Đôi môi anh mềm mại và ẩm ướt, đây là cảm xúc cũng chẳng xa lạ gì với cô. Lưỡi của anh linh hoạt đẩy hàm răng của cô ra, thăm dò và trêu chọc ở trong cái miệng ấm áp của cô. Trình Cốc Tâm bị anh kích thích tới mức toàn thân run lên, rốt cuộc đứng không nổi mà phải túm lấy cổ áo anh, hai tay vô thức vòng qua cổ anh. Cô chưa từng phản kháng, nguyên nhân là do một phần tác dụng của rượu, nhưng cô cũng không thể nào phủ nhận cô đã bị anh mê hoặc. Không biết đây là say rượu hay là say người, lúc này cô chưa từng nghĩ sẽ đẩy anh ra.diễn.đàn.lê.quý.đôn.á.bì
Eo của cô bị hai cánh tay của anh ôm chặt, ôm chặt vào vòm ngực dày rộng của anh. Thân thể của anh liên tục tỏa ra hơi nóng, làm cho thân thể cô càng vô lực. Lưỡi anh không ngừng tấn công mãnh liệt vào lãnh địa của cô, bàn tay to của anh không ngừng vuốt ve lên lưng cô. Anh đẩy ra mút vào lưỡi của cô, làm cháy sạch những rối loạn của cô.
Không ngừng lại ở cái vuốt ve ở sau lưng, tay anh dần chuyển tới trước ngực cô, ngăn cách bởi cái áo mỏng như đã đoán mà bắt đầu nhào nặn. Động tác này làm cho Trình Cốc Tâm theo bản năng muốn đẩy anh ra, nhưng Đồng Hàn Thành làm sao có thể để cô làm như vậy.diễn.đàn.lê.quý.đôn.á.bì
Hôn đến khi cô thở không nổi, anh mới rời khỏi đôi môi cô, mục tiêu của anh đã chuyển tới đôi má trắng nõn của cô, chóp mũi và vành tai. Anh khẽ liếm vành tai cô làm cho toàn thân của cô run rẩy, rồi anh thuận thế thăm dò vào trong áo cô, đẩy cao áo ngực cô lên. Cảm xúc chân thật tuyệt vời làm cho anh than nhẹ, bên ngoài bóng loáng và mềm mại, một tay nắm giữ lớn nhỏ. Bàn tay anh thô ráp đang nắm lấy làm cho cô không tự giác cong eo lên muốn thoát khỏi, lại bị anh giữ chặt.
Mỗi tiếng rên nhẹ phát ra từ miệng cô càng kích thích thần kinh của anh hơn. Hình như dục vọng ở bụng dưới của anh đã hoàn toàn thức tỉnh, đang thô sáp đứng dậy chống lại chiếc bụng bằng phẳng của cô.
“Đồng…Đồng Hàn Thành, anh mau…buông…em ra.” Lý trí còn soát lại làm cho cô có ý định muốn chạy trốn.
“Không kịp nữa rồi.” Cùng lúc đó, anh ôm lấy người ngọc ở trong người, hai ba bước đã bước vào phòng ngủ. Lúc này mà có kêu lên cũng đã mất hiệu lực, dục vọng của anh đã đốt cháy tới tận cùng, anh chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô.
Trình Cốc Tâm bị quăng mạnh lên giường, ngược lại Đồng Hàn Thành thuận tiện đè lên người cô. Lúc này, trên người trước đó còn có áo ba lỗ giờ bỗng nhiên biến mất không tung tích, cơ bụng tám múi trước bụng dưới ánh sáng ban ngày có thể thấy rõ ràng đến kỳ lạ. Anh nhanh chóng cở bỏ áo sơ mi trên người của cô, móc khóa áo lót phía sau cũng bị anh tháo ra rất nhanh, trong chớp mắt Trình Cốc Tâm và anh đối mặt trực tiếp với nhau.
Trước ngực mát rượi, cô lập tức giơ hai tay lên che đi phần ngực của mình, nhưng lại bị bàn tay anh mạnh mẽ đẩy ra. Sau đó, bộ ngực nóng cháy của anh dán lên trước ngực cô, hôn lên chiếc cổ trắng nõn của cô, lại lần nữa làm cho đầu óc cô tiến vào trạng thái trống rỗng. Môi của anh di chuyển tới ngực cô, há miệng ngậm lấy đóa hoa đỏ thắm, đầu lưỡi trêu đùa chóp đỉnh nhỏ, răng còn phụ cắn nhẹ, khiêu khích nó càng ngày càng cứng. Tay còn lại cũng không rảnh, vuốt ve nhào nặn bên còn lại. Anh nghe được âm thanh hít không khí của cô, tiếng rên tinh tế, quyến rũ và êm tai làm cho anh càng có cảm giác hưng phấn.
Ẩm ướt và nóng cùng từng đợt mút vào làm cho cô có cảm giác ngực mình vừa trướng vừa đau, vừa khó chịu vừa vui vẻ, cô chưa bao giờ biết khi ngực mình bị đụng chạm lại có cảm giác như vậy, dù không phải là lần đầu tiên, nhưng dưới tình huống ý chí vẫn còn sót lại một tia thanh tỉnh mà xảy ra.
Cô bất lực vặn vẹo thân thể mình, lại phát hiện có một chỗ thô sáp gì đó cứ chống lên bụng dưới của cô, lại làm cho không khí có chút nóng lên. Không biết phải làm sao, thứ kia cứ chống lên bụng dưới ê ẩm và mềm mại, trong nháy mắt có một luồng nhiệt lưu trào ra từ cơ thể cô. Làm cho cô cảm thấy rất xấu hổ, đã ngoài hai mươi tuổi rồi thì làm sao cô không biết đó là phản ứng gì.
Trong lúc cô đang cảm thấy xấu hổ vì phản ứng không tốt của mình, Đồng Hàn Thành đã gian ác để chân ngay tại eo cô, nhanh chóng muốn cởi bỏ sự trói buộc còn lại của cô. Anh vẫn chưa cởi quần cô xuống mà chỉ từ ngoài thăm dò vào, dọc theo quần lót cô xuống phía dưới. Khi anh chạm vào một mảng ẩm ướt, Trình Cốc Tâm lập tức cảnh giác kéo tay anh ra. Chỉ là lúc ấy đã muộn, nụ cười tươi trên mặt anh đã nói lên anh đã phát hiện tình trạng quẫn bách của cô.
Trình Cốc Tâm xấu hổ và giận dữ cắn răng, muốn đẩy anh từ trên người cô ra. Đầu tiên Đồng Hàn Thành bắt được bàn tay nhỏ của cô, nhìn qua cô ý vị thâm trường, cúi thấp đầu đến bên tai cô, dùng thanh âm gợi cảm nhất có thể nói vào tai cô, “Không được đẩy anh ra, anh biết em cũng muốn anh.” Nói xong anh còn xấu xa liếm một vòng quanh lỗ tai cô, làm cho sự phòng bị của cô mất hết.
Ngón tay tà ác dọc theo quần lót ướt đẫm chậm rãi xâm nhập vào bên trong, xoay vòng quanh rất đẹp mắt, dường như đang muốn dụ dỗ cô. Lập lại nhiều lần làm cho cô có cảm giác trống rỗng nói không nên lời, cứ như vậy hành hạ cô từng chút một, ánh mắt lờ mờ bày tỏ cô rất khó nhịn, nhưng cô vẫn cắn chặt răng chứng minh cô rất kiên trì.
Nhìn chằm chằm vào biểu cảm của cô, không nghĩ sẽ đùa cô nữa, Đồng Hàn Thành trực tiếp đẩy mép quần đưa ngón tay vào bên trong. Ngón tay thô dài tinh tế se lên vùng mềm mại của cô, nhanh chóng làm cho nhiều chất dịch chảy ra hơn. Cô cảm thấy bộ dáng của mình bây giờ đều hồn phách bay tán loạn, cả người gượng dậy không nổi, giống như đang bay bổng phập phềnh giữ không trung.
“Cũng đã ướt đủ rồi.” Anh cười nhíu mày, đẩy chướng ngại vật ra, đột nhiên đâm ngón tay vào bên trong cơ thể cô.
“A!” Trình Cốc Tâm không chịu nổi kêu nhỏ.
“Thật chặt.” Lời nói của anh càng lúc càng phóng túng, kích thích giác quan của cô.
Bị vật kỳ lạ đâm vào như thế mang đến cho cô cảm giác vui sướng xa lạ, làm cho cô không thể có phản ứng gì nữa. Mà ngón tay này cũng chậm rãi di chuyển, mượn sự ẩm ướt của cô mà đẩy ra tiến vào rất nhiều lần, cứ tiếp tục xâm nhập. Thân thể của cô cũng trào ra từng trận nhiệt lưu, làm cho ngón tay anh ẩm ướt đến rối tinh rối mù. Ý chí của cô dần trở nên mông lung, loại phấn khích kỳ lạ làm cho dục vọng của cô dâng lên. Hơn nữa răng môi và tay anh cũng không rảnh rỗi, đang quấy phá ở trước ngực cô, cô đã hoàn toàn không khống chế nổi ý thức của bản thân mình.
Bên trong gần như điên cuồng và phấn khích, kích thích mãnh liệt làm cho cô vì không chịu nổi mà co rút liên tục, rốt cuộc cũng đẩy cô lên cao trào lần thứ nhất. Cô ưm lên một tiếng rồi xụi lơ nằm trên giường, ngực thở gấp vội vàng. Đồng Hàn Thành buông ngực cô ra, nhanh nhẹn cởi xuống những ràng buộc cuối cùng ở trên người. Dục vọng ẩn nhẫn hồi lâu đang có xu thế lên cao, chậm chậm bước tới nơi ánh sáng mê người kia. Xa nhau rất lâu làm cho anh chịu đựng không nổi nữa, chỉ đành lấy tay cầm vật đó lên, chậm rãi đưa tới cửa miệng xinh đẹp kia cọ xát, làm cho bản thân anh cũng ướt đẫm.
Toàn thân cô run rẩy, nhất là nơi mà anh hành hạ. Đợi đến lúc anh xác định nó đã đủ ẩm ướt rồi, anh đột nhiên ra sức đẩy lên trên, trong nháy mắt vật cực đại của anh đã mạnh mẽ chôn sâu vào trong cơ thể cô, lấp đầy khoảng trống trong cô.
Bị xâm nhập bất ngờ không phòng bị làm cho Trình Cốc Tâm người còn chưa bình tĩnh lại đã ngửa mặt há hốc miệng, đó đã vượt qua kích thích cực hạn của cô, quả nhiên là anh muốn phá hư cô. Đôi môi đỏ hấp dẫn anh thật lâu, làm cho anh nhịn không được liền hôn lên, mút lấy răng môi của cô. Anh chậm rãi lui về phía sau rồi lại đẩy ngược trở về. Một bước lui một bước đẩy, hai bước lui hai bước đẩy, mãi cho đến khi anh thoát khỏi sự trói buộc của cô, anh lại lần nữa đột nhiên đẩy mạnh vào, nhập toàn bộ vào bên trong, làm cho cô có cảm giác có gì đó đánh sâu vào người cô.
Khi anh cứ tiếp tục ba nông một sâu đẩy vào đưa ra, khi thì anh dùng cái đầu đáng ghét đó nghiền nát ở trong cơ thể cô, trêu chọc nơi nhạy cảm của cô, mỗi lần đều làm cho cô thống khổ rụt về phía sau, nhưng đang ở trong tay anh nên không có chỗ để chạy trốn.
“A…a…ừm…a…” Từng đợt từng đợt đánh sâu vào thần kinh của cô, lúc này biểu hiện của cô vô cùng yếu đuối, dường như tất cả cảm nhận của cô đều bị anh khống chế, không có cách nào tự cô quyết định, những giọt nước mắt trong suốt bất giác đã tràn đầy trong hốc mắt. Loại cảm giác này cứ đánh úp vào cô, ngay sau đó thân thể cô cứng đờ, run lên mãnh liệt, thiếu chút nữa là cô đã hôn mê. Nhưng mà anh vẫn như cũ điên cuồng đưa ra đẩy vào ở trên thân thể cô, mang đến cho cô từng trận cao triều mãnh liệt hơn.
Ở phía dưới của cô truyền đến cảm giác mỏi nhừ cực hạn, cô chỉ có thể run rẩy không ngừng, há miệng muốn nói nhưng lại nói không nên lời. Trình Cốc Tâm cảm thấy hình như sức lực của cô đã mất sạch, không có cách nào điều khiển bản thân mình nữa. Run rẩy một lúc lâu, rốt cuộc cô cũng đã có sức để hít thở. Cô cứ ra sức hít từng đợt không khí trong phòng, tìm về lại được cảm giác của bản thân.
Phản ứng sinh lý tự nhiên của cô lại có thể kích thích Đồng Hàn Thành tới mức này, trong nháy mắt lúc cô tới cao triều, anh không có cách nào buông cô ra, ngoại trừ để anh cảm giác vui sướng khi được hút vào chặt chẽ, cùng với anh tiến vào sâu hơn làm cho cô vui sướng thêm. Bây giờ bụng dưới của cô đã được buông lỏng, làm cho anh rất vui sướng không có từ nào để diễn tả, một lần nữa làm cho anh không tự kiềm chế được.
Anh vươn tay ra vuốt ve khuôn mặt đỏ ửng của cô sau khi vận động kịch liệt, hỏi một cách xấu xa, “Em đây là đang muốn trả thù anh sao?”
Trình Cốc Tâm nghe không hiểu lời nói của anh, cho nên khi anh cầm lấy tay cô đưa tới phần bụng dưới của cô, mới hiểu được thâm ý trong câu nói của anh. Đồng thời anh còn dùng tay cô đè nhẹ lên phần bụng dưới của cô, để cho cô biết về sự tồn tại vật to lớn kia của anh. Mới vừa được thư giãn một chút giờ lại bị anh ấn lên đỉnh đầu, ngay lập tức phần dưới của cô liền mở ra.
Không biết qua bao lâu, toàn thân của Trình Cốc Tâm lần nữa cứng đờ, co rút và thét chói tai, nhưng anh vẫn còn cường hãn đánh vào nửa người dưới suy yếu của cô, tận tình tiến lên. Cuối cùng sau trận đó, anh mạnh mẽ đâm vào, lại lần nữa đưa cô lên cao triều tuyệt vời, phun ra hết tất cả dục vọng vào trong cơ thể đang gắt gao cắn chặt của cô. Thở hổn hển kịch liệt, anh nếm thử mùi vị tuyệt vời một hồi lâu, mới rút dục vọng đã phóng hết ở trong thân thể của cô ra. Anh lười nhát nâng mắt lên, mới phát hiện thiên hạ ở dưới cơ thể anh đã hôn mê bất tỉnh.
Thấy bộ dáng yên tĩnh khi ngủ của cô, anh im lặng đưa ra một quyết định,vì nể chuyện ngày hôm nay cô cho anh ăn no say, anh không so đo với chuyện ngày đó cô đi ra ngoài cùng người đàn ông khác và chuyện ước hẹn mà cô đã quên.
Trình Cốc Tâm ngủ một giấc ba tiếng sau, khi tỉnh lại ngoài trời đã tối thui. Cô giật thân thể, phát hiện thân thể của mình vẫn còn nằm trong ngực của Đồng Hàn Thành, giữa hai chân vẫn còn dính cái thứ nói cho cô biết chuyện hồi nãy cô đã phóng đãng cỡ nào.
“Tỉnh rồi à?” Đồng Hàn Thành cũng không có ngủ say, chỉ là nhắm hai mắt lại nằm ở bên cạnh cô.
Cô nhìn thẳng vào hai điểm đỏ sậm, nói không nên lời là cô ảo nảo cỡ nào, cô rõ ràng chỉ đưa ra quyết định là sẽ chấp nhận anh, nhưng tại sao lại lên giường cùng với anh?
“Trước ngực anh đẹp lắm sao?” Không thấy phản ứng của cô, Đồng Hàn Thành tiếp tục trêu chọc cô.
“Không…hề, Đồng…Đồng Hàn Thành…chúng ta, chúng ta có phải là lại làm chuyện không nên làm rồi đúng không?” Chịu không được sự trêu chọc của anh, mặt cô lền đỏ bừng lên, ấp úng phun ra câu hỏi này, kỳ thật cô hi vọng anh sẽ cho cô một câu trả lời phủ nhận.
“Ừ, không phải.”
“Thật sao?” Nghe thế mắt cô sáng bừng, ngay lập tức ngửa đầu chống lại tầm mắt của anh.
“Chuyện không nên làm…vậy là em muốn nói chuyện gì?” Trong tiềm thức của anh loại chuyện lên giường này của hai người được anh phân loại là loại chuyện nên làm, cho nên khi Trình Cốc Tâm hỏi anh có phải hai người làm ‘loại chuyện không nên làm hay không’, anh liền phủ nhận nó.
“Chính là…chính là…” Nói đến đây, Trình Cốc Tâm liền bắt đầu ấp úng, nói không nên lời, “Là…làm…làm tình đó.”
Chỉ có điều khi cô nói xong, Đồng Hàn Thành lại im lặng, phản ứng này làm cho cô không được yên tâm.