Phong Thiên sửng sốt, vươn tay lại bóp cổ Thẩm Bạch, "Ngươi là nam?"
Thẩm Bạch mắt trợn trắng, dùng sức gỡ tay Phong Thiên, sau đó hít sâu vài ngụm không khí mới mẻ.
"Thiếu hiệp ngươi đáng ghét, bên trong nhân gia, vĩnh viễn là một nữ tử nhu nhược bất lực!"
Phong Thiên:!
Phong Thiên hé miệng, sắc mặt trắng nhợt, phun ra một chữ, "Lăn!"
"Nhân gia không đi đấy!"
Thẩm Bạch tay chống nạnh, mười phần tiểu tính tình nói, "Nhân gia đối với ngươi vừa gặp đã thương, nhị thấy chung tình, tam thấy không quân không được, thiếu hiệp ngươi có thể không cần nhân gia, nhưng, chỉ cần ngươi còn ở trong tầm mắt ta, ta tuyệt đối sẽ không buông tha ngươi!"
Nói xong, Thẩm Bạch nhìn sắc mặt Phong Thiên, dậm dậm chân, "Nhân gia không phải cái loại nữ nhân lả lơi ong bướm!"
"Phốc ——!!"
Phong Thiên phun ra một ngụm máu đen, sắc mặt trắng bệch, sau đó trực tiếp nửa quỳ xuống, trạng thái rất không ổn.
Thẩm Bạch mí mắt giật giật, cẩn thận đi qua nhìn, "Thiếu hiệp? Thiếu hiệp?"
Phong Thiên động cũng không động một chút.
Thẩm Bạch nhìn bốn phía, lại mở miệng nói, "Thẩm Thiên Thiên tới!"
Phong Thiên hơi giật mí mắt, rồi lại vô lực, cuối cùng ngã xuống.
Thẩm Bạch yên tâm, nếu là thật sự hôn mê, hiện giờ Phong Thiên sợ là đã đối với Thẩm Thiên Thiên hận thấu xương, phàm là có một chút cơ hội, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Thẩm Thiên Thiên.
Hệ thống, ta cảm thấy trạng thái của Phong Thiên không giống ở trong cốt truyện, theo lý thuyết y hiện tại hẳn là nên khí phách hăng hái mới đúng.
Thẩm Bạch qua đi đem Phong Thiên nâng dậy, sau đó chọn chỗ sạch sẽ đặt y nằm xuống.
【A, ngươi còn có mặt mũi đề cập tới cốt truyện】
Ta có mặt hay không ngươi còn không biết sao?
【Sờ qua, rất dày】
!
Thẩm Bạch nhìn kỹ sắc mặt Phong Thiên, đích xác là tiều tụy tái nhợt, còn có máu đen vừa phun ra.
Thẩm Bạch nhìn mà đôi mắt cũng đau, đi đến suối làm ướt khăn lau sạch sẽ, bao gồm cả gương mặt đã biểu lộ tư thế oai hùng kia.
Không phải Thẩm Bạch thổi, có thể làm nam chủ dưới ngòi bút của hắn, nếu không phải gương mặt khiến thiên nộ nhân oán thì chính là vũ nhục thẩm mỹ của hắn, cho nên Phong Thiên rất tuấn tú, phi thường soái, đặc biệt là sau khi hắc hóa.
Theo lý mà nói, có bàn tay vàng lại có truyền thừa, sao lại lưu lạc thành bộ dáng chật vật như bây giờ?
Không nên, quả thực là không nên.
Hệ thống, Phong Thiên làm sao vậy?
【Không chết】
Ta mẹ nó cũng biết là không chết, theo lý mà nói hắn như thế nào lại khiến bản thân chật vật như vầy?
【Ngươi cho rằng, hắn đã trở về tiên tông?】
Thẩm Bạch sửng sốt, vì cái gì?
Không đúng, lúc ấy ở bên trong bí cảnh, sư tôn khẳng định đã phát hiện Phong Thiên khác thường, nếu Phong Thiên trở về, dù có dấu đi ma khí, nhưng sư tôn không nhất định sẽ để mặc không quan tâm.
Hơn nữa mọi người đều đồn đãi Phong Thiên đã bị Thẩm Thiên Thiên hại chết, nếu trở về, chắc chắn sẽ bị chú ý thân phận ma tu.
Thẩm Bạch cảm thấy liên tiếp mấy chuyện này, rõ ràng mỗi một cái cốt truyện hắn đều nỗ lực đi hoàn thành, nhưng sao hắn lại cảm thấy cốt truyện giống như con ngựa hoang thoát cương một đi không trở lại, còn nhân tiện tặng hắn một đầu thảo nguyên xanh mượt.
Còn có sư tôn, ngày đó Tử Lôi đầy trời, tựa như hệ thống nói, với tu vi của sư tôn nhà mình, thiên kiếp tới thì chỉ có thể thành tiên, nhưng cái tư thế kia cũng không giống lắm nha.
Vì sao ngày đó sư tôn lại tới bí cảnh Ngộ Thiên?
Ở trong giả thiết của hắn, sư tôn sẽ không ra khỏi Vân Phong, bởi vì y thích hợp sinh hoạt ở trên đó, được vô số người kính ngưỡng cùng tôn trọng, giống như ánh trăng trong đêm đen, chỉ thích hợp để người khác ngước lên ngắm nhìn, không thể sinh ra ý định khinh nhờn.
Đặc biệt là Sương Quang Thập Tứ Dạ, sư tôn nhà mình thế nhưng lại rút kiếm ra, trong cốt truyện, Sương Quang Thập Tứ Dạ chưa từng xuất hiện quá một lần.
Mà một lần kia, là lúc tu chân giới sắp sụp đổ, bằng không sư tôn tuyệt đối sẽ không động vào kiếm.
Còn có kiếm hồn.
Thẩm Bạch trong đầu hiện lên gương mặt quạnh quẽ mang theo diễm lệ, cùng với tua màu đỏ phất phơ tỏa ra ánh sáng, một thân áo ngoài huyết hồng, đỏ rực dưới trăng.
Bí mật của kiếm hồn rốt cuộc là cái gì, hoặc là nói, kia thật sự chỉ là kiếm hồn sao?
Thẩm Bạch suy nghĩ nửa ngày không ra, cũng không biết có phải cánh bướm đập quá nhanh hay không, hắn cứ có cảm giác đồ vật không thuộc giả thiết toàn bộ đều lao ra rồi.
Cốt truyện như con ngựa hoang thoát cương thì cũng thôi đi, mấy đồ vật này cũng không giống nhau, điểm này làm Thẩm Bạch rất không yên lòng.
Vạn nhất cốt truyện càng ngày càng băng, về sau hắn phải hoàn thành nhiệm vụ như nào đây?
Đến lúc đó mọi thứ đều không còn phát triển theo cốt truyện, không biết sẽ tạo ra chuyện xấu gì nữa.
Hố, thật hố!
Càng nghĩ Thẩm Bạch lại nhịn không được, ở trong lòng yên lặng thăm hỏi hệ thống một chút, nhân tiện còn có cả nhà nó.
Hệ thống, ta cảm thấy thế giới đối với ta thật không công bằng.
【Trên đời này không có gì là công bằng tuyệt đối】
Ngươi đem Thiên Bình đặt chỗ nào rồi?
【Cho nên ta không phải Thiên Bình, ngươi cũng không phải】
!
Rõ ràng cảm giác không hề có đạo lý, nhưng lại không tìm được lý do nào để phản bác.
Thẩm Bạch nhìn Phong Thiên còn đang hôn mê, lại ngẩng đầu nhìn đám mây càng trở nên hồng tía.
Linh thú kia mấy ngày nữa sẽ xuất thế, hình như người tới Nghênh Phong sơn không phải tất cả đều vì linh thú, còn là vì Thẩm Thiên Thiên đang bị Lăng Vân Tiên Tông treo thưởng.
Cái lệnh này hẳn là do sư tôn phát ra, sư tôn vẫn còn nghĩ đến hắn sao.
Thẩm Bạch nhíu mày, tâm trí không biết đã bay tới địa phương nào.
Hệ thống, trứng ta đau.
【Không phải ta niết】
!
Tra thống, đồng quy vu tận đi!
Ta muốn lấy máu ngươi tế tôn nghiêm đã chết của ta!
Ta muốn biết sư tôn như nào rồi.
【Còn sống】
Ngươi không thể có lệ như vậy, ta không phải là tâm can bảo bối của ngươi ư?
【Ta muốn niết trứng ngươi】
Thẩm Bạch:!
Ngươi đây là trần trụi đem tôn nghiêm của ta đạp trên đất, cọ xát cọ xát rồi lại cọ xát!
Ngươi là biến thái sao?!
Thẩm Bạch khóe mắt hơi giật giật.
【Chỉ là đột nhiên có hứng thú】
Có hứng thì cũng không thể con mẹ nó biến thái như vậy, ngươi biết ngươi như này là sao không, này là đang quấy rối, chẳng khác nào đang giẫm đạp lên tôn nghiêm của ta, ta chỗ nào có lỗi với ngươi, trong lòng ta tâm niệm tất cả đều là ngươi, ngươi thế nhưng lại làm chuyện biến thái như vậy với ta, ngươi lấy chết tạ tội đi, tra thống!
【Trao đổi không?】
Ta từ chối
Ta tuyệt đối sẽ không đem tôn nghiêm tặng cho ngươi, để ngươi giẫm đạp vô tình, ta là một người có cốt khí, ta là một người có lòng tự tôn!
Cho nên ——!
Chỉ một chút thôi
【Thành giao】
Thẩm Bạch bụm mặt, gục đầu xuống, không còn mặt mũi nào.
VÌ cái gì hắn phải trải qua chuyện này a a a a!
Vì cái gì phải bị người ta niết Đản Đản a a a!!!
Tôn nghiêm của ta ngươi đang ở đâu, lúc trước ít nhất người còn nằm trên mặt đất, hiện tại ngươi đã thấp đến dưới đường chân trời rồi sao!
Sau đó, Thẩm Bạch cảm giác được Đản Đản của mình bị lưu điện nhẹ nhàng chạm qua, sau đó đột nhiên đau xót.
"Đù má!"
Thẩm Bạch đối với hư không dựng thẳng ngón giữa, sau đó che lại Đản Đản, bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
Hệ thống ngươi mẹ nó sẽ có một ngày rơi vào tay ta a a a!!
Ngươi nếu rơi xuống tay ta, ta muốn "làm" ngươi đến sáng, "làm" đến chết mới thôi a a a!!
"Làm" chết đi sống lại, sau đó lại chết tiếp!!
Lão tử muốn ngươi sống không bằng chết a a a a!!!
Thẩm Bạch cong lưng, che Đản Đản, nghiến răng nghiến lợi nói, Sư, sư tôn ở đâu?
【Minh giới, cầu Nại Hà】
Hã??
Thẩm Bạch cảm giác hình ảnh trước mắt nhoáng lên, tựa hồ thông qua hư không, tầm mắt của hắn thoáng cái đã tới Minh giới.
Hắn thấy Minh giới khắp nơi toàn hoa bỉ ngạn đỏ tươi, một tấc lại một tấc, hết sức triền miên.
Sau đó, bên cầu Nại Hà, có một người áo trong tuyết trắng, áo ngoài so với đóa hoa kia còn muốn đỏ hơn, y che một cây dù, một cây cốt dù.
Sư tôn!!
Thẩm Bạch suýt nữa đã hô lên, nhưng cuối cùng cũng kìm lại, cho dù hắn có hô thì sư tôn cũng nghe không thấy.
Hình như sư tôn đang chờ ai, vẫn luôn nhìn chăm chú vào đám quỷ hồn tới tới lui lui trên cầu Nại Hà.
Y đứng ở đầu cầu, bụi bặm không dám nhiễm y nửa phần, những quỷ hồn đó giống như nhìn thấy thần minh vậy, thậm chí không dám ngẩng đầu lên nhìn một cái.
Mặc dù là ở Minh giới, mặc dù là chờ tại nơi đây, sư tôn nhà mình vẫn như cũ tuyệt diễm xuất trần.
Y chính là ánh trăng trong đêm tuyết, chẳng sợ ánh trăng kia sái lạc ở trên người ngươi, chỉ sợ chính mình sẽ làm bẩn ánh trăng thần thánh này, thậm chí hận không thể đem chính mình bao vây lại, dâng lên tất cả.
Không biết gió nơi nào nổi lên, làm mọi thứ tựa như hoa trong gương, trăng trong nước, cánh hoa bỉ ngạn bị cuốn bay lên, khơi một mảnh hồng tương tư.
Tựa như duyên cớ ảo mộng, bóng người tuyệt sắc mờ ảo.
"Ta đi qua Giang Nam
Chờ mùa dung nhan như hoa sen kia nở rộ.
"*
Chém đoạn này á
Thẩm Bạch nhớ tới một bài thơ, nhịn không được thấp giọng lẩm bẩm.
Thơ là lúc cao trung Thẩm Bạch đã học qua, khi đó Thẩm Bạch là một tên chỉ biết đọc sách, căn bản chẳng biết thế nào là ý thơ, chỉ cần không phải thuộc, ở trong mắt hắn đều là thơ hay, cái gọi là học tập, chính là dùng phương thức ngươi không thích nhất đem từ ngữ tốt đẹp nhất, toàn bộ nhét vào đầu ngươi, ngươi sẽ phiền chán, thậm chí sẽ cảm thấy bài xích, ngươi không thể lĩnh hội được tinh hoa trong đó.
Bỗng nhiên có một ngày ngươi gặp một tình cảnh y hệt, nghĩ tới nghĩ lui, vắt hết óc cuối cùng mới đột nhiên nhớ tới, hóa ra còn có một bài thơ như vậy, ngươi mới có thể biết được, thì ra điều tốt đẹp nhất, đã nhét vào đầu của ngươi, chỉ là ngươi không thể đồng cảm như bản thân mình cũng bị, trong đó không đạt được vài cảnh giới, ngươi sẽ cảm thấy thẹn với những văn tự tốt đẹp đang sở hữu.
Thẩm Bạch cười khổ.
"Ta không phải người về, chỉ là khách qua đường! "
Mỹ nhân đứng trên cầu kia lại hơi ngưng lại, xuyên thấu qua thời gian nhìn tới phương hướng Thẩm Bạch, trong đáy mắt cái gì cũng không có, lại phảng phất như in bóng hình ai.
"Tiếu Bạch.
"
Vân Hàn môi khẽ nhúc nhích, không có một tia nghi vấn.
Tim Thẩm Bạch nhảy dựng.
Sư tôn a a a a!!!!!.
Danh Sách Chương: