• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gương mặt Tưởng Oánh Oánh thuộc loại tinh xảo, mặt mày điều rất xinh đẹp. Lúc này cô ta đang trừng to hai mắt, hung thần sát khí, vô duyên vô cớ phá đi phần mỹ cảm này.

Thần sắc Dư Tư Nhạc không thay đổi, vẫn nhàn nhã tự tại: “Nói tôi giả vờ vô tội? Vậy còn cô thì sao?”

Một câu nói nhẹ nhàng, không mang theo sức nặng gì, giống như một thanh kiếm đâm vào tim Tưởng Oánh Oánh.

Trong lòng cô ta hoảng hốt, đầu vai run run: “Cô nói cái gì? Tôi nghe không rõ.”

Dư Tư Nhạc cười ra tiếng: “Tưởng Oánh Oánh, cô thật cho rằng mình thông minh? Việc cô đang làm, trời đang nhìn, trên thế giới này không có gì là không bị lộ tin tức. Cô dám làm thì nên gánh lấy hậu quả. Cô rơi vào kết cục như vậy, tất cả đều do gieo gió gặt bão.”

Mỗi câu nói của Dư Tư Nhạc đều nhầm vào sự kiện kia, coi như cái gì cô cũng biết, nhưng cố ý không nói ra.

“Cô nói bậy!” Tưởng Oánh Oánh gấp đến độ kích động hét to.

“Tôi có nói bậy hay không, trong lòng cô đều rõ.” Dư Tư Nhạc thật không muốn gặp mặt cô ta, nói nhiều với cô ta, giống như lãng phí nước bọt, xoay người muốn rời đi.

Tưởng Oánh Oánh chạy đến phía trước ngăn cản cô, điên cuồng quát to: “Dư Tư Nhạc, cái gì mà cũng không hiểu, cái gì mà cũng không biết! Mày không nhìn, mày không biết mùi vị bị người ta xa lánh, mày hoàn toàn không biết.”

Cô ta muốn đem tất cả ủy khuất trong lòng nói ra, nước mắt nước mũi chảy dài.

Dư Tư Nhạc nhíu chặt chân mày……….. Cô không hiểu? Cô hiểu hơn ai hết!

Cuộc sống ở Cô Nhi Viện hơn mười năm, Dư Tư Nhạc luôn bị xa lánh ở một góc không ai chú ý đến. Trong cô Nhi Viện có rất nhiều trẻ em, mỗi người không thể quan tâm chăm sóc tỉ mỉ được, Cô Nhi Viện luôn coi trọng những đứa trẻ xuất sắc, loại trẻ em bình thường như cô, có thể có được một miếng cơm để ăn đã thỏa mãn lắm rồi.

Cho tới bây giờ Dư Tư Nhạc chưa từng oán hận ai, Cô Nhi Viện cho cô một nơi che nắng che mưa, mặc dù đối xử không tốt, nhưng cô thật cảm kích.

Giống như Tưởng Oánh Oánh……………… Điều kiện gia đình thật tốt, không thiếu ăn không thiếu mặc, còn có số tiền tiêu vặt lớn.

Tưởng Oánh Oánh làm tất cả những việc này, nói trắng ra là, cô vẫn xứng đáng. Tâm cơ quá nặng, muốn độc chiếm lấy tất cả sủng ái của ba mẹ dành cho mình. Nói không chừng Tưởng Quốc Lương hiểu rõ điểm ấy, nên mới không thích cô ta.

“Cô tránh ra.” Dư Tư Nhạc muốn đi vòng qua người cô ta.

Tưởng Oánh Oánh mở hai tay ra chắn ngang người cô.

Dư Tư Nhạc nhịn không được tát một cái: “Cô nên tỉnh lại.”

Năm chữ này làm tưởng Oánh Oánh thất thần tại chỗ.

Thừa dịp sơ hở, Dư Tư Nhạc cất bước rời đi. Tuy rằng cô hận Tưởng Oánh Oánh châm ngòi mọi chuyện, tìm hai nam sinh gây phiền toái cho cô, nhưng mà.... Thấy bộ dạng đáng thương của Tưởng Oánh Oánh, cô không muốn trả thù nữa. Tìm người đánh cô ta một trận? Dư Tư Nhạc còn chưa hồ đồ như vậy, đánh nhau giải quyết mâu thuẫn không xong, chỉ làm mâu thuẫn ngày càng tăng thêm.

Từ trước đên nay, cô làm việc đều giữ lại ba phần đường sống, không thích bức người khác đến chết.

Huống hồ, kết cục của Tưởng Oánh Oánh cũng đủ thảm rồi.

........................................

Sau khi tan học, Dư Tư Nhạc không trực tiếp trở về biệt thự, mà phân phó Tiểu Vương lái xe đến quảng trường mua sắm.

Đây là trung tâm thành phố, nên số lượng người rất lớn, người đi tới đi lui như nước chảy.

"Tiểu Vương, anh trở về đi, nơi này cách công ty anh hai tôi rất gần, đợi lát nữa tôi sẽ đi tìm anh ấy." Sau đó cùng anh hai về nhà.

Có vệ sĩ đi theo, tiểu thư có thể đảm bảo an toàn.

Tiểu thư không cần đi xe, Tiểu Vương ở lại chỗ này cũng không có ý nghĩa gì. nói một tiếng gặp lại với tiểu thư rồi Tiểu Vương lái xe rời đi.

"A Bưu, biết mua caravat ở đâu không?" Dư Tư Nhạc đối với quảng trường mua sắm này không quen thuộc lắm.

"đi phía này." A Bưu đi trước dẫn đường.

Đừng nhìn A Bưu mạnh mẽ cường tráng vậy, nhưng khi nói chuyện làm người ta cười ngất.

Caravat kiểu dáng gì cần có đều có, Dư Tư Nhạc nhìn xung quanh, phát hiện cô lựa chọn càng nhiều càng khó lựa.

Nhân viên cửa hàng nhìn thấy Dư Tư nhạc đi theo sau vệ sĩ, chỉ biết đây là con dê béo. Quần áo mặc trên người, cái nào cũng là hàng hiệu.

"Vị tiểu thư này, cô có thể nhìn xem, tất cả các caravat ở đây đều là hàng tốt, rất nhiều người tầng lớp cao đến thăm cửa hàng chúng tôi." Nhân viên cửa hàng bày nụ cười chuyên nghiệp, nhìn ánh mắt Dư Tư Nhạc, giống như nhìn thấy một cọc tiền, hai mắt sáng lên.

thật ra Dư Tư Nhạc xem trọng các caravat màu xám nhạt, nhưng còn chưa đưa ra quyết định, nên mua một cái kia.

Mấy cái caravat màu xanh đậm, cũng rất không tệ, thật sự rất thích hợp với tính cách thành thục chững chạc của anh hai.

"A Bưu, anh cảm thấy cái này thế nào?" Dư Tư Nhạc chỉ về phái quầy kia hỏi.

"Tiểu thư, tôi không hiểu rõ đối với việc chọn caravat, chúng tôi làm vệ sĩ bên cạnh cô, mặc quần áo không yêu cầu phẩm vị gì, chỉ cần nhìn qua chỉnh tề là đủ rồi." Quan trọng một chút là lúc đánh nhau có thể hành động tay chân được. Về phần quần áo phối hợp nhau thì không quan trọng, bọn họ nửa khái niệm cũng không có.

Dư Tư Nhạc cũng hiểu rõ mình hỏi sai người, quay đầu nhìn về phía nhân viên cửa hàng:"Gọi cái này lại trước."

Đến đây mua caravat, tất nhiên thuận tiện mua vài cái. Tốt nhất nên chuẩn bị mỗi màu một cái, để tránh sau này lúc anh hai thay quần áo có thể phối hợp, tìm không thấy caravat thích hợp.

"Này này, còn cái này, gói lại luôn."

Nhân viên bán hàng khóe miệng cong cong, thật là bàn tay lớn!

Caravat của bọn họ, đều không có cái nào dưới năm số, vị tiểu thư này có ít nhất cũng mười số. Tiền thưởng tháng này của cô hơi thấp....

Đem caravat đóng gói xong, từng hộp từng hộp bỏ vào túi to.

Nhân viên bán hàng bày ra mười phần nhiệt tình, cười tủm tỉm nói: "Cảm ơn cô đã đến đây, xin mời đến bên kia tính tiền."

Dư Tư Nhạc lấy một cái thẻ từ trong túi tiền ra đưa cho A Bưu, "Anh qua bên kia tính tiền đi."

Cái thẻ này là anh hai cho cô, tiền tiêu vặt và tiền chi phí trong nhà đều trong thẻ này.

Dư Tư Nhạc không biết số tiền còn lại là bao nhiêu, nhưng mà... đủ mua số caravat này.

Đồ đạc do A Bưu cầm, Dư Tư Nhạc đi theo sau nhóm người vệ sĩ chậm rãi ra khỏi quảng trường mua sắm.

Từ quảng trường mua sắm đến công ty Du Lăng Thần mất khoảng mười phút.

Đây không phải là lần đầu tiên Dư Tư Nhạc đến công ty, các cô gái trước đại sảnh để lại ấn tượng sâu trong cô, dường như lười đi thông báo, càng không cản trở, mặc cho vị Du tiểu thư này tùy ý đi vào công ty.

Nhận lấy túi to từ tay A Bưu, Dư Tư Nhạc đi vào thang máy, nhẹ giọng nói với đám người A Bưu: "Các anh không cần đi với tôi, có thể thả lỏng tâm tình rồi."

Đổi lại ý tứ là, các anh có thể tan tầm rồi.

Sau khi nhóm vệ sĩ từ biệt Dư Tư Nhạc, bọn họ biến mất ở hành lang.

Cửa phòng làm việc bị Dư Tư Nhạc mở ra một khe nhỏ, theo thính giác, bên trong không chỉ có một mình an hai.

Ngồi trên ghế sô pha, còn có một cô gái ăn mặc thời trang, cô ta có mái tóc dài uốn lọn, đầu tóc rối tung xõa trên bờ vai, mười phần gợi cảm.

Du Lăng Thần mở ngăn kéo ra, lấy một cai chìa khóa đưa cho cô ta: "Cầm."

Là chìa khóa phòng sao? Dư Tư Nhạc vụng trộm đứng bên ngoài đánh giá, không vội đi vào.

"Cảm ơn Du thiếu." cô gái kia cười ngọt ngào, cánh môi đỏ sẫm khẽ mở.

Rốt cuộc cô gái này có quan hệ gì với anh hai?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK