Thân thể yếu đuối giống cậu đi đường dài hay leo khoảng năm ba tầng lầu đều thở dốc tới lợi hại, thừa đâu ra hơi chịu được cường độ vận động mạnh như tập thể thao.
Cho nên, mới chậy có vòng rưỡi cậu đã không thể chịu được nữa.
Một bên chạy, một bên từng ngụm từng ngụm thở dốc, dưới chân nặng giống như đeo thêm hàng nghìn cân, bước tiến càng lúc càng chậm.
Đỗ Hàng ngừng lại, chờ cậu chạy tới gần mới hỏi: “Chạy không nổi sao? Cậu chạy so với tôi đi còn chậm hơn.”
Tiểu Tiện lau một tay mồ hôi, suy yếu cười nói: “Học trưởng, em còn chịu được, chúng ta cùng chạy đi.”
Đỗ Hàng nhìn mặt cậu, hơi nhướn mày: “Quên đi, nhìn cái mặt trắng bệch của cậu không khác gì trét thêm một tầng vôi, liền một tia huyết sắc cũng không thấy. Đừng chạy nữa, cậu mau lên khán đài nghỉ ngơi một chút.”
“Hảo.” Tiểu Tiện lên tiếng đáp, xoay người đi hướng khán đài.
“Uy, chờ chút.” Đỗ Hàng vươn tay ra sa lưng cầm lấy khăn mặt dùng để lau mồ hôi ném vào tay Tiểu Tiện. “Đem mồ hôi lau sạch, chờ tôi thêm mười phút nữa.”
“Nga….” Tiểu Tiện lau mồ hôi, chuẩn bị đưa khăn trả lại cho Đỗ Hàng thì thấy đối phương giống như cơn gió chạy mất hút.
Khăn mặt có chút ẩm ướt, trên mặt hòa lẫn hôn hợp mùi mồ hôi cùng bột giặt, Tiểu Tiện đem đặt dưới mũi tinh tế ngửi, nghĩ mùi này thật thơm.