• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mật lý điều du’ thường được dùng để hình dung các cặp tình lữ trong tình yêu cuồng nhiệt ngọt ngào ân ái, mà Đường Văn Minh và Phương Dịch chính là đang dừng lại ở giai đoạn này, mức độ ngọt nị của hai người đã đạt đến trình độ khiến người khác không đành lòng nhìn thẳng.Sau khi ăn cùng bọn họ một bữa cơm, Vạn Ngạn Dân về đến nhà liền cho hai người vào sổ đen tạm thời không gặp mặt, có công chuyện toàn kêu trợ lý Dịch Kiêu đến xử lý, có điều mỗi lần Dịch Kiêu quay về đều hồn xiêu phách lạc, khiến Vạn Ngạn Dân đau đầu không thôi.

Thời điểm mọi người bên cạnh đối với hai người bọn họ chỉ mong tránh cũng chẳng kịp thì có một người lại vội vàng dán lên, người này không phải ai khác, chính là kẻ ăn nhờ ở đậu ở nhà Đường Văn Minh – Tống Kiến Quốc.

Vốn Đường Văn Minh không ở nhà khiến y được vui vẻ một đoạn thời gian, thế nhưng gần đây mẹ già lại tìm tới cửa, lời lẽ nghiêm khắc yêu cầu y về nhà. Tống Kiến Quốc chết sống không chịu, kết quả là mẹ Tống mỗi ngày đến nhà Đường Văn Minh tìm y “nói chuyện phiếm”, khiến Tống Kiến Quốc khổ không thể tả. Trước nay mẹ Tống sợ ảnh hưởng đến công việc của con trai nên chưa bao giờ đến công ty tìm người, bởi vậy Tống Kiến Quốc được nhàn nhã tránh né một khoảng thời gian, bây giờ bị mẹ Tống tìm đến, y đã không còn nơi để trốn. Sau khi buồn rầu vài ngày, Tống Kiến Quốc đem ánh mắt ném về phía “sào huyệt” hiện tại của Đường Văn Minh.

“Không được.” Đường Văn Minh không chút do dự cự tuyệt Tống Kiến Quốc.

“Vì sao?” Tống Kiến Quốc vẻ mặt đau khổ nói: “Chẳng lẽ cậu cứ như vậy thấy chết mà không cứu sao?”

Đường Văn Minh tức giận mắng: “Thì để cậu ở lại nhà tớ rồi còn gì, cậu còn không hài lòng cái gì? Đúng là được một tấc lại muốn tiến một thước !”

Thấy hắn kiên định cự tuyệt, Tống Kiến Quốc không thể không lui bước.

“Chỉ một đêm, cậu thu lưu tớ một đêm nha.” Tống Kiến Quốc ngượng ngùng làm nũng với Đường Văn Minh: “Chỉ cần qua đêm nay, nhất định mẹ tớ sẽ nghĩ tớ lại chuyển dời trận địa, như vậy là tớ được an toàn, đi mà, Văn Minh ca ca, cho em ở nhờ một đêm thôi, nha nha !”

“A !”

Đường Văn Minh xoa xoa cánh tay nổi đầy da gà, sau đó lùi về phía sau cách xa một đoạn, nhe răng trợn mắt phỉ nhổ Tống Kiến Quốc. Để Tống Kiến Quốc ở lại đây một đêm hắn không ngại, thế nhưng Phương Dịch thì hắn không chắc. Người này ý thức lãnh thổ rất mãnh liệt, trong nhà ngay cả phòng cho khách cũng không chuẩn bị, Đường Văn Minh tuyệt đối là người đầu tiên được ngủ lại lâu như vậy, nghĩ đến đây Đường Văn Minh nhất thời cao hứng.

Eo ! Cười nhìn thật ghê tởm !

Tống Kiến Quốc quan sát phát hiện biểu tình Đường Văn Minh có biến hóa, nhịn xuống xúc động muốn châm chọc, chuyển sang nghiêm mặt cười với hắn.

Nhìn Tống Kiến Quốc ánh mắt tha thiết, Đường Văn Minh có chút khó xử nói: “Không có phòng khách.”

“Không sao, để Phương Dịch ngủ sô pha, chúng ta ngủ giường !” Tống Kiến Quốc không chút khách khí đáp.

Đường Văn Minh mặt lạnh, đối với độ mặt dày của thằng nhãi này lại có thêm nhận thức mới.

“Hỏi Phương Dịch đi, chung quy anh ấy mới là chủ nhân nơi này.”

“Cậu cũng là nửa chủ nhân nha.”

Lời này ngược lại là xuôi tai, Đường Văn Minh tạm thời tha thứ cho hành vi đáng xấu hổ vừa rồi của Tống Kiến Quốc.

Chạng vạng Phương Dịch trở về, sau khi nghe kể lại tiền căn hậu quả, đầu tiên là nhìn về phía Đường Văn Minh; thấy hắn bộ dáng sao cũng được, trong lòng anh nhất thời có tính toán. Cũng nên cho Đường Văn Minh chút mặt mũi với bạn bè hắn, Phương Dịch nói với Tống Kiến Quốc: “Nếu vậy cậu ngủ sô pha đi.”

Tống Kiến Quốc lập tức đồng ý.

Mọi thứ đều rất hài hòa cho đến trước lúc đi ngủ, Tống Kiến Quốc thừa dịp Đường Văn Minh ở phòng khách cùng Phương Dịch, y cẩn thận lẻn vào phòng ngủ khóa trái cửa từ bên trong.

Thời điểm hai người phát hiện thì đã muộn, Đường Văn Minh tức giận muốn đạp cửa, Phương Dịch giữ chặt hắn, khuyên giải: “Thôi, cứ để cậu ta ngủ đi, mình ngủ sô pha.”

Đường Văn Minh tức giận, nói: “Chìa khóa phòng đâu? Tôi muốn cho thằng nhãi này một trận khỏi gánh vác sinh hoạt luôn !”

“Chìa khóa không biết ném chỗ nào từ lâu rồi.” Phương Dịch ôm hắn xuống lầu, hỏi: “Em có số điện thoại nhà Tống Kiến Quốc không?”

“Làm gì?” Đường Văn Minh nghi hoặc nhìn anh.

Phương Dịch cười cười, nói: “Để người nhà lĩnh cậu ta về giáo dục lại, em đỡ phải động tay động chân.”

Đường Văn Minh gật đầu, cảm giác chủ ý này cũng không tệ.

“Giường của hai ta lại để tên đực rựa khác ngủ.” Đường Văn Minh vẫn mất hứng.

Phương Dịch vuốt ve cánh tay hắn, cười nói: “Không sao, ngày mai chúng ta mua giường mới, dù sao chiếc giường này cũng dùng lâu rồi, cũng nên đổi cái mới.”

Đường Văn Minh gật đầu, rất nhanh lại cao hứng, hắn coi Phương Dịch thành đệm thịt đặt dưới thân, còn mình thì nằm trên người anh chơi đùa vui vẻ. Phương Dịch mới đầu còn hùa theo, về sau thấy xu thế có điểm không ngừng được, vội ôm lấy hắn ôn nhu dỗ: “Đừng nháo, Tống Kiến Quốc còn ở trên lầu kìa.”

Đường Văn Minh nhất thời không dám xằng bậy, trong lòng thầm thóa mạ Tống Kiến Quốc một phen. Hắn hôn Phương Dịch một lát, đến khi ngực anh nổi lên hai điểm khả nghi mới thỏa mãn gối lên người anh ngủ.

Phương Dịch ôm hắn, cảm thấy thỉnh thoảng như vậy cũng không tồi.

Tâm tình khoái trá này chẳng thể kéo dài đến ngày hôm sau bởi vì khi Phương Dịch tỉnh lại, cảm giác cả người như vừa bị xe tải nghiền qua, toàn thân trên dưới không có chỗ nào là không đau. Bây giờ anh mới hiểu được chân lý: nếu có bạn trai cao lớn cường tráng, ngàn vạn lần không nên chơi mấy trò “em gối anh ngủ”.

Đường Văn Minh cũng không khá hơn, hắn bị sái cổ.

Tống Kiến Quốc vẻ mặt nhẹ nhàng khoan khoái rời giường, đối diện với hai người mặt mũi tái mét, ánh mắt mang theo vẻ tức giận nhìn mình, y nhún vai cười nói: “Tớ làm vậy là để các cậu bồi dưỡng tình cảm ‘hoạn nạn kiến chân tình’ nha, biết bao nhiêu người có thể cùng hưởng phú quý nhưng lại không thể cùng chung hoạn nạn, cuối cùng đều chia tay. Trước tiên tớ để các cậu diễn thử, tránh cho về sau xuất hiện loại tình huống này các cậu sẽ chia ly, cho nên tớ cũng là vì các cậu thôi.”

Đường Văn Minh chưa nghe hết câu liền muốn động thủ đập bẹp y, lại bị Phương Dịch giữ chặt. Phương Dịch nhìn hắn lắc lắc đầu, Đường Văn Minh lập tức nghĩ đến cuộc điện thoại tối hôm qua, nhất thời buông tha ý tưởng bạo lực Tống Kiến Quốc.

Hắn lùi một bước trong mắt Tống Kiến Quốc lại thành đối phương chịu tiếp nhận giải thích, y dương dương tự đắc mà không hề biết tai ương đang trên đường đến đây.

Thời điểm Tống Kiến Quốc bị mẹ Tống xách ra ngoài, y mới biết thế nào là hối hận. Y vạn lần không ngờ được Đường Văn Minh trước nay đối với hành tung của y luôn giữ kín như bưng, cư nhiên sẽ chủ động báo tin cho mẹ Tống, nhưng mà bây giờ hối hận thì đã muộn rồi.

Tống Kiến Quốc bám khung cửa, khóc lóc kêu la: “Tại sao cậu lại đối xử với tớ như vậy? !”

Đường Văn Minh giơ ngón giữa xem như trả lời.

Tống Kiến Quốc cứ như vậy bị mẹ già bắt đi, Đường Văn Minh chợt cảm thấy thần thanh khí sảng, thế nhưng cổ bị sái thống khổ như bóng với hình, khiến hắn kêu khổ không ngừng. Tuy Phương Dịch muốn giúp hắn mát xa xoa dịu đau đớn, nhưng bây giờ ngay cả thân anh còn chưa lo xong, cuối cùng hai người quyết định đi tìm người đấm bóp.

Sau khi bị thợ mát xa ép buộc một phen, hai người thấy thư thái hơn rất nhiều, chỉ là rất mệt mỏi mà thôi. Vừa lúc đến giờ cơm trưa, Đường Văn Minh đề nghị đi ăn gì đó bổ sung năng lượng, Phương Dịch đương nhiên sẽ không phản đối.

Bọn họ tìm được một quán ăn ở vùng lân cận thoạt nhìn cũng không tệ lắm, hai người chưa kịp đi vào liền bị một thanh niên từ bên trong đi ra ngăn cản.

Thanh niên kia vóc dáng không cao, dáng người tinh tế, bộ dạng ưa nhìn. Đối phương vừa thấy Phương Dịch ánh mắt liền sáng lên, trực tiếp chạy vội về phía anh, đứng trước mặt Phương Dịch rướn người về phía trước như là muốn nhào vào vòng ôm của anh bất cứ lúc nào, vẻ mặt hớn hở.

“Phương Dịch ! Anh còn nhớ em không?”

Đường Văn Minh mất hứng nhíu mày, còn tưởng là bạn trai cũ linh tinh gì đấy, thế nhưng hắn có cảm giác người này nhìn rất quen mắt. Hắn cẩn thận đánh giá đối phương, càng nhìn càng thấy đối phương quen mặt. Thời điểm đang cố gắng hồi tưởng, thấy đối phương nói với Phương Dịch: “Lần trước em gặp anh ở khách sạn thành phố A, vốn định qua chào hỏi anh nhưng không cẩn thận bỏ lỡ, anh còn nhớ rõ em không? Em là Khả Nhạc nè.”

Bên tai như vang lên một tiếng sét đánh, Đường Văn Minh cả người bừng tỉnh, người này mẹ nó chính là kẻ làm gãy ‘qua qua’ hắn, tiểu thụ cúc vàng a ! (*là cúc làm = vàng =]])

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK