời nào.

Hàn Kính biết rõ Quách Kiệt không tin mình có thể dễ dàng thuyết phục Lan Tri, trong lòng hắn nóng như lửa đốt, chậm một giây đồng hồ, Lan Tri sẽ chảy thêm một giọt máu. Hắn liền nói thêm:

"Anh còn không biết Lan Tri và Chu Thành đã tách ra rồi. Anh đi vơ vét tài sản của lão già đó Lan Tri còn mừng không kịp nói chi đến tố giác anh. Tư Béo à chuyện này là tôi nói thật, tôi lấy mạng mình ra thề với anh, anh ấy sẽ không làm khó dễ bọn anh. Anh...anh ấy là người tốt thật sự. Tư Béo trước đây tôi đã đưa bố anh đi cấp cứu, lần này anh có thể đưa anh ấy đến bệnh viện giùm tôi, được không?"

Những từ cuối cùng cổ họng Hàn Kính như nghẹn lại, trong giọng nói đều là sự cầu khẩn van xin.

Quách Kiệt mềm lòng, bắt đầu do dự, nhưng Cổ Ca kế bên thì lại không như vậy. Cổ Ca là một tên mưu mẹo xảo quyệt, các kế sách đối phó trước giờ đều là do hắn đề ra. Cổ Ca giật điện thoại trên tay Quách Kiệt, nói với Hàn Kính:

"Cục Gạch, không phải tụi tao không tin mày, mà là tụi tao không tin cái thằng Lan Tri kia. Tình hình đã như vậy, nếu nó mãi mãi không tỉnh lại nữa thì tốt rồi, nhưng nhỡ nó tỉnh lại, thì ai biết chuyện gì tiếp theo?

Hàn Kính nghe đến cụm: "mãi mãi không tỉnh lại", không khí trong phổi như đột nhiên bị rút sạch. Nếu có thể quỳ gối dập đầu hay làm bất cứ một cái gì có thể đưa Lan Tri đi bệnh viện, hắn sẽ tuyệt đối không chút do dự mà làm ngay.

"Cổ Ca, anh đừng...."

Hàn Kính còn chưa nói hết, Cổ Ca đã ngắt lời: "Cục Gạch, bây giờ mày chạy ngay lên thành phố A gặp bọn tao. Chờ tên này tỉnh lại thì nói rõ đầu đuôi rồi khuyên nó đừng náo loạn mà báo cảnh sát. Nếu nó tỉnh lại trước khi mày về cũng không sao, tao trói chặt người nó rồi, miệng cũng bịt, nó không làm loạn được đâu."

Hàn Kính muốn khóc đến nơi rồi. Lan Tri bị đánh thành như vậy, không đưa đi bệnh viện làm sao có thể tự tỉnh lại?

Nhưng hắn vẫn cố gắng bình tĩnh. Hắn biết hứa hẹn qua điện thoại thế này đối phương rất khó tin tưởng, gặp măt trực tiếp thì khả năng thuyết phục được bọn chúng sẽ cao hơn. Hàn Kính lấy ví tiền cùng sạc điện thoại, vội vã trả lời Cổ Ca: "Tôi sẽ lên ngay! Các anh đừng làm hại gì Lan Tri nữa!"

Hắn báo cha mẹ có chuyện cần lên thành phố A gấp, rồi thất hồn lạc phách tông cửa chạy ra.

Hắn ngại xe lửa chậm, cắn răng chạy một mạch lên thị trấn mua ngay vé máy bay cùng ngày về thành phố A.

Trên máy bay hắn nghĩ đến việc Lan Tri bị thương nặng nhưng lại không được chở đến bệnh viện, lòng phẫn uất cực điểm.

Nhưng mà, hắn không biết phải phẫn uất với ai.

Có lẽ là với chính bản thân hắn.

Hàn Kính cào tay vào tóc, mệt mỏi cực kì.

Hắn không thể nào báo cảnh sát, vì đúng như Quách Kiệt nói, chuyện này hắn không thoát khỏi liên quan. Hàn Kính không muốn phải vào tù lần nữa! Hắn muốn bắt đầu một cuộc sống mới, hắn muốn vào đại học, hắn muốn có bằng cấp, nghề nghiệp ổn định. Hắn muốn xứng đôi với Lan Tri.

(thế lỡ thầy tôi có mệnh hệ gì thì chú tính xứng với ai hả....)

Vì cái gì ngã ba nhân sinh của hắn hết lần này tới lần khác đều phải xảy ra chuyện như vậy?

Bốn tiếng sau Hàn Kính mang tâm trạng phẫn nộ và tự trách xuống sân bay thành phố A.

Hắn chặn đầu một chiếc taxi ở sân bay, phóng lên xe phi nhanh đến nhà Quách Kiệt.

Trên đường đi còn gặp phải một buổi hòa nhạc vừa tan, giao thông hỗn loạn, kèn xe bấm in ỏi liên tục.

Hàn Kính hận không thể mọc ra ngay một đôi cánh để bay đến bên cạnh Lan Tri.

Nhưng quang cảnh phồn hoa hào nhoáng của thành phố A về đêm cùng làm hắn nhớ lại những buổi tối cùng với anh. Dù lúc anh ăn cơm hắn nấu, hay dẫn hắn đi gay bar chơi, Lan Tri luôn luôn bình tĩnh và lạnh lùng, thậm chí có mang chút gì không thoải mái làm người khác xa cách, chỉ ngoại trừ lúc ở trên giường.

Hàn Kính có thể tưởng tượng, nếu như Lan Tri tỉnh dậy được, ắt hẳn anh cũng sẽ rất bình tĩnh, không hoảng loạn hay sợ hãi gì.

Hắn cũng phải bình tĩnh được như anh! Hắn không thể thua kém anh được, như vậy sao có thể bảo hộ được anh!

Hàn Kính hít sâu một hơi, cố gắng làm nguội lại đầu óc.

Nhất định phải giải quyết tốt chuyện này. Hàn Kính phải thể hiện được sự quan tâm "các anh em" trước mặt bọn Quách Kiệt, để bọn chúng tin tưởng mình trước rồi thuyết thục mới có hiệu quả.

Hàn Kính dù sao cũng có quen biết với bọn Quách Kiệt, hiểu rõ tính cách nên rất nhanh tìm được những lý do "chính đáng".

Hàn Kính còn cẩn thận phân tích tích tình từng tên: Quách Kiệt sẽ không quá khó để lay chuyển, Hắc Tử thì cũng chỉ là đàn em của Quách Kiệt, Đại Hoàng và Cổ Ca hắn không tiếp xúc nhiều lắm, chẳng qua nửa năm trước cùng đi ăn cơm với nhau.

Hàn Kính suy nghĩ một hồi, cảm thấy khó đối phó nhất sợ sẽ là Cổ Ca.

Đầu tính ngược tính xuôi mọi trường hợp ngoài ý muốn có thể xảy ra, Hàn Kính bước vào nhà Quách Kiệt.

Nhưng khi vào nhà rồi, hắn mới vỡ lẽ những trường hợp hắn tính toán khi nãy đều không thể sử dụng được. Vì những suy nghĩ của hắn đều căn cứ vào một trường hợp, là Lan Tri vẫn còn hôn mê.

Nhưng Lan Tri trước khi hắn đến, đã tự mỉnh tỉnh lại.

Anh mở mắt tỉnh, điềm nhiên đến lạ, không phát ra một tiếng động nào. Không kêu to không giãy giụa, bọn Quách Kiệt một đám người tụ lại bàn bạc, không hề phát hiện anh đã khôi phục ý thức.

Lan Tri ngoài mặt giả chết, nhưng thật chất anh đang cắn răn chịu đựng những vết thương đau nhức, vụng trộm bắt đầu giãy giụa nới lỏng những vòng băng dính trói chặt cơ thể.

Băng dính được trói qua loa, hơn nữa đã dán rất lâu, có những chỗ bắt đầu lỏng keo, dưới sự kiên trì nhẫn nại giãy giụa của Lan Tri, đã bắt đầu tuột xuống.

Trời sụp tối, bọn Quách Kiệt căng thẳng hơn nửa ngày bắt đầu đói meo. Chúng gọi giao thức ăn, rồi ở phòng bếp nhỏ kế bên chia nhau đánh chén.

Phòng ăn ngăn với phòng khách một nửa bức tường, bọn Quách Kiệt không nhìn được đến chỗ ghế Sofa Lan Tri đang nằm. Hơn nữa Hàn Kính cũng đang chạy đến, bọn chúng vì tâm lý có hy vọng giải quyết được sự tình mà nới lỏng cảnh giác.

Lan Tri thừa dịp bọn chúng không để ý, yên lặng mở cửa sổ lớn trong phòng khách, nhảy xuống trốn đi.

Nhưng anh trốn thoát không thành công.

Lúc chân vừa chạm đất, anh bộng cảm thấy choáng váng đầu óc, tim đập liên hồi, tay chân tê dại không thể cử động, chỉ có thể dựa vào tường cố gắng hít thở.

Loại triệu chứng choáng váng tim đập nhanh này anh đã từng mắc phải, xuất hiện sau khi anh hoạt động quá sức và mệt mỏi. Đương nhiên cũng có một lần xuất hiện lúc anh làm tình với Hàn Kính nửa năm trước.

Cơ hội chạy trốn quý báu vì cơ thể đột ngột không khỏe mà đã vuột mất.

Bọn Quách Kiệt đâu phải ăn chay, phát hiện Lan Tri biến bất, bọn chúng tản ngay ra tìm bắt anh trở về.

Chuyện này dĩ nhiên thay đổi hoàn toàn tâm lý của bọn Quách Kiệt.

Vốn bọn chúng được Hàn Kính liên tục cam đoan, hứa hẹn rằng Lan Tri tuyệt đối sẽ không tố cáo, bọn chúng cũng nơi lỏng cảnh giác, cho rằng mọi chuyện sẽ sớm được giải quyết. Nhưng đến giờ mới phát hiện Lan Tri giỏi đóng kịch vô cùng, im lặng một mực rồi chờ thời cơ tìm đường chạy trốn. Nếu không phải Lan Tri đột nhiên bị ngất, chỉ sợ anh đã sớm ra được đường cái tri hô rồi.

Chuyện Lan Tri tìm cách tẩu thoát đã dọa bọn Quách Kiệt thật sự sợ hãi. Đoán được thái độ sắp tới của anh quả như mò kim đáy bể.

Đại Hoàng dễ bị kích động, hắn chạy thẳng vào bếp rút con dao phay sáng loáng lên, hét: "Cái tên này cứ lầm lầm lì lì làm phát điên lên đi được, giữ lại nhất định là phiền toái, chi bằng giết quách đi cho xong, giải quyết hết mọi chuyện."

Tống tiền bắt cóc là một chuyện, nhưng giết người lại là chuyện hoàn toàn khác. Cổ Ca còn tỉnh táo, xông lên giữ Đại Hoàng lại.

Hàn Kính vào nhà đúng ngay vào thời điểm hỗn loạn này. Hắn đương nhiên lao ngay đến trợ giúp Cổ Ca giật lại con dao từ tay Đại Hoàng, ném nó đi thật xa.

Sau đó Quách Kiệt kể hắn nghe toàn bộ chuyện vừa rồi.

Hàn Kính cứng người, mọi lý do thuyết phục khi nãy toàn bộ đã quên sạch, giờ hắn chỉ muốn biết tình trạng hiện tại của anh, vội ngẩn đầu nhìn quanh.

"Lan Tri đâu?" Hàn Kính tìm không thấy anh trong phòng khách bèn hỏi.

Cổ Ca chỉ vào một gian phòng nhỏ cửa đóng chặt: "Bọn tao sợ nó lại tìm cách trốn, nên nhốt nó vào phòng này, không có cửa sổ. Hắc Tử đang ở bên trong canh chừng."

Hàn Kính lòng nóng như lửa đốt, vội nói: "Để tôi vào nói chuyện với anh ấy. Thuyết phục được phiền các anh cho anh ấy đi bệnh viện ngay."

Hàn Kính cũng không nghĩ tới chuyện Lan Tri trốn đi có ảnh hưởng như thế nào, chỉ đơn giản cảm thấy vết thương trên đầu nếu không được chăm sóc sẽ ảnh hưởng đến cơ thể ra sao.

Không thể chậm trễ thêm được nữa, nhất định phải mau chóng đưa anh đi viện.

Hắn vừa dợm bước, Cổ Ca đã ngăn lại: "Mày không cần đi khuyên nhủ gì nó nữa."

Hàn Kính sững sờ.

Cổ Ca nhón lấy một điếu thuốc, hướng Quách Kiệt hất đầu một cái. Quách Kiệt hiểu ý, trả lời thay hắn:

"Cục Gạch à, tên này giả bất tỉnh rồi đào thoát, thật sự là quá giảo hoạt rồi. Cho dù mày có thuyết phục nó, nó cứ gật đầu đồng ý rồi khi ra ngoài trở mặt vẫn báo cảnh sát thì sao? Bọn này đâu có ngu mà để nó xoay như chong chóng như vậy được?"

Hàn Kính biết sự việc đã đi theo chiều hướng xấu đi rồi, nhưng vẫn cố gắng cứu vãn: "Anh ấy sẽ không đâu. Tôi thân với anh ấy lắm, anh ấy sẽ nghe tôi thôi. Hơn nữa các người đánh rồi trói người ta lại, nếu là tôi tôi cũng muốn trốn đi thôi, hành động này là bình thường mà!"

Quách Kiệt lắc đầu: "Cho dù có trốn cũng không ranh ma được thế này."

Hàn Kính định mở miệng, Cổ Ca đứng cạnh đã ném bay đầu lọc đi, ngẩn đầu lên nói: "Mày đừng nói nhảm nhí thêm nữa, tụi tao sẽ không tin nó được đâu."

Một câu nói dập tắt hết mọi lý do thuyết phục của Hàn Kính. Hắn biết mình không thể tranh cãi biện minh thêm gì nữa rồi, nếu cứ tiếp tục ngay cả bản thân cũng sẽ không còn được tin tưởng, sẽ càng phiền phức hơn nữa. Hắn cố gắng trấn tĩnh hỏi: "Nhưng anh cho tôi vào xem anh ấy như thế nào một lần được không? Tôi rất lo lắng cho vết thương của anh ấy."

Cổ Ca gật đầu.

Hàn Kính được sự cho phép của hắn, vất vả đi đến thư phòng, mở cửa bước vào.

Vừa vào hắn đã thấy Hắc Tử đang động tay động chân với Lan Tri đang bị trói trên ghế sofa trước mặt.

Cổ Ca rút kinh nghiệm khi nãy, tìm hẳn một sợi dây thừng, trói Lan Tri thật chặt từ đầu đến chân, còn bịt kín mắt anh, sợ anh nhìn rõ xung quanh sẽ lại lên kế hoạch đào tẩu.

Tiếng Lan Tri và Hắc Tử thở dốc trong căn phòng lờ mờ ánh đèn. Lan Tri thở dốc vì không khỏe, còn Hắc Tử thở dốc, vì hắn đang hứng tình.

Hắc Tử rất có hứng thú với đàn ông. Đoạn video trên xe của Lan Tri với Chu Thành chính là do hắn quay trộm. Hắn mỗi ngày đều thèm thuồng xem đi xem lại đọan clip đến mòn cả hai mắt. Lan Tri trong clip quả là tuyệt sắc. Mà hôm nay người đàn ông này đang sờ sờ trước mặt, dễ như trở bàn tay.

"Đừng im miệng như thế ~" Hắc Tử cười khả ố mà trêu đùa Lan Tri, không để ý Hàn Kính đã mở cửa vào phòng. "Mày giả trong trắng làm gì, trong video nhìn mày đĩ đượi chết đi được."

Nói xong hắn thò tay vào áo sơ mi anh vuốt ve lồng ngực, còn sờ đến đầu ngực anh xoa nắn, hèn mọn bỉ ổi mà nói: "Rên rỉ phát nghe xem nào. Hôm nay dâm đãng cho tao xem tý nhé."

Phàm là nam nhân ngay thẳng nào thấy cảnh bất bình trước mặt đều không thể chịu đựng được, chứ đừng nói đến Lan Tri là người Hàn Kính thương. Hắn bị chọc tức, xông thẳng đến "chát" một phát đánh bàn tay heo của Hắc Tử ra khỏi người Lan Tri.

- -

*Hãy vote hoặc comment để An có động lực cày truyện tiếp nha:"(

*Follow để xem thêm nhiều prj truyện mới An đang edit nhé

*Cảm ơn mọi người nhiều xD

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK