• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Spoiler
Đám đệ tử tiên môn trong này đều hành lễ với Tố Ảnh Chân Nhân, ngoài viện lại có một đấm người đang vội vã đạp cửa xông tới.

Người cầm đầu mặc một chiếc áo choàng máu tím, vạt áo trước ngực có hình hổ được thêu bằng tơ vàng, tỏa sáng lấp lánh dưới ngọn lửa trong bóng đêm, nổi bật khí chất phú quý.

“Đang làm cái trò gì thế hả?” Y vừa rảo bước vào tiểu viện đã trầm giọng hỏi, giọng nói như sấm rền, “Nửa đêm nửa hôm rồi còn ồn ào cái gì?”

Nghe giọng y, chúng đệ tử trong tiên môn đều quay lại hành lễ: “Phụng đường chủ.”

Thì ra người này chính là chủ nhân của Thiên Hương phường, là phó đường chủ Phụng Minh nắm trong tay thực quyền của Thất Tuyệt đường: “Tố Ảnh Chân Nhân?” Nhìn thấy cô gái đang đứng yên trong nội viện, Phụng Minh hơi ngây ra, “Sao người lại tới nơi này>:

Tố Ảnh nghiêng đầu quay sang: “Phụng đường chủ.” Giọng nói nàng ta mang theo vẻ lạnh lùng trong trẻo riêng biệt, “Ta nghỉ ngơi trong phường, cảm thấy khí tức nơi này khác thường nên tới đây, mong đường chủ chớ trách.” Tuy lời thì xin lỗi nhưng lại chẳng có chút ý xin lỗi nào.

Thân phận của Tố Ảnh thế nào chứ, ngay cả người ngồi trên Long ỷ kia cũng phải khách khí mấy phần khi nói chuyện với nàng ta. Phụng Minh lúc này liền tươi cười: “Chân nhân nói gì vậy, Chân nhân có thể lưu tâm tới chuyện trong phường đã khiến tôi cảm kích không thôi rồi, nào dám trách tội.” Phụng Minh nhìn quanh ra bốn phía.

Lúc ánh mắt y quét gần tới chỗ Nhạn Hồi và Thiên Diệu, Nhạn Hồi vô thức chắn trước mặt Thiên Diệu thêm bao nhiêu hay bấy nhiêu.

Nàng vẫn sợ sự nhạy cảm quá đỗi của những người này, nhỡ như không có túi thơm của Huyền Ca thì bọn họ cũng chẳng tài nào khiến bản thân mình trở nên vô thanh vô tức(*) được…

(*)Vô thanh vô tức: im hơi lặng tiếng, không tiếng động, không hơi thở…

Cũng may ánh mắt Phụng Minh chỉ lướt qua, Tố Ảnh lại càng chẳng buồn nhìn tới chỗ bọn họ, đối với những người đã quen đứng trên đài cao mà nói thì nào ai nghiêm túc để ý tới những người bên dưới bao giờ.

“Có hồ yêu nào chạy mất hay tổn thất gì không?”

Phụng Minh hỏi người bên cạnh, người bên cạnh vội vàng đáp không có, Tố Ảnh Chân Nhân lại nói: “Chỉ là giết chóc nơi này nhiều quá, có mấy yêu quái chết không nhắm mắt tới quấy phá mà thôi.

Nhưng đám đệ tử nghe thấy đúng thật là quỷ hồn quấy phá thì đều tái mét cả mặt, gọn họ chỉ từng bắt mấy tiểu yêu trong địa bàn tiên môn trên Trung Nguyên mà thôi, vẫn có sự kính sự với những chuyện quỷ thần khó giải thích này, đối với những người như Tố Ảnh, bọn họ có một loại sùng bái gần như là mù quáng.

Mặc dù ai cũng tu tiên nhưng cũng có rất nhiều người cho tới cuối đời vẫn chẳng đạt được gì.

Cảm nhận được sự sợ hãi của họ, Tố Ảnh thản nhiên nói: “Đám yêu quái này lúc sống còn chẳng làm được gì, chết rồi càng không cần phải sợ. Ta đã bố trí trận pháp trừ tà ở đây rồi, đám tà mị khó lòng mà tới gần được nữa. Mọi người chỉ cần quản lí tốt đám hồ yêu trong lồng là được.

Phụng Minh bên cạnh lập tức nói: “Tố Ảnh chân nhân đã nói vậy, mọi người có thể an tâm rồi, làm việc cho tốt vào, mấy tên quỷ hoang không làm loạn nổi đại cục đâu.

Đám đệ tử tiên môn đều vỗ tay đồng ý.

Phụng Minh bước tới bên người Tố Ảnh: “Chân Nhân, vừa lúc tôi có chuyện muốn đi tìm người.”

“Chuyện gì?”

Phụng Minh hạ giọng: “Về mê hương kia…”

Ánh sáng trong mắt Tố Ảnh khẽ chuyển động, để lộ chút nhân khí trong chớp mắt.”

“Qua bên này hẵng nói.” Phụng Minh cung kính đi trước dẫn đường, Tố Ảnh liền cất bước đi theo.

Hai người đi xa dần, tiếng nói đã gần tắt hẳn, dần dà cũng chẳng thấy người đâu nữa.

Trong lòng Nhạn Hồi suy nghĩ bây giờ Tố Ảnh Chân Nhân đang ở nơi này, trong lời nói đã để lộ rằng cô ta đã ở đây được mấy hôm, bây giờ Phụng Minh còn chủ động bàn chuyện mê hương với cô ta, nói vậy cô ta cũng có can hệ trong chuyện mê hương này. Nhạn Hồi muốn tra ra kẻ chủ mưu chuyện này, đương nhiên không thể dễ dàng để manh mối biến mất ngay trước mặt mình như thế được.

Trong lòng nàng mặc niệm tâm pháp mà Thiên Diệu dạy cho lúc trước, nhất thời tiếng từng cái chuyển động của cây cỏ đều truyền tới rõ ràng trong tai nàng, ban đầu hơi ồn ào, nhưng nàng nhanh chóng ngưng thần thì đã tìm thấy chỗ Tố Ảnh, nhưng nàng chỉ kịp nghe Phụng Minh nói một câu: “… Máu của con hồ yêu kia khó luyện quá, có lẽ phải đợi tới chín chín tám mươi mốt ngày…”

Phụng Minh còn chưa dứt lời, bước chân của Tố Ảnh đã khựng lại: “Người phương nào dùng yêu pháp?”

Một tiếng quát nhẹ này khiến Nhạn Hồi vội thu khí tức, cuống quýt rút giác quan của mình về, tim nàng đập mạnh, không ngờ Tố Ảnh Chân Nhân lại nhạy cảm tới vậy, dùng tâm pháp của Thiên Diệu dạy xa tới vậy mà cũng có hể cảm giác được…

Không hổ là chân nhân đứng đầu một môn phái.

Tim nàng đang đập lô tô thì Tố Ảnh đã quay lại, cô ta đứng trước cửa ra vào tiểu viện rồi đảo mắt quanh những lồng hồ yêu trong viện, cô ta quay đầu hỏi Phụng Minh: “Những hồ yêu ở đây đều bị móc nội đán rồi đúng không?”

Phụng Minh ngây người: “Người tiên môn đã móc ra cả rồi.”

Tố Ảnh khẽ gật đầu, Nhạn Hồi trông thấy vầng sáng trong mắt cô ta nhoáng lên một cái thì thầm nghĩ không xong, cô ta đích thị là đang xem xét khí tức của mỗi người, Nhạn Hồi vốn tu tiên nên cũng không sợ, nhưng Thiên Diệu thì…

Nếu như túi thơm này quả thực có thể khiến cho cả đại tiên cũng chẳng nhận ra nổi khí thức của hắn thì bây giờ hắn chẳng khác gì một người bình thường, một người bình thường mặc đồ của đệ tử tiên môn, dù sao cũng sẽ khiến người khác nghi ngờ!

Nhạn Hồi lo lắng đến nỗi tim như sắp vọt lên cổ. Năm đó Tố Ảnh Chân Nhân có thể làm ra chuyện như vậy với Thiên Diệu, chứng tỏ cô ta chẳng phải là loại người ra tay nhân từ gì…

Trong lòng đang loạn cào cào, Nhạn Hồi chợt thấy bàn tay hơi ngứa, Thiên Diệu đang viết nhanh mấy chữ trong lòng bàn tay nàng: “Độ khí cho ta.”

Hắn viết rất nhanh, đổi lại là người khác thì chắc Nhạn Hồi vẫn chưa kịp phản ứng, nhưng đổi lại là Thiên Diệu, dường như nàng và hắn có một loại ăn ý ngầm hiểu lẫn nhau.

Độ tiên khí cho Thiên Diệu quả thực có thể giải quyết vấn đề cấp bách bây giờ, nhưng nếu cách này làm trước khi Thiên Diệu tìm được Long Cốt thì chẳng liên quan gì, dù sao cũng là cơ thể của người bình thường, có điều bây giờ hắn đã tìm được Long cốt, cơ thể đang chậm rãi thích ứng khí yêu lông, nếu cưỡng ép rót tiên khí vào, nhẹ thì hỗn loạn khí tức, nặng thì kinh mạch đảo chiều, đây cũng không phải là cách hay.

Nhưng sống có thế nào thì vẫn hơn chết.

Nhạn Hồi cắn răng, nắm chặt tay Thiên Diệu, tiên khí trong người nàng lưu chuyển qua lòng bàn tay.

Cả người Thiên Diệu run lên, có lẽ là đang rất khó chịu.

Nhưng hắn vẫn chỉ mím môi cúi thấp đầu, ánh mắt không lộ ra chút đau đớn nào. Như thể đã thành thói quen, cơ thể có đau đớn không khỏe ra sao cũng chẳng sao, đau đỡn cỡ nào hắn cũng đã trải qua rồi.

Nhạn Hồi buông tay ra, tiên khí lưu chuyển quanh người hắn, túi thơm chưa kịp thu nạp khí tức của hắn thì ánh mắt của Tố Ảnh đã đảo qua chỗ bọn họ.

Tránh được một kiếp, tạm thời không ngại.

Tố Ảnh tiến lên một bước, trong mắt như có điều suy nghĩ.

Không thể chần chờ quá lâu, trong lòng Nhạn Hồi biết rõ, tiên khí độ lên người Thiên Diệu không thể chịu đựng được sự dò xét cụ thể. Nhưng bọn họ phải thoát thân thế nào trong tình cảnh này đây…

“Môn chủ.”
Đúng lúc này, có người cất tiếng gọi, một cô gái mặc quần áo của Quảng Hàn Môn nhanh nhẹn bước vào, sắc mặt nàng ta hơi vội vàng, bối rối tới bên người Tố Ảnh rồi thì thầm với cô ta mấy câu. Khuôn mặt lạnh lùng của Tố Ảnh lập tức trông như mặt băng bị đánh nát.

Cô ta sửng sôt hồi lâu, không kịp nói một câu nào, khí tức quanh người đã nổi lên, thoáng cái đã biến mất tại chỗ, ngay cả cô ta đi hướng nào cũng chẳng ai hay.

Đệ tử đến thông báo kia cũng vội vã đi theo.

Nhất thời những tiếng bàn tán xì xào nổi lên bốn phía, mọi người đều bàn tán lí do vì sao Tố Ảnh chân nhân lại vội vã bỏ đi như thế, Nhạn Hồi dựng tai nghe thấy ai cũng nhắc đến hai chữ thư sinh.

Tố Ảnh Chân Nhân tìm được người chuyển thế của người cô ta yêu sao?

Trong lòng Nhạn Hồi hẵng còn đang suy nghĩ, Thiên Diệu bên cạnh đã nhũn cả chân lui ra sau, Nhạn Hồi quay đầu lại thì chỉ thấy sắc mặt Thiên Diệu trắng bệch, dáng vẻ như nội tức đang đại loạn.

Nàng nhìn đám đệ tử tiên môn trong viện, Phụng Minh ở cửa viện khoát tay nói: “Được rồi được rồi, mọi người yên tĩnh chút đi, vừa rồi Tố Ảnh chân nhân đã nói nơi này có người dùng yêu pháp, mọi người đều phải kiểm tra lại một chút xem có phải có yêu vật đâu đây không, tin rằng với năng lực của chư vị sẽ không để đám yêu tà này làm xằng làm bậy.

Theo lời Phụng Minh, mọi người bắt đầu tìm kiếm.

“Hôm nay không cứu người được rồi, chúng ta đi thôi.”

Thiên Diệu gật đầu.

Nhạn Hồi đi sau Thiên Diệu đễ đỡ cho hắn, làm bộ đi vào góc như mọi người rồi trốn vào một góc chết, nàng giữ eo Thiên Diệu rồi thi thuật độn thổ, chẳng mấy chốc đã ra khỏi tiểu viện, đợi đến lúc thi xong thuật thì họ đã về tới phòng của Nhạn Hồi ở Vong Ngữ lâu.

Vừa vào tới phòng Nhạn Hồi, Thiên Diệu đã ói ra một búng máu tươi.

Nhạn Hồi sợ hãi la lên: “Không phải là huynh bị đảo mạch sắp chết rồi đó chứ?”

Thiên Diệu không đáp lời nàng, chỉ tự ngồi xếp bằng xuống giường hồi tức một chốc rồi sắc mặt mới dần dần tốt lên.

Nhạn Hồi vẫn đứng cạnh nhìn hắn chằm chằm, càng nhìn càng cảm thấy Yêu Long này sống được tới hôm nay cũng thật không dễ gì, đến lúc Thiên Diệu mở mắt ra, bốn mắt tiếp xúc với nhau thì Nhạn Hồi mới vô thức hỏi: “Huynh không sao chứ?”

Thiên Diệu lắc đầu: “Chỉ là hỗn loạn khí tức một chút mà thôi, không sao.”

Thật ra nàng muốn hỏi rằng hôm nay gặp người đó, trong lòng hắn không sao chứ. Nhưng nhìn Thiên Diệu ra vẻ không muốn nhắc tới, Nhạn Hồi hiếm khi hiểu ý không hỏi thành lời, nàng chỉ chớp mắt yên lặng một chút rồi mới lại đưa tay sờ đầu Thiên Diệu rồi nói: “Đau lòng quá.”

Vừa nói xong, Thiên Diệu đã ngây người, Nhạn Hồi cũng ngây người.

Dưới ngọn đèn dầu chập chờn trong phòng, lúc này Thiên Diệu liền nhìn thấy hình ảnh khuôn mặt mình dần đỏ lên trong đôi mắt đen của Thiên Diệu.

Sau đó Nhạn Hồi liền áp tay lên má Thiên Diệu, xoay mặt hắn sang chỗ khác để hắn không thể dùng đôi mắt quá đỗi xinh đẹp kia nhìn nàng: “Này, biết điều chút đi, bây giờ ta là ngừoi trúng mê hương đó.”

Nếu là bình thường thì có đánh chết Nhạn Hồi, nàng cũng không tài nào sờ nổi đầu người khác rồi mở miệng nói hai chữ đau lòng này với một người đàn ông!

Thiên Diệu cũng thuận thế để Nhạn Hồi đẩy đầu hắn qua chỗ khác, lòng bàn tay của Nhạn Hồi như bị bỏng, lúc dán vào khuôn mặt lạnh buốt vì khí tức hỗn loạn của hắn chỉ khiến Thiên Diệu cảm thấy thật ấm áp. Thoáng chốc, trong lòng hắn sinh ra nỗi thôi thúc muốn cọ vào lòng bàn tay nàng.

Biết rằng có người đau lòng vì mình, biết rằng có người đang an ủi mình, mặc dù đó không phải là thuốc nhưng cũng có thể khiến Thiên Diệu đã quen cuộn mình trong bóng tối lạnh như băng cảm giác được tình cảm ấm áp không cách nào nói nên lời.

Thật ra mới ở cạnh Nhạn Hồi chưa được bao lâu nhưng hắn đã cảm nhận được độ ấm từ đôi tay này biết bao nhiêu lần rồi.

Hắn cụp mắt: “Cảm ơn cô.”

“Cái gì cơ?”

Thiên Diệu lại yên lặng, thật ra hắn rất muốn nói cảm ơn Nhạn Hồi rất nhiều, nhưng cuối cùng lại chỉ nói, “Cảm ơn cô hôm nay đã kéo ta lại.”

“Có gì mà phải cảm ơn chứ.” Nhạn Hồi rút tay lại, bởi vì nàng cảm thấy nếu cứ dán tay lên mặt Nhạn Hồi thế này thì tay nàng sẽ bỏng chết mất, “Chẳng lẽ ta còn có thể nhìn huynh lao ra đó chịu chết rồi liên lụy tới ta à?”

Nhạn Hồi lau tay lên áo như thể muốn lau hết lửa trong lòng bàn tay.

“Có điều, hình như Tố Ảnh Chân Nhân kia bị chúng ta gạt thật rồi.” Nhạn Hồi có vẻ không hiểu nổi, “Nếu ta là cô ta, làm ra những chuyện như thế với người khác thì đừng nói tới chuyện đêm nào cũng ngủ trong sợ hãi, chỉ e là lương tâm cũng chẳng yên nổi ngày nào, chỉ cần có chút gió thổi lay cỏ thôi chắc cũng khiến ta thấp thỏm như chim sợ cành cong rồi. Cô ta cũng to gan thật đó.”

Thiên Diệu yên lặng, cũng đúng, Tố Ảnh cũng thật to gan.

Chỉ mới hai mươi năm không gặp mà cô ta đã không nhìn ra được hắn nữa.

Nhưng nếu là Tố Ảnh thì cho dù cô ta có đổi thân thể, che khí tức, đổi thân phận đi chăng nữa, cho dù có cách cả trăm năm, Thiên Diệu cũng sẽ không bao giờ quên ánh mắt của cô ta.

“Dù sao cũng không giống nhau.” Thiên Diệu mở miệng, sắc mặt đã mang vẻ trào phúng, “Đối với Tố Ảnh thì ta cũng chỉ là yêu quái, là ván cầu, là công cụ lợi dụng mà thôi. Ai lại nhớ ra được hình dáng một chiếc đũa đã dùng hai mươi năm trước đâu chứ?”

Hắn thù hận một người, nhưng trên đời này, bất lực nhất là hắn chưa kịp trả thù thì người kia đã quên mất hắn rồi.

Khiến cho người ta vừa bất lực vừa mệt mỏi cỡ nào chứ, vậy mà lại chẳng thể làm được gì.

“Vậy thì khiến cho cô ta nhớ lại thôi.” Nhạn Hồi nói. “Để cô ta biết rõ huynh không phải chiếc đũa mà cũng là con nười biết cười biết đau, biết đau lòng khổ sở như cô ta.”

Thiên Diệu nhìn Nhạn Hồi thật lâu, mãi đến khi ánh trăng ngoài cửa lên cao dần, soi sáng cả khuôn mặt nàng. Trong nháy mắt này, Thiên Diệu bỗng nhiên lý giải được trước kia nàng nói nhìn người ta lóe ánh sáng là thế nào.

Quả thực chói mắt.

Hắn nhìn Nhạn Hồi chằm chằm, trông thấy nàng từ từ đỏ mặt, khóe miệng hắn bỗng khẽ cong lên, ngay cả hắn cũng chẳng phát hiện ra được: “Cô nói vậy là muốn tìm hết cho bằng được những phần cơ thể còn lại của ta giúp ta sao?”

Nhạn Hồi ngây người, sau đó sắc mặt nàng nghiêm túc: “Ta vừa nói gì ấy nhỉ?” Đôi mắt nàng đảo tròn, “Chuyện hôm nay không thành, ngày mai chúng ta bàn kế khác, khuya rồi, huynh ngủ ở đây đi, ta đói bụng, muốn đi tìm chút gì đó ăn. Tạm biệt.”

Nhạn Hồi vừa nói vừa lui ra khỏi phòng.

Thiên Diệu nghe tiếng bước chân xuống lầu vội vã của Nhạn Hồi thì bất giác bật cười.

Sau cảm giác vui vẻ, hắn ngẩng đầu bỗng thấy căn phòng trồng rỗng, vừa nãy không thấy lạnh, chẳng hiểu sao Nhạn Hồi vừa đi, hắn đã lại cảm thấy chung quanh trống rỗng vô ngần.

Lạnh đến thấu cả xương, chẳng tài nào áp chế nổi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK