• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng ngoài dự liệu của cô ta, Cố Tương không hề nghĩ ngợi, liền nói: “Vậy cũng không cần người đóng thế nữa.”
Tưởng Lily và Văn Tĩnh sững sờ, Văn Tĩnh vội la lên: “Tương Tương, trời nóng lắm. chị Lily nói đúng đó, em đừng nên miễn cưỡng…”
“Cũng không phải là miễn cưỡng.” Không đợi cô ấy nói xong, Cố Tương cắt ngang: “Em là một diễn viên, phải là người chuyên nghiệp.” Cô nhìn Kiều Ánh Tinh khẽ mỉm cười: “Làm phiền chút nữa chị Kiều nói với nhóm phóng viên một tiếng, viết về em chuyên nghiệp chút nhé.”
Lúc cô nói lời này, giọng nói nghiêm túc, không nhìn ra một chút nhạo báng nào nhưng Kiều Ánh Tinh cảm thấy lời này đang châm chọc cô ta.
Trong lòng cô ta dằn lại, ngay sau đó cười: “Nhất định rồi. Vậy để chị thay em nói với Ôn đạo diễn một tiếng nha.” Quay người đi, nụ cười đã biến mất.
Nếu Cố Tương đã tự mình không biết sống chết, cô ta phải thừa dịp Cố Tương hả hê chỉnh chết cô.
Tưởng Lily nhìn thấu dụng ý của Kiều Ánh Tinh, lo lắng nhìn Cố Tương: “Em so đo với cô ta làm gì cho mệt, phải biết quý bản thân mình chứ. [email protected] Làm diễn viên không cần giận lẫy, bây giờ đổi ý vẫn còn kịp.” Cô ấy cho là Cố Tương đồng ý không dùng người đóng thế vì trúng phép khích tướng của Kiều Ánh Tinh.
“Em không có giận lẫy.” Cố Tương nói: “Em hiểu rõ mình đang làm gì. Nhưng mà nghiệp diễn là vậy, có thể diễn vinh quang chói lọi, cũng có thể diễn xấu xí dơ bẩn. Đó là công việc thôi.” Cô cười cười: “Cám ơn chị Lily, em đi hoá trang lại cái đã.”
Văn Tĩnh vội vàng đi theo, còn muốn khuyên bảo Cố Tương, lại thấy Cố Tương vào phòng nghỉ ngơi ngồi xuống, nhìn bốn bề vắng lặng, hỏi Văn Tĩnh: “Trong tay chị có số điện thoại phóng viên không?”
“Có vài người.” Đầu tiên Văn Tĩnh sửng sốt, sau đó bừng tỉnh hiểu ra: “Tương Tương, em định…. Nhưng mà…” Cô ấy hơi khó xử: “Đây đúng là lần đầu tiên em diễn loại cảnh này, gọi phóng viên tới cũng không có ích gì.”
Ý của Cố Tương là, nếu đã muốn quay cảnh diễn này sao không gọi thêm phóng viên đến viết vài bài, ca ngợi kinh nghiệm, thái độ làm việc nghiêm túc, cái gì cũng được. Nhưng Văn Tĩnh cảm thấy, lần đầu tiên


chuong-37-phan-don-2-1542775037.073.jpg

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK