Con gà này được mua ở siêu thị với giá 90 tệ nhưng nhân sâm này không phải là nhân sâm được bán ở siêu thị với giá tiền một cân chỉ có mấy chục tệ, mà đây là nhân sâm 50 năm được Triệu Hoa Lan lấy ra từ trong nhà kho.
Đại Chu triều không có người gieo trồng nhân sâm, mỗi một gốc nhân sâm đều được đào ra từ trong rừng núi sâu, là một gốc nhân sâm của tự nhiên, nhân sâm từ 10 năm trở lên có tiền cũng không mua được.
Người miền núi cùng dược nông một khi hái được nhân sâm, đem vào trong thành để bán liền sẽ đưa tới một cuộc tranh đoạt giữa các thế gia quý tộc.
Canh sâm bổ khí ích thần, chỉ cần gia đình nào có chút giàu có, đều muốn mua một, hai gốc nhân sâm để chuẩn bị cho bất cứ tình huống khẩn cấp nào.
Tự nhiên Cảnh gia cũng có chuẩn bị nhân sâm, trong đó có một gốc nhân sâm đã sinh trưởng thành hình dáng của một đứa trẻ, đó là một trong các sính lễ mà trong cung đưa cho Cảnh Tình, nghe nói cây nhân sâm này được hái từ Lĩnh Nam, nó có số tuổi và phẩm tướng tốt nhất trong bảo khố của hoàng cung, Thích Hoàng Hậu thừa dịp hạ sính lễ đã lấy cây nhân sâm này từ trong quốc khố đưa cho con dâu tương lai.
Theo như quy củ thì sính lễ của Thái Tử Phi đều sẽ được mang về phủ Thái Tử, nhưng loại đồ vật có thể cứu người này, không mang theo trở về thì cũng không ai có thể trách được.
Suy xét đến tuổi tác của Sở Tú Nương, gốc nhân sâm này cùng những dược liệu đồ vật có ích đối với sức khoẻ ở bên trong sính lễ đều bị Cảnh Tình lựa chọn để lại, đưa vào công trung.
Cây nhân sâm kia được giữ lại để cứu mạng, tự nhiên là không có khả năng lấy ra để hầm canh, nếu làm như vậy thật là đại tài tiểu dụng, gốc nhân sâm mà hôm nay Triệu Hoa Lan dùng chính là một gốc nhân sâm 50 năm hết sức bình thường ở trong nhà kho.
* đại tài tiểu dụng : sử dụng không đúng chỗ, gây ra sự lãng phí.
Nhìn tô canh gà được đặt ở trên bàn, Khâu Thành Cảnh không khỏi cảm thán nói: “Không hổ là nhân sâm tự nhiên, từ xa đã ngửi được một cổ hương vị thanh mát, nhân sâm được gieo trồng lấy ra để so sánh cùng nhân sâm tự nhiên thì trông nó giống như là một cây củ cải lớn.
”Lời nói của Khâu Thành Cảnh đích xác là lời nói thật, gốc nhân sâm này đúng là thứ tốt, xa xa ngửi được hương vị cũng làm cho người ta cảm thấy thần thanh khí sảng.
Trải qua một khoảng thời gian ở chung, người nhà họ Cảnh cũng đã xem Khâu Thành Cảnh cùng Đái Lộ là người một nhà, nghe anh ta nói như vậy, Sở Tú Nương cười ha hả nói: “Vậy lát nữa ngươi nhất định phải uống cho thật nhiều.
”Ở Đại Chu triều, nhân sâm 20-30 năm thật ra cũng không khó tìm, quản sự ở trong phủ một năm có thể mua được mấy gốc, trước kia trong Cảnh gia canh nhân sâm cũng không tính là đồ vật hiếm lạ.
Nhưng hiện giờ người nhà họ Cảnh đã xuyên không, có vài thứ ở trong nhà dùng một chút liền thiếu một chút, đặc biệt là thứ tốt như nhân sâm tự nhiên, ăn hết rồi muốn mua lại sẽ rất khó khăn.
Tưởng tượng đến chuyện về sau nhà mình không thể thường uống canh gà hầm nhân sâm, Sở Tú Nương vội vàng thúc giục cháu trai cùng cháu gái uống nhiều một chút.
Tuy rằng trước kia Triệu Hoa Lan không thường xuyên xuống bếp, nhưng một bàn đồ ăn hôm nay bà đã nấu rất tốt, đặc biệt là món khoai tây xào cùng với món cà chua xào trứng gà, hai món này được mọi người khen ngợi rất nhiều.
Thấy mọi người ăn uống thật vui vẻ, Triệu Hoa Lan cũng buông tâm.
Khoai tây cùng cà chua đều là nguyên liệu nấu ăn mà trước đây Triệu Hoa Lan chưa từng thấy qua, thời điểm xử lý mấy thứ này trong lòng bà cũng hơi lo lắng, không ngờ cuối cùng lại xào ra hương vị ngoài ý muốn.
Tuy rằng hương vị của cơm nhà so ra kém hương vị của tiệm cơm bên ngoài, nhưng mấy ngày nay mọi người đều ăn cơm bên ngoài cho nên hiện tại được ăn cơm nhà thì mọi người đều cảm thấy rất ngon, rất thoả mãn.
.
Trong lúc nấu cơm Triệu Hoa Lan đã cố ý nấu rất nhiều, nhưng người nhà họ Cảnh cùng với bọn Đái Lộ, vẫn ăn hết tất cả đồ ăn ở trên bàn.
Ngay cả cá lư hấp nước sốt, cũng bị Cảnh Lâm lấy chan canh ăn.
Nếu là trước kia, Triệu Hoa Lan khẳng định sẽ không để Cảnh Lâm ở dưới mí mắt của mình làm ra hành động thất thố như vậy, nhưng sau khi đến hiện đại, bà cảm thấy sợi gân luôn căng chặt ở trong thân thể giống như đã bị cắt đứt, phong phạm quý nữ của nhà thế gia vọng tộc mà bà kiên trì vài chục năm cũng trở nên không còn quan trọng.
Triệu Hoa Lan cười nhìn con trai ăn cơm, sau khi Cảnh Lâm ăn sạch cơm trong chén, bà cùng Cảnh Tình đứng dậy thu dọn chén đũa đưa về phòng bếp.
Triệu Hoa Lan yêu thích không buông tay, sờ sờ máy rửa chén tự động đang được vận hành, lần đầu tiên bà cảm thấy, sau khi có mấy thứ này, cho dù chỉ có một mình bà phụ trách nấu ăn và chăm sóc cuộc sống hàng ngày cho người nhà, thì cũng không phải là một việc khó.
Nghĩ đến việc con trai cùng con gái ngày mai phải trở lại phòng quản lý tiếp tục học tập, buổi tối Cảnh An Hoằng cùng Triệu Hoa Lan cảm thấy không yên tâm đã lôi kéo căn dặn hai người bọn họ rất nhiều thứ.
Tỷ như ở phòng quản lý phải nghe theo lời nói của lão sư, nghiêm túc học tập, nếu ăn không được cơm của nhà ăn thì đi tới nhà ăn nhỏ gọi món để ăn, thân thể của bọn họ đều đang trong giai đoạn phát triển, ngàn vạn không thể thiếu hụt sức khoẻ.
Triệu Hoa Lan dặn dò Cảnh Lâm, kêu cậu ở bên ngoài không thể nổi lên tính tình của thiếu gia, nếu chọc người của phòng quản lý chán ghét, một nhà bọn họ sẽ không chiếm được chỗ tốt.
Đái Lộ ở một bên nghe Triệu Hoa Lan dặn dò, cô giơ tay sờ sờ chóp mũi, cô thầm nghĩ phải nhắc nhở bà một câu, phòng quản lý an bài chương trình học tập cho hai chị em Cảnh Tình cũng thực nhân đạo, cùng một dạng như ở trong trường học, một tuần chỉ học có năm ngày, cuối tuần cũng có thể trở về nhà, chẳng qua là không có môn học nhàn nhã như âm nhạc, thể dục.
Hơn nữa các đồng nghiệp của cô cũng rất dễ ở chung, cũng sẽ không so đo cùng một người xuyên không chỉ mới mười tuổi.
Nhưng hai mẹ con người ta đang nói chuyện Đái Lộ cũng không thể xen mồm, cuối cùng cô chỉ có thể nghẹn một bụng trở về phòng để ngủ.
Ngày hôm sau, Triệu Hoa Lan cùng Cảnh An Hoằng mới sáng sớm đã rời giường.
Triệu Hoa Lan muốn đi siêu thị mua đồ ăn, thuận tiện đưa con trai con gái ra cửa, còn Cảnh An Hoằng thì muốn ra ngoài đi làm.
Đúng vậy, hôm nay là ngày đầu tiên Cảnh An Hoằng đi đến cơ quan để nhận việc, Cảnh An Hoằng đã chính thức trở thành một chuyên gia cấp cao được nằm trong biên chế của viện nghiên cứu.
Cảnh An Hoằng mặc lên người một bộ tây trang, Triệu Hoa Lan giơ tay chỉnh lại cổ áo giúp chồng, còn nắm chặt nắm tay cổ vũ cho ông nói: “Sau khi đến cơ quan phải biểu hiện cho tốt, người một nhà đều đang dựa vào ngươi.
”Cảnh An Hoằng cũng không tin vào lời nói của vợ, rốt cuộc thì tiền lương của ông cũng không có bao nhiêu, cả gia đình thật sự không trông cậy vào được.
Viện nghiên cứu đế đô là cơ quan nghiên cứu có uy quyền đứng đầu cả nước, tự nhiên cũng là đối tượng mà quốc gia đang muốn nâng đỡ, ở một nơi tấc đất tấc vàng như đế đô, viện nghiên cứu cũng có quy mô rất lớn, gồm có ba toàn nhà lớn.
Ngày đầu tiên Cảnh An Hoằng đi làm, ông được Khâu Thành Cảnh lái xe đưa đi.
Ấn tượng đầu tiên của Cảnh An Hoằng về viện nghiên cứu chính là bên ngoài có tường vây rất cao.
Tường vây bên ngoài Cảnh gia có độ cao là 2 mét 2, lúc còn ở Đại Chu triều, trong phủ có hộ viện trông coi, tuy rằng tường vây cao 2 mét 2 cũng không tính là cao, nhưng cũng rất an toàn.
Viện nghiên cứu có rất nhiều tư liệu nghiên cứu trân quý, trong đó có không ít đồ cổ trân phẩm có giá trị liên thành, cho nên tường vây bên ngoài của viện nghiên cứu ước chừng cao 3 mét, ở trên đỉnh cao nhất của tường vây còn trang bị rất nhiều dây nhỏ.
Tới hiện đại đã lâu, Cảnh An Hoằng cũng học được việc tự động não, tỷ như lúc này, ông cũng không có vô tri sẽ thật sự cho rằng trên đầu tường chỉ trang bị dây nhỏ bình thường.
Thấy Cảnh An Hoằng bình tĩnh nhìn đầu tường, Khâu Thành Cảnh lập tức giải thích: “Đó là hàng rào điện, có lực sát thương rất lớn, đầu tường trang bị loại này sẽ không có người dám leo vào.
”Tuy rằng Cảnh An Hoằng còn chưa rõ hàng rào điện là cái gì, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc ông nghe hiểu lời nói của hắn Khâu Thành Cảnh, ông biết cái thứ được gọi là hàng rào điện tuyệt đối là vật nguy hiểm.
Trước cửa lớn của viện nghiên cứu một ngày 24 giờ đều có cảnh sát được trang bị súng thật đạn thật để canh gác.
Tuy rằng vẻ bề ngoài của Khâu Thành Cảnh cũng là nhân viên làm việc cho quốc gia, nhưng không có văn bản, anh ta cũng không vào được viện nghiên cứu, cho nên anh ta chỉ có thể đưa Cảnh An Hoằng đến trước cửa của viện nghiên cứu.
Trước khi Cảnh An Hoằng xuống xe, Khâu Thành Cảnh cảm thấy không yên tâm mà lên tiếng dặn dò: “Cảnh tiên sinh, buổi chiều ta sẽ lại đây để đón ngươi, những tri thức được học trước đó ngươi nhất định không thể quên.
”Cảnh An Hoằng gật gật đầu, luôn tỏ vẻ chính mình ở viện nghiên cứu nhất định sẽ thận trọng từ lời nói đến việc làm, việc không nên nói, tuyệt đối sẽ không nói ra dù chỉ là nửa chữ.
Sau khi được Cảnh An Hoằng bảo đảm, Khâu Thành Cảnh cũng hoàn toàn yên tâm.
Cảnh An Hoằng là một người trưởng thành, Khâu Thành Cảnh cũng không cảm thấy ông ấy sẽ nhất thời lỡ miệng mà nói ra chuyện của người xuyên không, những lời nói vừa rồi của anh ta chẳng qua là muốn cho ông ấy càng thêm cẩn thận.
Xuyên không đến đây cũng hơn nửa tháng, đây là lần đầu tiên Cảnh An Hoằng rời khỏi người nhà cùng đám người Khâu Thành Cảnh, một mình đi ra cửa.
Cảnh An Hoằng giơ tay sửa sửa lại áo khoác của tây trang, sau khi đã xác định không có bất luận việc gì không ổn, từ trong túi ông lấy ra bản hợp đồng của mình.
Sau khi thẩm tra đối chiếu với hợp đồng, hai người cánh sát đang canh gác cũng không nói lời nào, chỉ phất tay để Cảnh An Hoằng đi vào.
Sau khi đi vào được hai bước, thần sắc trên mặt của Cảnh An Hoằng đầy quẫn bách đi ngược trở lại, ông có chút sợ hãi nhìn thoáng qua cây súng trên tay cảnh sát đang canh gác, ông đánh bạo hỏi một câu: “Làm phiền, cho hỏi một chút, văn phòng của viện trưởng đi ở bên nào?”Vì để người xuyên không sau khi tới hiện đại có thể tuân thủ pháp luật, thời điểm học tập ở phòng quản lý, vì uy hiếp người xuyên không, lão sư đã từng giới thiệu cho bọn họ về uy lực của vũ khí hiện đại trong quân đội.
.
Danh Sách Chương: