Lục Lộ tâm tình không tốt, và Mạnh Phàm là nạn nhân trực tiếp.
Một người vừa nếm thử mùi vị của thịt cầu xin tình yêu giữa đêm, đã bị Lục Lộ lười biếng nói:”Em không được khỏe”. Nghe nói từ khi Lục Lộ kết hôn, nhất thời thân thể không tốt, Mạnh Phàm căn bản không có mấy ngày sống tốt.
Mạnh thiếu tâm trạng không tốt, ai mới là người không may?
Còn không phải Lâm Thiếu Dương, Tô Cảnh, Cổ Tuấn Kiệt, Hà Minh và Hứa Trí Hiên, năm tên ngốc tội nghiệp đã kết nhầm bạn xấu sao!
Vì vậy, đêm nay, Mạnh Phàm, người đã nhiều lần bị từ chối, vỗ vai Lâm Thiếu Dương nói: “Thiệu Dương, tìm một người phụ nữ không dùng bao cao su cho anh.”
Lâm Thiếu Dương run run. Mạnh thiếu, anh cùng vợ mâu thuẫn có thể đừng liên lụy anh em được không. Nhất là bây giờ sự việc của Tiếu Thiến Nhi đã khiến cả thành phố nổi sóng gió, ai dám giẫm lên sấm sét ở cửa ải này. Giới thiệu cô gái cho anh, như vậy không phải phá hoại gia đình người khác sao?
Điều khiến Lâm Thiếu Dương càng thêm phiền muộn là, tại sao anh lại là người đầu tiên Mạnh Phàm tìm kiếm khi xảy ra chuyện như thế này? Không phải anh chỉ sở hữu một vài hộp đêm thôi sao? Nhưng anh chỉ cung cấp nơi ở, anh không quan tâm đến giao dịch giữa nam và nữ, là anh tình tôi nguyện, tuyệt đối không bắt ai bán thân. Tại sao Mạnh Phàm lại tập trung vào anh?
Điều mà anh không biết là năm xưa anh vô tình giới thiệu hai cô gái muốn trèo cao với Mạnh Phàm, trong suy nghĩ của Mạnh thiếu Lâm Thiếu Dương cùng vị kia đã liên lạc với thư kí Tiểu Vương để trả phí chia tay.
Về phần Tiểu Vương, chính là người đã lẻn vào khách sạn để làm bồi bàn trưởng phòng khi Mạnh Phàm và Lục Lộ có buổi xem mắt. Điều đáng nói là Tiểu Vương vẫn đang làm việc trong khách sạn, và cho đến nay vẫn chưa có dấu hiệu có thể thoát khỏi biển khổ. Sau khi đính hôn, anh bị Lục Lộ ép và gửi đến quản lý khách sạn, nơi anh ta ký một hợp đồng không công bằng có thời hạn ba năm, nếu anh ta vi phạm hợp đồng, thì vài con số thiệt hại được thanh lý cũng đủ để anh ta làm cả đời.
Về cơ bản, Lục Lộ thường không quan tâm đến những người nhỏ mọn, nhưng ai bảo anh ta giúp Mạnh Phàm? Thật ra, Lục Lộ vốn định để anh ta làm cu li trong vòng một tháng, ai biết sau tuần trăng mật trở về có quá nhiều chuyện, nhân tiện anh ta có chút quan hệ với Mạnh Phàm, nên mới như vậy, càng không thể để Tiểu Vương đi ra. Ai bảo Mạnh Phàm hẹn hò với phụ nữ trước đây là do cậu ta sắp đặt, và những người phụ nữ đó chỉ có số điện thoại di động của cậu ta mà không có thông tin liên lạc của Mạnh Phàm.
Chính vì lý do này mà Mạnh Phàm gần đây đã tìm Lâm Thiếu Dương, nếu không thì trước đây đồng chí Tiểu Vương đã phải chịu trách nhiệm về những việc này. Chỉ là kể từ khi Mạnh Phàm cưới Lục Lộ, ước tính cả đời này đồng chí Tiểu Vương sẽ bị kẹt trong khách sạn và không thể ra ngoài.
Gần đến nhà, Hứa Trí Hiên nhìn vẻ mặt chán nản của Lâm Thiếu Dương, liền cảm thấy là một người bạn, nhất định phải giúp Mạnh Phàm và Thiệu Dương giải quyết tình huống khó khăn hiện tại, đồng thời cũng cứu Mạnh Phàm khỏi phải chịu đựng cơ thịnh nộ của Lục Lộ. Cởi chuông thì cần người buộc người chuông, cứu Mạnh Phàm thì nguyên nhân sâu xa vẫn là ở Lục Lộ.
Đừng nhìn Mạnh Phàm la hét muốn tìm nữ nhân, kỳ thật Mạnh thiếu muốn tìm một người phụ nữ, phải cho cả thế giới biết ư? Anh chỉ dùng cách này để tuyên bố với cả thế giới rằng Mạnh Thiếu không thiếu phụ nữ, anh cũng không quan tâm Lục Lộ có muốn anh hay không, trên thực tế, càng như vậy thì anh càng quan tâm.
Theo sự hiểu biết của Hứa Trí Hiên đối với Mạnh Phàm trong nhiều năm, anh đối với Lục Lộ là thật lòng, nếu không anh sẽ không dám giận một người phụ nữ mà chỉ có thể chịu đựng thay vì trút giận và phát tiết lên bọn họ. Mạnh Phàm lúc này muốn ôm Lục Lộ nhưng lại không dám, nghĩ muốn đánh nhưng lại không nỡ, nghĩ muốn giáo huấn nhưng lại không biết nói gì. Một câu thôi ‘quan tâm ắt loạn’.
Nhiệm vụ cấp bách nhất là đặt Lục Lộ và Mạnh Phàm vào trạng thái giống nhau, để hai người này tự hiểu nhau, không liên quan gì đến bọn họ.
Nghĩ đến đây, Hứa Trí Hiên lộ ra nụ cười điềm tĩnh đặc trưng: “Mạnh Phàm, anh có vợ ở nhà, tại sao phải tìm người bên ngoài? Không phải phí lắm sao?”
Mạnh Phàm rất đau lòng, anh muốn hỏi Hứa Trí Hiên chuyện gì đang xảy ra với người phụ nữ này, tại sao cô lại thất thường như vậy. Hai ngày trước, cô tỉnh dậy trong vòng tay anh mang theo nụ cười trên môi, nhưng trong nháy mắt lại trở nên lạnh nhạt, hờ hững, không quan tâm. Có thấy không, Mạnh Phàm chỉ giao tiếp với nữ nhân trên giường, dưới giường căn bản không có gì để nói. Trong mắt anh, nếu một người phụ nữ sẵn sàng lên giường có nghĩa là cô ấy đang có tâm trạng tốt, còn nếu cô ấy không chịu lên giường có nghĩa là cô ấy không yêu anh, lý luận gì vậy!
Hứa Trí Hiên mỉm cười: “Phụ nữ, cần được dỗ dành.”
—————————————————————————————
Mạnh Phàm mơ mơ màng màng trở về nhà với hai vé xem phim. Anh không nhớ Hứa Trí Hiên đã nói gì, nhưng anh không bao giờ biết rằng, người anh coi là bạn tốt nhiều năm, lại thích cằn nhằn như vậy.
Với kiến thức lý thuyết rất chuyên nghiệp, tinh thần làm việc chăm chỉ và kinh nghiệm thực tế phong phú, anh đã dành cho Mạnh Phàm một bài phát biểu học thuật dài hơn hai tiếng đồng hồ. Có hai chủ đề chính, một là lý do tại sao Lục Lộ có tâm trạng tồi tệ, hai là các phương pháp khác nhau để theo đuổi Lục Lộ và phân tích tính khả thi của nó.
Hứa Trí Hiên cho rằng, để cưa cẩm Lục Lộ, trước tiên phải hiểu sở thích của cô và tìm loại thuốc phù hợp.
Thứ hai, phải nắm vững tất cả những người xung quanh cô quen thuộc với cô, đặc biệt là những người bạn khuê mật của cô và sử dụng sự si tình của mình ấy để gây ấn tượng với bạn cô của cô.
Thứ ba, cảm xúc của cô đối với cuộc sống và điều kiện vật chất nên được hiểu chi tiết, chúng phải xuất hiện kịp thời khi tình huống xảy ra, phá vỡ tuyến phòng thủ tâm lý của cô khi cô dễ bị tổn thương nhất.
Cuối cùng, nên tìm thời gian để hẹn hò với Lục Lộ!
Sau đó, anh đặt hai vé xem phim vào tay Mạnh Phàmvà nói: “Tôi nhớ đã nghiên cứu sở thích của cô ấy khi tôi muốn theo đuổi cô ấy. Cô ấy thích thể loại phim này. Cậu rủ cô ấy đi chơi, xem phim, đi mua sắm, đi công viên, cuối cùng là đi ăn, về cơ bản là phụ nữ đều sẽ rung động.”
Sau đó Mạnh Phàm về nhà với vé xem phim, thấy đèn trong phòng Lục Lộ vẫn sáng. Khi anh thấy cửa khép hờ, anh đẩy cửa vào, liền nhìn thấy Lục Lộ đang dựa vào trên giường đọc sách, dáng vẻ lười biếng.
Lục Lộ sắc mặt tối sầm dưới ánh đèn, có vẻ rất mệt mỏi, Mạnh Phàm đột nhiên cảm thấy đau lòng, bước lên trước, trực tiếp ngồi vào bên cạnh giường.
Lục Lộ liếc anh một cái rồi nhẹ nói: “Hôm nay tôi không được khỏe, hôm khác làm đi.”
Cô thật ra muốn yên lặng điều chỉnh suy nghĩ của mình. Sự xuất hiện của Ngũ Dương khiến Lục Lộ có chút mệt mỏi, không phải vì người đàn ông lừa dối mình, mà là một người khác, một người cô vừa yêu vừa hận.
Mạnh Phàm muốn mở miệng, nói những lời Hứa Trí Hiên đã dạy nhung không thể thốt ra một lời nào, cuối cùng đưa cho cô vé xem phim “Ngày mai 9 giờ, không gặp không về. Dám không tới tôi sẽ đem mấy công ty nhỏ của em phá nát! ”
Nói xong xoay người rời đi, để lại một mình Lục Lộ ngơ ngác nhìn vé xem phim, anh ta điên rồi sao? Muốn tiếp quản công ty của cô? Lục Lộ vỗ trán, băn khoăn không biết có nên tìm thời gian đưa Mạnh Phàm đi khám bệnh không.
Mạnh Phàm có thể hẹn gặp như thế này, coi như anh đủ tài năng.
Nhưng cũng không thể trách anh, hẹn hò luôn là cuộc điện thoại của Tiểu Vương, nhà hàng, khách sạn, một người phụ nữ rồi tới người phụ nữ khác. Nói cách khác, trong suy nghĩ của Mạnh thiếu, đồ ăn của nhà hàng còn quan trọng hơn phụ nữ nhiều.
Vì vậy, khi phụ nữ đến trước, anh không biết phải làm thế nào.
————————————————–
Lục Lộ vẫn đến chỗ hẹn, gương mặt trang điểm nhẹ rất thanh thoát và quý phái. Trang phục không quá đắt tiền, quần tây áo dài nhưng toát lên vẻ nữ tính. Mùa thu sắp đến, gió hơi se lạnh, Lục Lộ sẽ không mặc váy vào lúc này, cô sợ mình chết cóng sẽ không ai đau lòng cho cô.
Dù thế nào đi nữa, Mạnh Phàm, lúc sáng sớm đã bị Tô Cảnh kéo đi, ăn mặc như người mẫu đi catwalk, nhìn thấy ánh mắt của Lục Lộ thì ánh mắt sáng lên, sau đó anh lại làm ra vẻ đàng hoàng, ôm bả vai Lục Lộ cười giả bộ nói: “Cũng không mặc váy, cô có phải nữ nhân không?”
Đây chính là điển hình của việc được tiện nghi còn khoe mẽ, Lục Lộ liền tấn công, nhìn bộ dạng đầu gọn gàng đơn giản, cười nói: “Tóc mọc rồi hả?”
Khuôn mặt của Mạnh Phàm phút chốc tối sầm lại, anh còn nhớ tấm ảnh cưới đẹp đẽ hài hòa khiến người ta dễ bị tăng xông kia, đầu vừa mới mọc tóc vẫn còn phản chiếu.
Nhìn thấy vẻ mặt của anh, Lục Lộ tâm trạng tốt hẳn, nắm lấy cánh tay anh nói:”Tôi có một tấm ảnh, hôm khác rửa rồi treo trong phòng ngủ làm kỷ niệm.”
“Em dám!”
“Anh nghĩ tôi có dám không?”
Mạnh Phàm thề rằng anh thực sự muốn áp đảo người phụ nữ trước mặt mình, cởi quần áo của mình, cho cô ấy biết cái gì là oai phong lẫm liệt, nhưng tiếc là đang ở trên đường phố, trước rạp chiếu phim. Anh giơ cánh tay lên, nhìn phiếu mà Hứa Trí Hiên giấu trong tay áo, cuối cùng là một khách sạn tình thú. Anh rất háo hức, tự hỏi liệu có nên bỏ qua hành trình trong ngày này và đến thẳng khách sạn hay không.
Lúc này Lục Lộ kéo cánh tay anh đi vào, cười ngọt ngào:”Buổi biểu diễn sắp bắt đầu, sao anh còn chưa vào?”
Sau này nhất định phải cho người phụ nữ này biết ngoài đường không được cười như thế này, ở nhà có thể cười toe toét với anh thế nào cũng được.
Trong bóng tối, Mạnh Phàm nắm lấy tay trái Lục Lộ bằng tay phải, sống chết không chịu buông.
Anh đặt đôi bàn tay mềm mại đó vào lòng bàn tay to lớn của mình và nhẹ nhàng xoa nắn.
Lúc này, Lục Lộ, người đang ngồi bên trái Mạnh Phàm, đưa cho anh một cốc Coca, và cơ thể Mạnh Phàm cứng đờ.
Anh nắm tay trái Lục Lộ trong tay phải, Lục Lộ đưa cho anh ta một ly Coca ở bên phải …
Anh cứng ngắc quay cổ sang bên phải, và nhìn thấy một người phụ nữ có khuôn mặt được vẽ như một khuôn mặt của Kinh kịch đang cười toe toét nhìn anh.
*(Ý đoạn này là chị ngồi bên phải anh mà anh nắm tay nhầm bên trái nên nắm ta người khác ấy mà)
Mạnh Phàm vô cùng may mắn khi tu luyện ở thương trường nhiều năm, nên anh không hề dao động, bình tĩnh đặt bàn tay của người phụ nữ lại người cô, đồng thời đặt Coca xuống, anh cầm tay Lục Lộ giơ lên xem.
Kết quả, người phụ nữ trông không vui, sau đó dùng giày cao gót giẫm lên chân Mạnh Phàm, rồi thì thào nói:”Mẹ kiếp! Muốn ăn trộm của bà đây. Nghiệt chủng!”
Mẹ nó! Ai nói với anh rạp chiếu phim là nơi tốt để tán tỉnh? Đây rõ ràng là một nơi tốt để giết người!