• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


- Em đừng nháo, ngoan trở về phòng cùng anh!
Lãnh Tuyết Vy nhìn anh thoáng qua, cảm giác anh có chuyện giấu cô.
Thẩm Quân Nghị vươn tay ra, định ôm lấy Lãnh Tuyết Vy vào lòng.
Lãnh Tuyết Vy lách người qua cái ôm của anh, ra vẻ từ chối.
- Đừng động vào tôi!
Cô bước thẳng về phòng ngủ, Thẩm Quân Nghị chỉ biết lẽo đẽo theo sau.
Trên giường.
Lãnh Tuyết Vy nằm xoay lưng lại về phía anh.
Cô xoay người qua rồi xoay lại, nhìn trân trân lên trần nhà, căn bản vẫn không ngủ được.
Đằng sau, cái ôm ấm áp truyền đến.
- Không ngủ được sao?
Nghe giọng nói quen thuộc, Lãnh Tuyết Vy đã phát cọc.
- Tránh ra!
- Em dỗi anh sao?
Thẩm Quân Nghị nói với giọng nũng nịu, hệt như nhõng nhẽo cô.
- Tôi đã tha thứ cho anh bao giờ? Thẩm Quân Nghị, mau thả tôi ra, nếu anh cứ tiếp tục giam cầm, tôi sẽ hận anh đến chết!
- Không được!
Thẩm Quân Nghị ôm chặt cô hơn.
- Em về với tên khốn kia đúng không, anh không cho phép.


Em là vợ anh! Anh không cho phép em ở cùng tên đàn ông khác.
- Không được! Ha, Thẩm Quân Nghị, anh nói yêu tôi? Yêu tôi thì anh giam cầm tôi sao? Đó là yêu của anh sao? Nếu thật như vậy, tôi chê tình cảm của anh!
Bất chợt, Thẩm Quân Nghị chặn cô lại bằng cách hôn lên đôi môi hồng kia.
- Ưm ~
Lãnh Tuyết Vy dần không thể kiểm soát.
Tay kia của Thẩm Quân Nghị bắt đầu luồn vào áo cô.
Lãnh Tuyết Vy phát giác, lấy lại ý thức, cô cắn mạnh vào môi Thẩm Quân Nghị.
Máu từ khóe miệng anh chảy ra.
- Tuyết Vy! Em là chó à?
Lãnh Tuyết Vy lười cãi với anh, chỉ nói cho qua.
- Ừ, tôi tuổi Tuất đấy.

Bây giờ thì ngủ đi.
Thẩm Quân Nghị không cam tâm lắm nhưng đành chịu, anh xốc chăn lên, choàng tay ôm cô lại.
Lãnh Tuyết Vy nằm một lúc, vẫn không ngủ được, nghe được tiếng thở đều đều của Thẩm Quân Nghị, cô mới từ từ nhấc tay anh lên, nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng.
Cô tìm đến thư phòng, đi ngang qua cầu thanh, cô nghe thấy tiếng khóc.
Lãnh Tuyết Vy bắt đầu sợ hãi, từ bé cô đã sợ ma, bây giờ cô không dám quay đầu, quay lại nếu có ma thật hù cô chắc chắn cái mạng nhỏ này của cô không còn đâu.
Bước đi được vài bước, cô lại nghe tiếng nói.
- Tao sẽ trả thù cho người thân của tao.


Mày đợi đấy.
Lần này là tiếng người, Lãnh Tuyết Vy khựng lại, nhìn xuống cầu thang, rốt cuộc vẫn quyết định đi xuống.
Lúc này, cô nhìn thấy Lệ Manh đang ngồi trên sàn, tay đan lại như đang nguyền rủa.
Lãnh Tuyết Vy chưa bao giờ bắt gặp dáng vẻ này của Lệ Manh.
Trong đầu cô bây giờ đang rối tung, Lệ Manh đang nguyền rủa ai? Tại sao Thẩm Quân Nghị lại không cho cô động vào máy tính hắn?
Có vấn đề!
Lãnh Tuyết Vy nhìn Lệ Manh, xem ra cô ta vẫn không để ý đến.
Cô lẳng lặng đi tới thư phòng của Thẩm Quân Nghị một lần nữa.
Cô mở bài báo lúc tối.
( Tập đoàn Lệ thị phá sản bởi ai?)
Nhấp chuột vào, vẻ mặt Lãnh Tuyết Vy kinh ngạc.
Tập đoàn Thẩm thị? Công ty của Thẩm Quân Nghị?
Anh ta...!phá hủy Lệ thị?
Cạch!
Tiếng mở của vang lên.
Lãnh Tuyết Vy xoay người lại, Thẩm Quân Nghị đã đứng đó từ lúc nào!
- Tuyết Vy, em đang làm gì vậy?
Lãnh Tuyết Vy dần dần lùi lại.
- Thẩm Quân Nghị, anh làm tập đoàn Lệ thị phá sản? Vì sao?
Thẩm Quân Nghị có hơi sững lại.
- Em...!biết rồi?
- Anh tính giấu tôi đến khi nào nữa?
- Không, tin anh, em nghe anh giải thích!
Thẩm Quân Nghị hoảng loạn, anh bước dần về phía cô.
Mỗi một bước của Thẩm Quân Nghị làm cô sợ hãi.
- Thẩm Quân Nghị, tôi thật sự không thể nghĩ anh là người tàn nhẫn như vậy!.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK