• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



“Bịch!” Bà cụ đặt mạnh đũa lên bàn: “Nói vớ vẩn gì thế, tôi hoàn toàn là vì tốt cho nhỏ Hai.

Trong nhà không có cơm ăn, để nó đến nhà người ta sống cuộc sống tốt, đây là chuyện tốt, mọi người nghĩ kiểu gì thế.” Lại nhìn Hứa Nam Nam: “Nhỏ Hai, bà vì tốt cho mày, mặc dù bình thường mày hay chọc tức tao, nhưng tao vẫn thương mày.”Hứa Nam Nam ăn hết đồ trong bát, lại đặt bát trước mặt bà cụ: “Bà, Tiểu Mãn vẫn chưa ăn.”Bà cụ xanh mặt múc một muôi cháo cho cô: “Cho dù mày có thích không, chuyện này đã quyết định như vậy.


Sau này mày phải cảm ơn bà.”Hứa Nam Nam bưng bát lên, cười khẩy nhìn bà cụ: “Bà, cháu thật lòng cảm ơn bà!” Nói xong cầm bát đi ra ngoài luôn.“Mẹ, mẹ xem nó có thái độ gì kìa.” Trương Thúy Cầm khó chịu vỗ bàn, trong lòng lại vô cùng vui.

Tương lai nhỏ Hai sẽ bị hủy hoại, tính tình của Tiểu Mãn cũng vứt đi, không phải sau này hai người Hứa Kiến Sinh sẽ dựa vào Hồng Hồng và Lỗi Tử nhà cô ta.

Sau này đồ của Hứa Kiến Sinh, đều phải để lại cho con cô ta.Lưu Xảo tỉnh rụi nhìn cô ta, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên.Buổi tối, người cả nhà mang tâm trạng khác nhau mà về phòng ngủ.Trong phòng phía Tây, hai người Hứa Kiến Bình nằm trên giường nói tới chuyện này, Hứa Kiến Bình liên tục than thở: “Xảo, sao anh cảm thấy chuyện này không thích hợp, em nói lỡ như nhỏ Hai thật sự lấy chồng, anh cả có trách anh không?”Tâm trạng của Hứa Kiến Bình hơi phức tạp.Anh ta không hề có tình cảm với anh cả Hứa Kiến Sinh, dù sao anh cả rời nhà sớm, anh ta và anh hai Hứa Kiến Hải cùng nhau lớn lên, cảm tình vẫn tốt hơn chút.Nhưng mà anh ta không giận anh cả bỏ mặc gia định.

Theo anh ta thấy, anh ta ở nhà kiếm sống, anh cả ở bên ngoài kiếm sống, sức khỏe của cha mẹ cũng tốt, cũng không cần mấy đứa con trai phục vụ, không nói ai nợ ai.


Ban đầu cả nhà anh Nhị muốn đưa con vào thành phố, anh ta cũng chưa từng nghĩ muốn đưa đi.

Nếu không phải vợ nằm trong chăn khóc, nói con ở nhà chịu uất ức, anh ta cũng không muốn để con mình cho người ta nuôi.

Cho nên sau khi đưa con cho nhà anh hai nuôi, trong lòng anh ta lại cảm thấy có hơi nợ anh cả.Bây giờ bà cụ muốn cho nhỏ Hai đến nhà thợ rèn hồ, trong lòng anh ta đột nhiên hơi chột dạ, cảm thấy sau khi anh cả biết, nhất định sẽ trách người nhà.Lưu Xảo cười, chỉ đầu anh ta: “Chuyện này không nghe theo chúng ta, là mẹ sắp xếp.

Hơn nữa, em cũng nói chuyện thay nhỏ Hai, nhưng mẹ không nghe, chúng ta có thể làm gì? Có bản lĩnh, bảo anh cả tự đi nói với mẹ đi.”Hứa Kiến Bình suy nghĩ thấy cũng đúng, vừa nãy trên bàn cơm, người cả nhà cũng chỉ có vợ mình nói câu công bằng, Trương Thúy Cầm còn thêm mắm thêm muối, nhắc tới thì nhà anh ta vẫn phúc hậu chán.Nghĩ như vậy, Hứa Kiến Bình cũng yên lòng.


Chuyện này không thể trách họ, họ góp sức rồi, nhưng bà cụ không nghe.Trong phòng khác, Hứa Nam Nam cũng không ngủ, nói kế hoạch của mình với Hứa Tiểu Mãn.Hứa Tiểu Mãn không dám nói lời nào, Hứa Nam Nam nói một câu, cô bé sẽ gật đầu.“Tiểu Mãn, lần này chị không chỉ không lấy chồng, sau khi về có lẽ còn có thể cho em đi học nữa.

Sáng sớm mai chúng ta cùng đi, em ở nhà một mình chị không yên tâm.”Cô vào thành phố tìm Hứa Kiến Sinh, nhất định phải đợi một ngày mới có thể về.

Nếu cô đi, nhất định bà cụ sẽ tới tra hỏi Hứa Tiểu Mãn, cô không thể để Hứa Tiểu Mãn rơi vào móng vuốt của bà cụ.Hứa Tiểu Mãn kiên định nói: “Chị, em nghe chị hết.” Trên thế giới này, người đối xử với cô bé tốt nhất chính là chị, nên cô bé phải nghe lời.Thôn họ Hứa vào thành phố cũng không dễ dàng, trước thôn có một ngọn núi, phía sau núi mới có đường cái, đoàn người vào thành phố thì nhất định phải đi qua núi, sau đó vừa đi vừa thử vận may chờ xe trên đường cái..


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK