Tưởng chừng như để hô ứng với những triệu chứng ấy, chỉ số độc tố trong máu đều vượt mức cho phép. Trong tình huống đó, lọc máu phải đủ ba lần một tuần. Tốt nhất, nếu có điều kiện, mỗi ngày lọc máu một lần. Có điều kiện hơn nữa, phải thay thận ngay. Bệnh này không khó chữa, phác đồ điều trị cũng đơn giản. Vấn đề đầu tiên duy nhất là tiền đâu?
Bác sĩ nói: “Chồng cô đâu, bảo anh ấy đến bệnh viện. Chúng tôi bàn với anh ấy. Đây không phải chuyện chơi. Tại sao gần đây chẳng thấy anh ấy? Có thể vô trách nhiệm đến thế cơ à?”
Lâm Tinh che giấu: “Anh ấy đi nước ngoài, đi có việc cần.”
Bác sĩ nói: “Đi nước ngoài, như vậy càng có tiền.”
Lâm Tinh giải thích qua quýt: “Tôi sợ anh ấy lo, cho nên không cho anh ấy biết.”
Bác sĩ không thể hiểu nổi giữa vợ chồng nhà này đã xảy ra chuyện gì, không tiện hỏi, vậy là ông đổi hướng: “Vậy cơ quan cô, bảo người của cơ quan đến đây. Cơ quan có biết không?”
Lâm Tinh cũng đành bịa: “Tôi chưa nói với cơ quan. Cơ quan biết tôi có bệnh này sẽ cho thôi việc.”
Bác sĩ nói: “Nếu như vậy đừng trách chúng tôi nói gở, cô không muốn sống nữa à?”
Lâm Tinh nghĩ: cơ quan ai đến, đến rồi liệu có thể làm được gì?
Hiện tại số tiền hàng tháng của cô thu được cũng khó duy trì mỗi tuần một lần lọc máu. Tuy cái nhà ở ngõ Tĩnh Nguyên đã cho thuê, mỗi tháng thu ổn định hai ngàn năm trăm đồng, hơn nữa người thuê chồng tiền sáu tháng. Nhưng căn hộ cô thuê ở ngõ Dương Châu mỗi tháng một ngàn bảy trăm đồng, cũng đã trả trước tiền thuê nửa năm. Tình hình hiện tại không thể ở nổi căn hộ này, nhưng lại không thể dọn đi đâu. Căn hộ hai phòng ở ngõ Dương Châu là nơi duy nhất cô và Ngô Hiểu có thể gặp nhau. Cho nên phải kiên trì ở đây chờ anh một ngày nào đó quay về, cho dù chỉ về thăm, chỉ cần nhớ lại cuộc sống những ngày qua... Cô đã từng nghĩ và đã chuẩn bị tâm lý Ngô Hiểu mất tích càng lâu, hy vọng hai người gặp lại càng ít. Nhưng cô không thể dọn đi đâu. Một khi dọn khỏi ngõ Dương Châu, Ngô Hiểu sẽ không tìm thấy cô. Anh quay về gõ cửa, trông thấy một khuôn mặt xa lạ, sau đấy quay ra, đi xuống... Cảnh tượng ấy đối với họ, không nghi ngờ gì nữa chính là cuộc chia li thực sự.
Ngoài số tiền cho thuê nhà vừa thu được trừ đi khoản tiền thuê nhà còn lại, mỗi tháng lĩnh ở tòa soạn báo ba trăm đồng tiền nghỉ ốm. Tiền nhuận bút viết bài cho các báo cũng được bốn, năm trăm đồng - nếu sau này còn khỏe mạnh có thể tiếp tục viết. Những khoản tiền ấy cộng lại, trừ tiền ăn uống tiêu pha tối thiểu trong tháng, rõ ràng không đủ chi phí chạy thận lọc máu mỗi tuần một lần, không thể nói mỗi tuần ba lần hoặc mỗi ngày một lần, lại càng không thể nghĩ đến chuyện thay thận.
Đấy là con đường cô tự tìm. Thật ra con đường sống hoặc đi vòng, hoặc đi thẳng, cô đều có thể đi, hoàn toàn có thể không tốn sức lựa chọn và gánh chịu mọi cách trị liệu. Trong tủ của cô ở ngõ Dương Châu vẫn khóa có một tệp sổ gửi tiền mới tinh, có ngân hàng Trung Quốc, có ngân hàng Công Thương, có ngân hàng Xây Dựng, có cả ngân hàng Chiêu Thương, cộng tất cả là bảy triệu chín trăm chín mươi ngàn chẵn. Nhưng đấy không phải là của cô. Trong mỗi sổ gửi tiền đều ghi rõ hai chữ Ngô Hiểu.
Dù chết cô cũng không đụng vào khoản tiền đó. Quan hệ giữa cô và Ngô Hiểu chỉ là tình yêu, không phải quan hệ tiền bạc. Nếu nói ở đời này còn có cái gì đó chân thật, không lẫn tạp chất, đấy là tình yêu của cô dành cho Ngô Hiểu. Cô nghĩ, nếu linh hồn mình không còn, vậy chữa bệnh này để làm gì? Sợ gì bệnh trầm trọng? Thà chết sớm để còn được sớm đầu thai làm người.
Ngoài khoản tiền cho thuê nhà và nghiến răng viết bài, cô còn có cách nào kiếm tiền nữa không? Đi ngoài phố, vẫn thấy các cô gái xinh đẹp lái xe đẹp; và cả những cô gái mặt hoa da phấn trong những quán bar tình tứ lãng mạn, những nhà hàng ăn sang trọng, những nơi như nhà hàng “Bào Ngư” xài tiền như ném vàng qua cửa sổ... Ai có thể tin được rằng những cô gái xinh đẹp ấy sống cực khổ thậm chí là những ngày sống chết hành hạ? Một hôm ở bệnh viện ra, cô đi qua phố, một chếc Lexus trắng lướt sát bên người, dừng lại bên đường ngay trước mặt. Một người đẹp trang phục rất mốt, gọi to: Lâm Tinh! Cô định thần nhìn lại, thì ra Aly lâu nay không gặp. Trên xe lại bước xuống một người đàn ông chừng bốn mươi tuổi, lấy kính đen xuống nhìn cô. Có thể vì cái tên Aly có liên qua đến những rủi ro vận hạn, cô định tránh, nhưng Aly đã chạy tới, hàn huyên thân tình. Lâm Tinh hỏi một cách ứng phó: dạo này có khá không? Aly nói, tàm tạm, vẫn vậy thôi! Cô ta quay lại xua tay với người đàn ông: anh đi trước đi, tối nay em sẽ gọi cho anh. Người đàn ông nhìn Lâm Tinh, miệng nói với Aly: các em đi đâu, anh đưa đi. Aly xua tay, khỏi cần.
Người đàn ông cho chiếc xe Lexus chạy. Aly hỏi Lâm Tinh hết chuyện này sang chuyện nọ, lôi cô đến một tiệm cà phê trong một nhà hàng lớn gần đấy. Aly gọi cà phê Ireland tỉnh táo đầu óc, gọi cho Lâm Tinh một ly trà nóng, sau đấy nhắc lại chuyện cũ. Aly hỏi cô có còn đi làm ở cái tòa soạn buồn rầu kia nữa không, hỏi Lâm Tinh bệnh chữa đến đâu rồi, trông sắc mặt không được khỏe. Lâm Tinh không hỏi gì Aly, vì qua bộ đồ hàng hiệu cô ta đang mặc trên người cũng biết cô ta vẫn như cũ, hơn nữa mỗi ngày một khá hơn.
Hai người rất tự nhiên nói đến Ngô Hiểu. Aly nói: “Nghe nói đằng ấy chia tay với anh Hiểu rồi à? Coi như ly hôn, hay là chưa?”
Lâm Tinh hỏi: “Đằng ấy nghe ai nói?”
“Nghe mấy người trong ban nhạc Thiên Đường. Bọn họ không có cây saxo Ngô Hiểu nữa, phải tìm một tay guitar thế chân, nghe chẳng ra sao.”
“Họ có nói anh Hiểu bây giờ ở đâu không?”
“Không, họ cũng không biết anh ấy đi đâu. Thế nào, đằng ấy muốn tìm à? Biết chuyện bố anh ấy rồi chứ? Mai kia rỗi rãi tớ kể lại đầu đuôi câu chuyện cho đằng ấy nghe. Bố anh ấy hồi đầu cũng thật là, có nhiều tiền mà cũng không cho đằng ấy chữa bệnh. Kết quả làm cho nhà tan người mất, tiền của không còn. Bây giờ tớ hiểu rồi, có tiền không xài, mất đi cũng uổng, với lại biết sống được ngày nào. Nhân lúc tớ còn chưa đến nước như đằng ấy vào bệnh viện suốt ngày, phải tranh thủ vui vẻ. Đằng ấy bây giờ mỗi tuần vào viện mấy lần?”
Lâm Tinh nói: “Một lần.”
“Không phải mỗi tuần ba lần à, hay là khỏi rồi?”
“Anh Hiểu không có nhà, tớ đâu có tiền, một lần cũng khó.”
“Hừm!” Aly cười cười: “Đừng có kêu nghèo với tớ, có nghèo nữa tớ cũng chẳng cho đằng ấy vay tiền. Đằng ấy có thấy những người xin tiền ở cửa tiệm ăn không? Chúng xin tớ đều cho, mỗi lần mười đồng. Nhưng đằng ấy vay tớ một đồng, tớ cũng không cho vay. Cớ gì tớ cho đằng ấy vay? Đằng ấy xinh đẹp, sợ không kiếm được tiền à? Đằng ấy cao giá, chơi trò tình yêu trong sạch, ôm lấy một mình anh Hiểu, kết quả thế nào? Cuối cùng cũng không moi được tiền của bố anh ta! Cũng chỉ trách đằng ấy không tốt số. Thế nào, đằng ấy đang thiếu tiền, tớ giới thiệu cho đằng ấy một người bạn trai, được chứ? Không trẻ con như anh Hiểu đâu, cũng không nghiêm túc đạo mạo đâu. Đằng ấy không thể tin đàn ông có tiền, mà họ cũng không mong đằng ấy tin. Với lại, anh Hiểu đằng ấy tin đấy, cuối cùng cũng vứt bỏ đằng ấy.”
Những điều Aly nói về Ngô Hiểu, cô có thể nghĩ là thật, nhưng cô ta nói đến kiếm tiền, Lâm Tinh cũng động lòng, nửa đùa nửa thật, hỏi:
“Đằng ấy giới thiệu bạn trai cho tớ. Nếu anh ta cho tiền chữa bệnh, tớ sẽ sống với anh ta, thế nào?”
“Thế nào là thế nào? Thế nào cũng được chứ, để rồi xem hai người.”
Lâm Tinh hỏi rồi hối hận. Cô nghĩ, tại sao lại hỏi chuyện ấy, chỉ vớ vẩn! Người ta cho tiền, liệu có thể nhiệt tình cứu trợ tuổi trẻ nghèo khó không!”
Aly thấy ẩn ý của Lâm Tinh, nói: “Đằng ấy gì cũng không muốn làm lại đòi kiếm tiền. Vậy đến ngồi ở một hộp đêm nào đấy, chỉ cần nói trước với chủ không ra tiếp khách cũng được. Ngồi quầy tuy ít tiền, nhưng đơn giản, uống rượu, tán chuyện với khách. Khách cho ít tiền, vui vẻ thì ba trăm, năm trăm, không vui thì một xu cũng không cho, loại người nào cũng có. Phải rồi, bệnh của đằng ấy không uống được rượu nhỉ? Nếu đằng ấy muốn, tớ sẽ nói khó với một người quen, xem họ có đồng ý không. Tiền của chủ phải dựa vào những cô ngồi quầy uống từng ly từng ly. Đằng ấy không uống được rượu cũng khó đấy.”
Lâm Tinh nghĩ, mình làm thế nào để làm được việc ấy? Nhưng lại nghĩ, bây giờ biết làm gì? Cô phải sống. Aly cúi đầu tỏ vẻ do dự, nói: “Thế cũng được đấy, tối nay đằng ấy cùng tớ đến hộp đêm ‘Kinh đô Cuồng Hoan’. Tớ giới thiệu đằng ấy làm quen với bạn tớ. Tức là cái anh vừa nãy đi xe Lexus, anh ấy thoáng lắm. Đằng ấy tiếp chuyện. Chuyện xong sẽ cho năm ngàn đồng, chỉ là chuyện vặt đối với anh ấy.”
Lâm Tinh suy nghĩ hồi lâu, rồi gật đầu thăm dò.
Aly lại nói: “Nhưng đằng ấy đi thì phải soạn sửa cho bắt mắt một chút. Lúc này sắc mặt của đằng ấy không đẹp lắm, kém hồi xưa rất nhiều.”
Buổi tối, Lâm Tinh đúng hẹn đến cửa hộp đêm “Kinh đo Cuồng Hoan”. Chờ chừng năm phút thì cô đã biết, những cô gái như cô không thể đứng một mình ở đây. Ít nhất có ba gã nửa say nửa tỉnh rất thô lỗ đến bắt chuyện, hỏi cô có muốn vào chơi không. Bọn chúng coi cô là gái làm tiền. Không phải gái làm tiền thì đứng một mình ở đây làm gì? Vậy là cô đứng tránh sang một bên, nhìn cửa. Một lúc sau, Aly từ trong đi ra, đứng trên bậc thềm nhìn quanh. Lúc ấy cô mới đi tới gọi Aly.
Aly nhìn Lâm Tinh từ đầu xuống chân. Hôm nay cô mặc bộ đồ đẹp nhất nhưng Aly vẫn cau mày bảo bộ đồ này quá đứng đắn, đến chơi ở những nơi này phải mặc gợi cảm một chút, quá đứng đắn không thích hợp, đến đây chứ không phải vào làm việc trong văn phòng Chính phủ, trang điểm cũng phải như mọi người. Tuy cô biết Aly xưa nay ăn nói thẳng thắn, không che đậy, điển hình tính cách người Đông Bắc, nhưng nghe cô ta bình luận không nể nang về áo quần và trang điểm của mình, Lâm Tinh có cảm giác tội lỗi phải làm một gái làm tiền, rất ngượng, rất không quen. Cô theo Aly vào bên trong. Những nơi này trước đây không phải cô chưa đến với bạn, nhưng hôm nay cảm giác không như vậy. Hễ có người đi tới là cô cúi đầu, không dám nhìn ai, ngượng ngùng theo Aly vào một căn phòng.
Cô nghĩ rằng chỉ có mình, Aly và bạn của Aly. Bước vào mới biết trong phòng trai gái đã ngồi cả đống, người cười nói, người hát xướng. Vừa bước vào, Lâm Tinh bị những ánh mắt tham lam nhìn xoáy, ngay cả cái anh chàng đang hát karaoke cũng vừa hát vừa liếc mắt đưa tình, mời cô ngồi. Aly bố trí cô ngồi với anh chàng bốn mươi tuổi, cái anh chàng đi xe Lexus ban ngày gặp ở cửa bệnh viện. Aly giới thiệu tên anh ta, Lâm Tinh chưa kịp nghe rõ đã vội gật đầu. Không khí trong căn phòng và vai diễn hôm nay làm cho cô bối rối không yên. Aly nói với anh kia, đây là bạn cô ta tên là Tinh Tinh, sinh viên đại học, tối này rỗi việc nên cô ta mời đến đây chơi.
Anh kia nói giọng tỉnh lẻ, giọng nói tỉnh nào Lâm Tinh không phân biệt nổi. Anh ta cười hết sức nhiệt tình. Aly vịn vào vai anh ta, nói: “Bạn của em không uống rượu, hôm nay anh tuyệt đối không ép buộc ai đấy nhé, anh đừng bắt bạn em uống. Anh kia rất nhẹ nhàng nói, Vậy thì không uống. Anh ta còn tỏ ra ân cần gọi nhân viên phục vụ lấy nước cho Lâm Tinh.
Sau đấy hát, nói chuyện. Lâm Tinh hát. Cô hát cũng được, nói chuyện cũng được, có hỏi có trả lời. Cô bực nhất là anh kia cứ hỏi tuổi, nhà ở đâu, nhà có mấy người, đã có bạn trai chưa... Suýt nữa thì cô nói có, đã lấy chồng. Nhưng Aly giành lấy trả lời: Sếp ơi đừng hỏi, bạn của em còn trẻ lắm. Vừa gặp anh đã hỏi, làm bạn em sợ. Anh kia cười, phân trần: Vậy à, anh cảm thấy em Tinh đây rất thạo đời, nhìn là biết từng trải, nói chuyện tỏ ra hiểu biết, rất có trình độ.
Bất luận nói tốt nói xấu, Lâm Tinh chỉ cười.
Hơn mười hai giờ đêm, đám người này vẫn chưa có ý giải tán. Lâm Tinh mệt lắm rồi. Cô phải chạy vào nhà vệ sinh nôn khan mấy lần, ghé tai Aly đòi về trước. Aly cũng không ép ở lại, cô ta nói với “bạn trai” Lâm Tinh ngày mai có việc, phải về sớm. Anh kia cùng Aly đưa tiễn Lâm Tinh. Lâm Tinh thấy anh ta lấy ra một tệp tiền đưa cho Aly, ý bảo đưa cho bạn. Aly ra khỏi cửa “Kinh đô Cuồng Hoan” chờ cho anh kia chào Lâm Tinh rồi quay đi, cô ta mới lấy tiền ra. Nhưng lúc ấy không hiểu tại sao Lâm Tinh không chịu nhận tiền. Cô cảm thấy việc mình làm hôm nay thật đáng xấu hổ, có lỗi với Ngô Hiểu, có lỗi với bố mẹ đã mất.
Aly vẫn ấn tiền vào tay Lâm Tinh, nói: “Sư phụ dạy nhập môn, tu hành tại bản ngã, sau này tớ mặc đằng ấy. Con đường kiếm tiền tớ đã bảo đằng ấy rồi. Có kiếm được hay không là ở đằng ấy.”
Aly quay vào “Kinh đô Cuồng Hoan” tiếp tục cuồng hoan. Lâm Tinh đi trên phố vắng, đi một lúc cô lấy tiền ra đếm từng tờ một. Anh kia cho cô hai ngàn đồng. Cô thật tình không hiểu chỉ hát và nói chuyện vậy mà cho những hai ngàn, giống như trợ cấp nghèo đói đấy chứ!
Nhưng hôm sau cô đã hiểu tất cả, vì hôm sau anh kia bắt đầu gọi cho cô. Rõ ràng số máy nhắn tin là Aly cho anh ta. Cô không có cách nào trách cứ Aly, vì bản chất mà nói, anh kia mất hai ngàn đồng là để mua cái số máy nhắn tin.
Anh kia gọi, hẹn cô đi ăn cơm.
Ăn cơm thì ăn cơm, ăn cơm là phạm vi lương tâm cho phép. Ăn cơm với đàn ông không là chuyện gì, trước kia cũng đã ăn. Vậy là cô nhận lời. Nhưng ăn xong, anh kia đề nghị đến chỗ anh ngồi chơi. Chỗ ấy của anh ta ở đâu, Lâm Tinh không hỏi, cứ thế từ chối. Cô bảo không đi, sau này có cơ hội sẽ đi. Anh kia bảo, chúng ta đi hát được không? Lâm Tinh do dự giây lát rồi cũng đồng ý. Cô nghĩ, nếu giống như hôm qua, hát và nói chuyện được thù lao hai ngàn, tội gì không đi.
Hai người đến một nhà hàng karaoke. Nhà hàng này ở một nơi hẻo lánh, thuộc loại bình thường. Anh ta thuê một phòng riêng, cùng Lâm Tinh ngồi hát với nhau trên sofa. Anh ta để cô hát, cô hát bài “Viên ngọc phương Đông”, hát được nửa chừng thì thấy anh ta ngồi sát lại. Bất giác toàn thân cô căng thẳng cứng đơ, hát cứ ấp a ấp úng. Anh ta lại luồn tay vào lưng cô, bàn tay từ dưới sờ lên đến cổ, cô không hát nổi, toàn thân nổi da gà. Anh ta nói: “Thế nào, hát nữa đi.” Cô tránh anh ta: “Anh đừng làm em nhột!” Anh ta nói: “Vậy anh làm mạnh thì em không nhột.” Nói xong, anh ta dùng sức mạnh ôm lấy cô. Cô kêu thét, vùng đứng dậy, chạy ra phía cửa. Anh ta ngơ ngác, nói: “Em làm cái trò gì thế?” Lâm Tinh mặt tái nhợt, thở gấp gấp: “Em... em về đây.” Anh ta trừng mắt, hỏi: “Mẹ kiếp, muốn sao hả?” Lâm Tinh nói: “Em... em có việc...” Anh ta cau mày, xua tay: “Cút, cút! Mày nghĩ mày là cái thứ cao giá à? Nhìn cái mặt mày, tổ sư con nghiện, không khéo còn đổ bệnh cho tao ấy chứ! Cút, cút! Mẹ kiếp, đừng có nhìn mặt tao nữa nhé!”
Lâm Tinh mở cửa chạy ra, thất thểu, loạng choạng đụng vào một nhân viên phục vụ tay đang bê đĩa trái cây. Toàn thân cô run rẩy, muốn khóc nhưng không có nước mắt, chạy khỏi nhà hàng karaoke có ánh đèn ấm áp. Cô nghĩ, tại sao mình lại đến nước này, bị người khác làm nhục, nhưng tất cả là do mình tự chuốc vào thân. Cô ngây thơ nghĩ rằng, ngồi nói chuyện là kiếm được tiền, dưới trời này còn có người tốt, người tốt có lòng tốt. Cái ngây thơ của cô kì thực là sự vô liêm sỉ. Vô liêm sỉ đến mức nghĩ dựa vào khuôn mặt son phấn của mình, dựa vào cái cười giả dối góp vui, dựa vào cái lả lơi chuyện trò là có thể lừa được tiền trong tay bọn đàn ông! Nếu Ngô Hiểu biết cô làm cái trò hèn hạ tởm lợm ấy, làm sao anh có thể quay về được? Nghĩ đến Ngô Hiểu, nước mắt cô rơi xuống. Cô khóc không sao nín nổi, khóc cho tâm hồn và thể xác đau đớn cùng cực. Cô cảm nhận rõ ràng mình không thể qua nổi. Mấy hôm liền không đi lọc máu, cô nghĩ có thể mình không sống được đến ngày Ngô Hiểu trở về.
Phía trước là con đường lớn cắt ngang, xe về đêm tranh nhau chạy. Cô muốn băng qua đường, vừa bước xuống lòng đường thì mắt tối sầm lại, bỗng nôn khan ngay giữa đường. Cơn nôn khiến cho chút sức lực cuối cùng của cô cạn kiệt, cảm thấy trời đất xoay tròn. Cô muốn ngồi xuống, nhưng bất ngờ toàn thân lảo đảo mất hết sức chống đỡ, ngã lăn ra đường. Nhưng cô ý thức được vẫn chưa mất hết, cảm nhận rõ sự chấn động của ô tô mỗi khi qua lại giảm tốc độ tránh cô. Không có chiếc xe nào dừng lại cứu cô. Người tốt cũng không dám dừng xe. Người tốt người xấu đều sợ gặp chuyện giả dối. Cuối cùng có một chiếc xe không có kinh nghiệm xã hội dừng lại. Một người xuống xe, ngơ ngác cúi nhìn cô, hỏi bằng tiếng Anh có cần giúp đỡ gì không. Một người nước ngoài. Cô không nói được gì, không biết qua bao lâu, người cô nhẹ nhàng rời khỏi mặt đất cứng. Mùi nước hoa trên người của người nước ngoài kia như mùi bạc hà thấm sâu và kích thích từng li từng tí đầu óc tê dại của cô, khiến ý thức được khôi phục ít nhiều. Cô ý thức có người bế cô lên, đặt vào ô tô, sau đấy cô hoàn toàn mất hết tri giác.
Cô tỉnh lại trong một phòng bệnh của bệnh viện Trung Nhật, hôm sau được chuyển sang bệnh viện Hữu Nghị. Người nước ngoài cứu cô để lại một bó hoa tươi và chi trả viện phí ngày đầu tiên, sau đấy không xuất hiện trở lại. Theo y tá nói, ông ta là một quan chức ngoại giao, để râu giống như kiểu của ông Mac.
Nhưng anh ta khẳng định không phải ông Mac, chủ nghĩa Cộng sản xa Lâm Tinh lắm. Vào nằm bệnh viện Hữu Nghị lọc máu được một lần, cô muốn ra viện. Cô biết mình không còn tiền nằm viện. Cô nêu yêu cầu ra viện. Bác sĩ trực ban bảo với cô, bác sĩ Chủ nhiệm khoa muốn gặp cô nói chuyện.
Cô được đưa đến phòng Chủ nhiệm khoa. Chủ nhiệm khoa trông thấy cô liền hỏi: “Nghe nói cô muốn ra viện, có phải không tin chúng tôi?”
Lâm Tinh cúi đầu, nói: “Không ạ!”
Chủ nhiệm khoa nói: “Tôi nói với cô, cô không những không được ra viện, hơn nữa phải nội trú một thời gian dài, cho đến khi chúng tôi thay xong thận và cô khỏe hẳn, sau đấy vui vẻ ra viện. Cô không có ý kiến gì chứ?”
Cô ngước nhìn bác sĩ Chủ nhiệm khoa, không biết ông nói đùa hay nói thật, hài hước hay chế giễu độc ác? Cô cười, muốn xác nhận lại thính giác của mình:
“Thưa bác sĩ, mổ hay sao ạ?”
“Đúng vậy.” Vị Chủ nhiệm khoa tiết niệu đã ngoài năm mươi, xưa nay ít nói đùa, là một trí thức cũ rất điển hình. Ông nhắc lại: “Chúng tôi thay quả thận hỏng cho cô.”
“Thay thận ạ?”
Trợ lý bác sĩ Chủ nhiệm là một bác sĩ trẻ, nói chen vào: “Nếu không thay thận coi như hết khả năng, không phải dọa cô, thôi chuẩn bị nhanh lên.”
Bác sĩ Chủ nhiệm nói: “Giai đoạn đầu, chúng tôi kiểm tra sức khỏe toàn diện cho cô. Tình hình của cô, chúng tôi cũng đã rõ. Sau đấy, sẽ chọn một quả thận tương thích...”
Lâm Tinh nghi ngờ mình chưa tỉnh ngủ. Cô cố ý nói to để kích thích tri giác: “Thưa bác sĩ Chủ nhiệm, tôi chưa bao giờ nói thay thận, tôi chưa bao giờ nói.”
Bác sĩ Chủ nhiệm nhìn cô, nói: “Cô có biết tình trạng hiện nay của cô cứ kéo dài sẽ dẫn đến hậu quả nào không?”
Mũi Lâm Tinh cay nồng, vành mắt đỏ lên. Từ sau khi cô bị bệnh này, không một ai, các bác sĩ, kể cả bác sĩ Chủ nhiệm không nói đến tiếng chết. Người làm thầy thuốc lại càng tránh từ ấy. Vừa rồi bác sĩ Chủ nhiệm nói đến chết, nhưng cũng tránh chữ chết. Cô nghĩ, mình không có bố mẹ, không có người thân, Ngô Hiểu bỏ đi, thế giới này đối với cô không còn gì luyến tiếc, cô không sợ nói đến chữ chết:
“Thưa bác sĩ Chủ nhiệm, tôi biết tôi sắp chết, không nghĩ mình có thể sống được bao lâu nữa...”
Bác sĩ Chủ nhiệm và bác sĩ trợ lý đưa mắt nhìn nhau, hình như không ngờ làm cho tâm trạng Lâm Tinh trở nên buồn thương đến vậy. Người bác sĩ trẻ cười, rồi nói: “Đừng bi quan như vậy, cô còn trẻ lắm.”
Bác sĩ Chủ nhiệm cổ vũ: “Đấy là trước kia, trước kia tôi không dám nói. Bây giờ thì cô đã đủ khả năng phẫu thuật rồi. Chúng tôi nhất định chữa trị khỏi bệnh cho cô. Chúng tôi đủ tin, mà cô cũng nên tin tưởng.”
Lâm Tinh vẫn không hiểu.
Bác sĩ trẻ nói: “Chi phí cho ca mổ, bạn của cô đã ứng trước, cô cứ yên tâm.”
Lâm Tinh vẫn không dám tin, hỏi lại: “Ai cơ ạ? Bạn của tôi?”